Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 84: 1 Vương Nhạc Đông Chẳng Biết Xấu Hổ 1




Tô Ảnh thật sự không nghĩ tới da mặt của Vương NHạc Đông dày như thế, tức khắc bị anh ta làm cho sợ hết hồn.

“Vương Nhạc Đông, anh định làm gì thế? Anh bỏ tay ra!” Tô Ảnh nóng nảy, không ngừng lắc người, muốn thoát khỏi tay của Vương Nhạc Đông.

Anh ta gắt gao ôm chặt lấy chân của Tô Ảnh, mặc kệ cô vùng vẫy như thế nào, đều không chịu buông tay.

“Tô Ảnh, anh cũng đã nhận sai, vì sao em không thể tha thứ cho anh được? Lúc trước kia, mặc kệ anh làm ra chuyện gì, em đều tha thứ cho anh mà!” Vương Nhạc Đông chẳng biết xấu hổ nói: “Anh đã chia tay với Điền Mỹ Hòa, vì sao em không thể tha thứ cho anh?”Tô Ảnh không tránh được, chỉ có thể suy sụp buông tha, tùy ý để cho Vương Nhạc Đông ôm lấy đùi của mình, bình tĩnh nhìn anh ta: “Anh đã chia tay với Điền Mỹ Hòa sao?”“Đúng thế, anh đã chia tay với cô ta rồi!” Vương Nhạc Đông thấy Tô Ảnh không vùng vẫy nữa, cho rằng Tô Ảnh đã hồi tâm chuyển ý, lập tức thốt lên: “Hiện giờ cô ta thân bại danh liệt, bởi vì việc trộm lấy tác phẩm của em bị lộ ra ngoài, cô ta đã hoàn toàn bị đóng băng rồi, bị đuổi ra khỏi giới giải trí.

Không chỉ thế, cô ta còn thiếu nợ một số tiền lớn, nhà thuê trước kia cũng bị lấy lại, hiện giờ cô ta là kẻ nghèo hèn rồi! Tô Ảnh, những gì cô ta làm đều đã gặp báo ứng, trước kia là anh bị mù, cho nên mới bị cô ta lừa như thế! Tô Ảnh, người anh yêu vẫn làm em!”Tô Ảnh tức đến nở nụ cười: “Thế sao? Nhưng không lâu trước đây, anh vẫn luôn miệng nói, cô ta mới là người anh yêu nhất.

”“Không không không, đó là anh cố ý lừa em nên mới nói thế, chẳng lẽ em không biết sao? Nói về nhan sắc, em sinh đẹp hơn cô ta nhiều.

Nói về bằng cấp, em cũng cao hơn cô ta.

Nói về năng lực, em cũng mạnh hơn cô ta.

Em tốt như thế, sao anh có thể không thích em được?” Vương Nhạc Đông tiếp tục ngửa đầu, không biết xấu hổ nói: “Tô Ảnh, Điền Mỹ Hòa đã không còn là chướng ngại giữa chúng ta nữa, chúng ta quay lại đi.

”Tô Ảnh đã chẳng muốn nói tiếp cùng với Vương Nhạc Đông, trực tiếp giơ tay muốn đẩy anh ta ra.

Nào đâu biết rằng, Vương Nhạc Đông sống chết không buông tay, kết quả hai người cùng ngã xuống đất.

Sau lưng Tô Ảnh hung hăng đập vào mặt sau của ghế dưa, khiến cô đau đến mức trắng bệch cả mặt.

Vương Nhạc Đông thấy cô không giống như đang diễn, tức khắc buông tay ra: “Tô Ảnh, em không sao chứ?”Tô Ảnh giơ tay sờ lên vị trí sau lưng, toàn là máu.

Vương Nhạc Đông thấy tình cảnh như vậy, không hề đi xem xét vết thương của Tô Ảnh, mà là sợ Tô Ảnh lại bắt đền anh ta, oa một tiếng bị dọa liền quay đầu chạy mất dạng.

Nhìn bóng dáng chạy trốn của Vương Nhạc Đông, Tô Ảnh không nói gì lắc đầu.

Năm đó, sao mẹ có thể đồng ý để cho cô định hôn ước với người đó được?May mà, tín vật đính hôn đều đã lấy về, nếu không…Tô Ảnh đỡ cái bàn, khâp khiễng đứng lên, sau khi nghỉ một lúc, mới có sức đi ra ngoài.

Tô Ảnh chỉ cảm thấy sau lưng nóng rát đau đớn, không cần gặp bác sĩ cũng biết, lần này cô bị thương không nhẹ.

Vốn dĩ cô còn muốn đến bệnh viện băng bó một chút, kết quả phát hiện mình ra ngoài chỉ mang theo điện thoại, cũng không có mang theo ví tiền.

Mà bệnh viện, là không thể không có tiền mà vào được.

Tô Ảnh cười khổ một tiếng, chỉ có thể chật vật đi lên xe, chịu đựng đau nhức ở sau lưng, lái xe chậm chạp đi về biệt viện Gia Thịnh.

Lúc Tô Ảnh đi vào trong, đã đau đến mức cả người đầm đìa mồ hôi, đau đến không thể nói ra được.

“Xin nhờ, cho tôi chút thuốc.

” Tô Ảnh nói xong câu đó, trước mặt bỗng tối sầm lại, cả người ngã xuống lầu một trong đại sảnh.

Quản gia Lâm sợ hết hồn, khẩn trương gọi điện thoại cho bác sĩ đến.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.