Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 47: 2 Mẫn Chỉ Uống Nhiều 2




Nói xong, Tô Ảnh liền ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị xuống giường.Mẫ Chỉ lại bắt lấy tay cô ngay lập tức, nói thật nhỏ: “Không cần, hôm nay cảm ơn cô rồi.”Nghe được tiếng nói của Mẫn Chỉ đã khôi phục lại bình thường, Tô Ảnh cũng hoàn toàn yên tâm nói: “Cô thức dậy là tốt rồi, về sau không cần uống nhiều rượu như thế, không tốt cho cơ thể.”Mẫn Chỉ nghe vậy, đôi mắt lại đỏ lên.

Mượn ánh sáng yếu ớt để che giấu đi rất nhanh, thản nhiên nói: “Cô biết gì rồi?”Tô Ảnh cười nhẹ nói: “Tôi cũng có một vị hôn phu là thanh mai trúc mã, từ lúc chúng tôi còn rất nhỏ đã định ra hôn ước.

Nhưng mà mấy ngày trước, tôi bị anh ta vứt bỏ, anh ta ở bên cạnh người chị lêu lổng của tôi, đuổi mẹ và tôi ra khỏi nhà họ.”Trong đầu Mẫn Chỉ chợt lóe sáng, lập tức nhớ tới chuyện đã xảy ra trong lần đầu tiên gặp Tô Ảnh, vô thức hỏi: “Người phụ nữ đã đánh cô ở cửa toilet hôm đó sao?”Tô Ảnh nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng thế, chính là chị ta.

Hai năm trước, chị ta đã quấn lấy vị hôn phu của tôi, không, là vị hôn phu trước đây của tôi, không nói chuyện tôi bị lừa gạt suốt hai năm lại còn bắt tôi làm trâu làm ngựa như nô dịch, ác ý cắt xén tiền lương của tôi, dẫn đến việc thiếu chút nữa thì tôi không trả nổi viện phí cho mẹ.

Cô Mẫn, tôi không phải đang kể khổ với cô xem ai khổ hơn, tôi chỉ là cảm thấy, địa vị và năng lực của cô so với tôi tốt hơn rất nhiều, việc gì phải vì một người đàn ông không thích cô mà trừng phạt bản thân mình?”“Chị gái kia của tôi còn đặc biệt am hiểu cách lật ngược phải trái, có thể nói đen thành trắng.

Rõ ràng là trước đây cô ta thông đồng với vị hôn phu cũ của tôi, lại muốn lật lọng nói xấu tôi có quan hệ không rõ ràng với người khác.”Mẫn Chỉ không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao cô không giải thích?”Tô Ảnh cười tự giễu: “Tôi đã giải thích rồi, từ nhỏ, lúc cô ta bôi đen tôi, tôi đều đã giải thích rồi.

Nhưng hậu quả của việc giải thích là, không ai tin tưởng tôi, tất cả mọi người đều tin tưởng cô ta, lại về sau, tôi cũng không còn muốn giải thích nữa rồi.”Lúc Mẫn Chỉ lại nhìn về phía Tô Ảnh, rõ ràng ánh mắt đã thay đổi rất nhiều.Cô lập tức hiểu được, vì sao Phó Thịnh để cho Tô Ảnh qua đây chăm sóc cho mình.Không thể không nói, hai người các cô đúng là có chỗ tương đồng.Có lẽ chính là đồng bệnh tương liên, cho nên cũng nói được nhiều hơn.Tô Ảnh và Mẫn Chỉ cùng nằm chếch ở trên giường, cứ như thế vai kề vai kể câu chuyện của mình.Một người nói, một người còn lại sẽ kiên nhẫn lắng nghe.Cứ nói hết như thế, mặc kệ là Tô Ảnh hay là Mẫn Chỉ, tâm tình cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.Đến sáng ngày thứ hai, trợ lý đời sống của Mẫn Chỉ ghé qua mang quần áo mới cho Mẫn Chỉ, thuận tiện cũng đưa tới cho Tô Ảnh một bộ.Tô Ảnh khẩn trương khách khí từ chối: “Không cần đưa cho tôi, bình thường tôi không mặc quần áo đẹp như thế.”Mẫn Chỉ mỉm cười nhìn Tô Ảnh nói: “Cũng không phải đồ sang quý gì, cảm ơn cô đã ở bên cạnh tôi cả đêm, đây là cần phải như thế.”Trợ lý đời sống của Mẫn Chỉ đưa quần áo cho Tô Ảnh, Mẫn Chỉ cười tít mắt vẫy tay tạm biệt Tô Ảnh, giống như ngày hôm qua đều chưa xảy ra chuyện gì.Những ngày tiếp theo, Mẫn Chỉ gọi điện thoại cho Tô Ảnh vài lần, hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm dạo phố.Quả nhiên Mẫn Chỉ không hổ là tiểu thư khuê các, đặc biệt dịu dàng săn sóc, cô cũng biết tình hình kinh tế của Tô Ảnh, chco nên chưa bao giờ đưa Tô Ảnh đi mua sắm những thứ thương phẩm xa hoa, luôn kiên nhẫn cùng Tô Ảnh đi dạo xem những thương hiệu tương đối ổn định.Càng tiếp xúc với Mẫn Chỉ, trong lòng Tô Ảnh càng không nhịn được gào thét: “Sầm Yến Hành ơi Sầm Yến Hành! Đây là anh làm bậy rồi! Sao anh lại không quý trọng cô gái tốt như vậy, vậy mà anh còn không kiêng nể gì mà làm tổn thương cô ấy? Anh chờ xem, sớm muộn gì anh cũng sẽ hối hận!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.