Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 46: 1 Mẫn Chỉ Uống Nhiều 1




Tô Ảnh hỏi thật cẩn thận: “Sao cô Mẫn lại uống nhiều thế?”“còn không phải vì Yến Hành?” Phó Thịnh nhíu mày nói: “Tên tiểu tử Yến Hành này càng ngày càng không đáng tin rồi.

Mẫn Chỉ tận mắt thấy Yến Hành mang theo một model xe vào khách sạn thuê phòng, hồi lâu cũng không ra ngoài, Mẫn Chỉ cực kỳ tức giận, leiefn đi uống rượu.

”Sau một lúc lâu cô không nói gì, chỉ là thâm sâu nhìn Phó Thịnh.

Cô đã hiểu vì sao Phó Thịnh để cô đi qua đó rồi.

Lần trước Phó Thịnh đã nói qua, Mẫn Chỉ đã giúp Tô Ảnh, hiển nhiên là Tô Ảnh đã vào mắt Mẫn Chỉ, cho nên cần Tô Ảnh đến trả phần nhân tình này rồi.

Đến nhà ăn, cô hai nhà họ Mẫn vốn rất đoan trang tao nhã, lúc này đang uống rượu đến phát điên, ôm chai rượu nằm úp sấp trên bàn gào khóc, khóc đến mức lớp trang điểm trên mặt đã nhòe hết.

“Yến Hành, sao anh có thể đối xử với em như thế? Làm sao có thể? Anh biết rõ em đối với anh… làm sao anh có thể? Nhiều năm như thế, cho dù là tảng đá, cũng nên làm anh ấm lên rồi.

sao anh có thể đối với em như thế….

” Mẫn Chỉ mơ màng vừa khóc vừa nói, Tô Ảnh nhìn mà thấy chua xót.

Tô Ảnh có thể lý giải tâm tình của Mẫn Chỉ.

Bởi vì nàng cũng vừa mới trải qua sự phản bôi.

Phó Thịnh nhìn đúng chuẩn điều này, cho nên mới bảo cô đến khuyên Mẫn Chỉ.

Tô Ảnh bước nhanh tới, mềm nhẹ ôm lấy Mẫn Chỉ: “Được rồi, đừng khóc, đừng khóc.

”Mẫn Chỉ trở tay bỏ lại chai rượu lập tức ôm lấy cổ Tô Ảnh, khóc càng thêm chua xót: “Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt? Vì sao anh ta không thích tôi? Tôi là cô hai nhà họ Mẫn, bỏ hết tất cả tôn nghiêm xuống để đợi anh ta nhiều năm như thế, vì sao? Vì sao muốn làm tổn thương tôi như thế?”Tô Ảnh nhẹ nhàng vỗ nhẹ bả vai của Mẫn Chỉ, trong mắt đầy chua xót.

Không, không phải là vì Mẫn Chỉ không tốt nên Sầm Yến Hành mới bỏ rơi cô.

Mà là vì cô quá hoàn hảo, cho nên Sầm Yến Hành biết, mặc kệ anh ta chơi đùa hoang đường như thế nào, Mẫn Chỉ cũng sẽ đứng tại chỗ chờ anh ta.

Chính là vì biết gia giáo của nhà họ Mẫn quá tốt, dạy dỗ tất cả cháu gái trong nhà đều phải rộng lượng đoan trang, mới có thể không kiêng nể gì mà làm tổn thương cô.

A, đàn ông.

Tô Ảnh và Mẫn Chỉ khóc không sai biệt lắm, lúc này mới đỡ cô đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong thang máy, tìm được một phòng đã chuẩn bị sẵn, đỡ cô đi vào.

Tô Ảnh đặt Mẫn Chỉ lên trên giường, cởi quần áo đã có nếp gấp, chuẩn bị nước ấm, đỡ cô vào ngồi trong bồn tắm, thanh tẩy mùi rượu trên người cô.

Nhìn khuôn mặt Mẫn Chỉ đang say rượu, cô không nhịn được than nhẹ trong lòng.

Phó Thịnh để cô tới an ủi Mẫn Chỉ, cô đâu nào có được bản lĩnh này?Cô cũng chính là người thất bại trong chuyện tình cảm.

Hiện giờ, cô chỉ là đồng bệnh tương lân với Mẫn Chỉ mà thôi.

Tô Ảnh đắp kín chăn cho Mẫn Chỉ, sau đó mới rời đi, cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy: “Đừng đi, đừng rời khỏi em.

”Tô Ảnh liền mềm lòng, dỗ Mẫn Chỉ như dỗ trẻ nhỏ: “Được, tôi không đi, tôi ở đây rồi.

”Mẫn Chỉ nghe được tiếng của Tô Ảnh, lúc này mới an ổn tiếp tục ngủ.

Tô ẢNh ngồi ở bên cạnh giường, cứ như thế yên lặng ở bên cạnh Mẫn Chỉ.

Đến lúc đêm khuya, Tô Ảnh bối rối tiến lên, liền như thế ngồi ngủ thiếp đi ở đầu giường.

Tô Ảnh mới vừa ngủ không được bao lâu, Mẫn Chỉ vốn đang ngủ say đột nhiên lại mở mắt.

Mẫn Chỉ nhìn tay mình đang bắt lấy tay của Tô Ảnh, từ từ buông ra, mượn ánh đèn mờ nhạt, nhìn khuôn mặt tinh xảo đầy mệt mỏi của Tô Ảnh, trong mắt đầy phức tạp.

Mẫn Chỉ dựa vào trong để cho Tô Ảnh có thể ngủ thoải mái một chút.

Nào đâu biết rằng, cô vừa mới nhúc nhích, Tô Ảnh liền tỉnh lại: “Cô Mẫn? Cô thấy thế nào rồi, khát nước không, tôi đi rót nước cho cô?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.