Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Vợ Yêu

Chương 39: 2 Tự Thuật Phong Nguyệt 2




Mộc Minh cười nói: “Hôm nay tôi còn có nhiệm vụ khác, cho nên chăm sóc tốt cho tổng giám đốc là chức trách của cô, hiểu chưa?”Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người: “Vâng!”Lúc này, Phó Thịnh đi từ trên cầu thang xuống.

Hôm nay, anh đẹp trai miễn bàn rồi.

Cả người mặc tây trang màu đen, nho nhã tuấn mỹ, đẹp không gì sánh nổi.

Mộc Minh chào một tiếng với Phó Thịnh, sau khi anh gật đầu, Mộc Minh liền xoay người rời đi.

Tô Ảnh khẩn trương đi qua, đứng ở bên cạnh Phó Thịnh.

Phó Thịnh quét mắt nhìn Tô Ảnh một cái, cũng không nói gì vô nghĩa, trực tiếp đi ra ngoài.

Tô Ảnh và Cát Tuấn khẩn trương theo kịp, ngoài cửa đã có một chiếc Rolls – Royce đen nhánh đỗ sẵn.

Cát TUấn nhanh chóng lên trước mở cửa xe cho Phó Thịnh, sau khi Phó Thịnh lên xe, lúc này Tô Ảnh mới theo lên.

Hôm nay Cát Tuấn là lái xe kiêm bảo vệ, rất nhanh đã lái xe rời khỏi biệt viện Gia Thịnh.

Tô Ảnh không ngừng nhìn tư liệu trong tay, mấy thứ này đều dùng đến lúc tiếp theo.

Cô phải nhớ kỹ để lúc anh muốn cái gì, có thể đúng lúc lấy ra, không thể để có sai sót gì.

Rất nhanh, ô tô dừng trước cửa một tòa nhà cao tầng màu vàng rực rỡ, lập tức có người đi qua ân cần mở cửa chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó, ngài đã tới!”Phó Thịnh xuống xe, thuận miệng hỏi: “Thương nghiệp Đôn Hoàng đã đến nơi chưa?”“Rồi ạ.

” Đối phương cung kính trả lời nói: “Ngu tổng đã đợi rất lâu.

”Phó Thịnh gật đầu.

Tô Ảnh đi theo sau Phó Thịnh cùng vào trong, người nghênh đón Phó Thịnh, ánh mắt kinh ngạc liên tiếp chuyển đổi hai vòng trên người Tô Ảnh, mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc.

Cái này cũng khó trách.

Trước đây cho dù tham gia trường hợp hoạt động nào, cho tới bây giờ Phó Thịnh đều không mang theo bất kỳ bạn gái gì.

Lần này không chỉ dẫn theo phụ nữ bên cạnh, mà khuôn mặt còn không hề thô tục, khó trách người khác sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Tô Ảnh ra vẻ như không thấy được ánh mắt kinh ngạc của đối phương, đi theo sau lưng Phó Thịnh, quy củ vào trong thang máy, thang máy di chuyển đến tầng cao nhất của tòa nhà.

Tất cả tầng cao nhất đều đã được bao bọc bằng kính thủy tinh cường lực chống đạn, mấy chiếc bàn sofa nhàn nhã, một dãy quầy bar, đặt đủ loại rượu nhiều kiểu dáng và mâm đựng trái cây đã được cắt rửa sạch sẽ, lại vẫn còn một ngăn tủ trên cao, bày đủ các món tráng miệng tinh tế.

Tô Ảnh vừa vào cửa đã thấy nhiều người đang quây quần, ngồi trên sofa, thấp giọng bàn chuyện.

Người trên tầng này không nhiều lắm, chắc khoảng mười mấy người.

Vừa thấy liền biết đều là những người có vai vế trong xã hội.

Phó Thịnh vừa xuất hiện tại tầng cao nhất, tất cả mọi người đều nhiệt tình đứng lên, từ xa đã tươi cười rạng rỡ đưa tay chào hỏi :”Phó tổng, khách quý khách quý đến!”Phó Thịnh lễ phép bắt tay với từng người, sau đó lập tức buông ra.

Lúc này, Tô Ảnh nhìn thấy một người phụ nữ diễm lệ trẻ tuổi mặc đồ công sở màu rượu sâm banh, xinh đẹp đi tới, cô nhìn Phó Thịnh, ánh mắt như nhìn thấy bảo tàng, rạng rỡ lóe sáng.

“Phó tổng!” Người phụ nữ này vừa mở miệng đã là giọng nói sang sảng rõ ràng: “Có thể mời được anh đến, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này!”Phó Thịnh nhàn nhạt cười cười: “Ngu tổng, đã lâu không gặp.

”Phó Thịnh bắt tay đối phương, vừa định buông ra, đối phương lại trở tay bắt lại ngón tay của Phó Thịnh, chết sống không chịu buông ra, ánh mắt sáng quắc nhìn anh.

Phó Thịnh nhíu mày lại, lúc này đối phương mới buông lỏng tay ra, lưu luyến nói: “Phó tổng luôn khách khí với tôi như thế, không phải đã nói rồi sao? Gọi tôi là Đình Huyên là được.

”“Phó tổng, chuyện của chúng ta…” ánh mắt của Ngu Đình Huyên lóe sáng nhìn Phó Thịnh: “Anh suy nghĩ như thế nào?”Phó Thịnh lạnh nhạt cười nói: “Ngu tổng, tôi đến bàn chuyện công.

Hôm nay không nói việc tư!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.