Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 2 - Chương 3: Chọc giận




Mạc Bảo Bối nằm trên người Ross, một chân dưa lên thật cao, quấn ở hông Ross, một cái chân khác kẹp sát bắp đùi Ross, hai tay chống trên vai Ross, híp mắt nhìn phản ứng của Ross.

- Về sau. . . . . . anh và em, cuộc sống của hai người. - Ross đáp trả vất vả. Anh bây giờ miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt vốn không dám nhìn về phía cổ áo Mạc Bảo Bối thưởng thức phong cảnh phái nữ xinh đẹp, tuy nhiên không khống chế được muốn nhìn.

- Cuộc sống của hai người? Anh muốn nói lăn lộn trên giường sao? - Mạc Bảo Bối hỏi.

- Ừ. . . . . . bao gồm. - Không thể nói không phải, nếu không Mạc Bảo Bối sẽ ghi nhớ câu này, sau này sẽ thật sự lấy cớ không lên giường, vị hôn thê nhỏ này của anh lại thù rất dai.

- Vậy anh có biết lăn lộn trên giường làm thế nào không? - Mạc Bảo Bối tiếp tục hỏi.

". . . . . ." cái này Ross không biết trả lời sao, khổ sở nhìn Mạc Bảo Bối. Không biết vị hôn thê nhỏ hỏi cái này đến cùng là muốn làm gì? Nhưng anh đã bắt đầu có phản ứng, trong đũng quần bắt đầu dựng lều rồi.

- Không biết hả? - Mạc Bảo Bối không thể tin nhìn Ross, đè thấp cơ thể xuống, cả người dán vào người của Ross.

Cơ thể Ross đã bắt đầu nóng hầm hập, trong lòng Mạc Bảo Bối sợ hết hồn, cảm giác mình chơi đùa cả giận, nhưng vẫn phải tiếp tục, nếu không thì chơi không đã rồi. d đ l?q?đ Cáp treo làm cho người ta thích chơi chính là vì kích thích, mà cô thích nhất chính là trò chơi kích thích.

- Biết! - Khẽ cắn răng, Ross không mở mắt nhìn Mạc Bảo Bối.

Bàn tay nhỏ trắng nõn nâng cằm Ross lên, cương quyết bức bách Ross nhìn vào mắt mình, Mạc Bảo Bối lộ ra nụ cười tà ác, nụ cười đó, không che giấu ý đồ làm ác của cô chút nào.

Ross cảm nhận ngón tay mềm yếu không xương vừa vẽ vòng vòng trên ngực mình, vừa dịu dàng vuốt ve gò má mình. Nhìn ánh mắt của Mạc Bảo Bối, Ross biết rất rõ ràng cô gái nhỏ trên người đang khiêu chiến mình, cũng không chịu đẩy ra, lại càng không nỡ cứ như vậy ăn cô.

- Nhưng em không biết, nếu không anh dạy cho em đi! - Mạc Bảo Bối khiêu chiến chuyện có độ khó khăn, nguy hiểm cao hơn.

Nhìn nụ cười rõ ràng muốn chỉnh mình của Mạc Bảo Bối, nhưng anh không thể không cùng chơi đến cuối cùng với cô. Trên trán Ross bắt đầu đổ mồ hôi, rồi lại không dám nhúc nhích, tư thế thế này chỉ cần hơi chút nhúc nhích sẽ chọc chuyện phiền toái kéo tới, cho nên anh phải nỗ lực nghĩ tới danh nhân Trung Quốc Liễu Hạ Huệ.

- Liễu Hạ Huệ, Liễu Hạ Huệ.

Trong lòng Mạc Bảo Bối cười trộm , Ross lại có thể khẩn trương đến mức nói lảm nhảm Liễu Hạ Huệ rồi, xem ra hôm nay chuyện ác rất thành công.

Dám xếp đặt để tôi bị buộc đính hôn, lão nương sẽ để cho anh nếm thử một chút cái gì gọi là khổ sở khi nhìn thấy mà ăn không được. Tốt nhất là một lần bị hù dọa, về sau không bao giờ xuất hiện tại trước mặt tôi nữa, vậy thì càng tốt hơn, nếu không quay lại trường học rồi mọi người hỏi tôi lúc nào thì nhiều hơn một vị hôn phu, tôi thật đúng là không biết nói làm sao.

Hơn nữa cô mới chuẩn bị lên năm thứ hai đại học, chuyện có vị hôn phu này rất mất mặt.

Vì mặt mũi của mình, liều mạng.

- Chúng ta lăn một cái xem, có phải như vậy hay không? - Mạc Bảo Bối vừa hỏi vừa lăn một cái thật tại chỗ.

Mặc dù ghế sofa rất rộng lớn, nhưng cũng không chịu nổi hai người lăn ở phía trên, lập tức lăn ngay xuống sàn nhà. Ross sợ Mạc Bảo Bối đệm ở phía dưới sẽ bị thương, một tay nâng cái mông của cô, để Mạc Bảo Bối ngồi trên người của anh, bản thân làm đệm lót.

Ross là người vận động lâu dài, cường độ lăn từ trên ghế sofa xuống căn bản sẽ không khiến anh bị thương tổn, nhiều lắm là chính là trầy da một chút thôi. Nhưng hai chân nhẵn nhụi của Mạc Bảo Bối ngồi cưỡi trên hông của anh, lại làm cho anh nội thương đến sắp nổ tung.

Thừa dịp Mạc Bảo Bối còn chưa có kịp phản ứng, Ross lập tức đứng dậy, một tay nâng cái mông Mạc Bảo Bối, trực tiếp đứng lên, thuận tay đặt Mạc Bảo Bối trên ghế sofa, sải hai bước chân liền chạy cách xa hiện trường.

Tất cả động tác hoàn thành trong nháy mắt, Mạc Bảo Bối vừa đặt mông đến trên ghế sofa, định bụng tức khắc trở tay ôm cổ của Ross lại thành vô ích, Ross đã như một làn khói vào phòng tắm, thuận tay khóa trái.

Không tới ba giây đồng hồ đã truyền đến tiếng nước chảy, tâm tình Mạc Bảo Bối rất tốt.

- Hừ, đấu với lão nương, tốt, xem ai thổ huyết trước. - Mạc Bảo Bối hung hăng vỗ ghế sofa một cái, đứng dậy đi về phía căn phòng.

Mặc chỉnh tề rồi, Mạc Bảo Bối lập tức lên đường trở về nhà mình, cô cũng không ngốc, chờ Ross ra ngoài nhất định sẽ phản công, cô cũng không muốn đụng vào họng súng.

Thấy tốt mới làm là nguyên tắc thành công cao nhất.

Đi giày cao gót, Mạc Bảo Bối đẩy cửa chính nhà họ Mạc ra.

Nhìn Mạc Bảo Bối mặc lễ phục, tóc rối bù về nhà, mọi người đang uống trà thật vui vẻ, không khí lập tức cô đọng, không gian yên tĩnh lại.

Kịp phản ứng trước hết chính là Mạc Trường Thắng, thoáng cái bật dậy, đi về phía Mạc Bảo Bối.

- Đứa ngốc con, ai cho con về? - Mạc Trường Thắng nhìn ngoài cửa một chút, không hề phát hiện bóng dáng của Ross, có hơi nóng nảy, lúc này mới ngày đầu tiên chẳng lẽ đã ra chuyện ư?

- Chắc không phải là trả lại hàng chứ? Ôi chao, làm thế nào đây? - Viên Tử khẩn trương nhảy dựng lên. Cô cũng biết ở trước mặt người khác Bảo Bối có thể nhịn, nhưng lúc riêng tư thì không thể nhịn xuống, nhất định là cô ấy làm chuyện gì đó quá phận, sau đó Ross cũng nổi giận, vì vậy bị trả về.

- Bảo Bối ngoan, có phải con làm ra chuyện gì với Ross không? Con trói nó lại rồi hả? Hay là. . . . . . mưu sát trong mật thất? - Lý Tố Tố khẩn trương nói, vội vàng đi tới bên cạnh chồng mình, sau đó người như chim nhỏ nép vào trước ngực Mạc Trường Thắng, sợ sệt nhìn Mạc Bảo Bối.

Mặt Mạc Bảo Bối đầy vạch đen, thấy ti vi đang chiếu thiếu niên Bao Thanh Thiên phiên bản Chu Kiệt, nhìn lại mình mẹ xinh đẹp một chút, mắt trợn trắng.

Tề Giai và Lộ Bán Hạ bình tĩnh, tiếp tục uống trà ăn trái cây, nhìn Mạc Bảo Bối.

- Con gái, con mau nói đi, đến tột cùng là tại sao con trở về, bây giờ mới là ngày đầu tiên, làm sao lại. . . . . . - Mạc Trường Thắng vừa vỗ lưng của Lý Tố Tố an ủi, vừa tiếp tục truy hỏi.

- Có phải tớ nói trúng rồi không, cậu bị trả lại hàng hả? Có phải cậu làm nổ nhà anh ấy? Vậy thì cậu. . . . . . - Nhìn Viên Tử nửa là có chút cười hả hê, nửa là hỏi khẩn trương, vây quanh xoay Mạc Bảo Bối vòng vòng.

- Chồng à, chúng ta có nên phái người đi xem nhà Ross một chút, nói không chừng hiện tại đang bị trói dưới sàn đấy? Cũng không biết bị thương có nghiêm trọng không, chúng ta mau chuẩn bị lễ vật thăm cậu ấy thôi! – Lý Tố Tố tin chắc con gái của mình nhất định làm ra được chuyện như vậy.

- Ôi, con gái tốt của ba, rốt cuộc con đã làm chuyện gì tốt, con cứ nói thật ra một câu, đám người bọn ta đây đều sắp bị con làm hoảng muốn chết. - Mạc Trường Thắng nhìn con gái yên lặng không nói, càng khẩn trương hơn.

Nghe một hồi âm thanh quang quác, Mạc Bảo Bối cảm giác đầu mình cũng sắp nổ tung.

“Ngừng!” một tiếng, hô lên khí phách khí thế, mặt nước trong ly trà thủy tinh trên tay Lộ Bán Hạ run lên mấy cái rồi mới khôi phục yên ả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.