Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 2 - Chương 21-2




Nữ sinh liên ngành xúc động nói xong, lập tức, hình tượng Mạc Bảo Bối càng thêm vĩ đại, thậm chí vòng sáng trên đầu đã tỏa sáng lấp lánh rồi.

Mạc Bảo Bối dở khóc dở cười nhìn mọi người ngươi một câu ta một câu, cũng không giải thích.

- Được rồi, đừng nói ahhh... phát lì xì thôi! - Tiểu Ngoan lấy ra một cái rổ, bên trong chứa đầy bao tiền lì xì, Mạc Bảo Bối cầm trong tay, phát từng cái một.

- Vất vả mọi người, đợi lát nữa tháo hết trang điểm rồi về. Hôm nay mọi người đều trang điểm, vẫn nên khổ cực một chút ở đây để thợ trang điểm hướng dẫn mọi người tẩy trang đi, tránh cho tẩy không sạch sẽ không tốt đối với da. Chờ thêm mấy ngày tôi bảo Bán Hạ đi đặt chỗ ăn một bữa vui vẻ thật ngon. - d..iễn đàn L,ê Q,u..ý Đ,,ôn Mạc Bảo Bối chỉ sợ những thứ trang điểm này trở về dùng một loại nước tẩy trang không sạch sẽ, cho nên xuống tay mua mấy chai nước tẩy trang chuyên nghiệp dùng để tẩy trang.

Những người lãnh đạo viện để tỏ lòng ngợi khen đi tới phía sau sân khấu thấy một màn này.

- Học sinh Mạc, hôm nay dạ hội rất viên mãn cũng rất thành công, đúng là khổ cực các vị rồi. - Hiệu trưởng nắm tay của Mạc Bảo Bối nói, nói nửa câu sau quay về phía tất cả học sinh nói.

- Có phải thầy có phần thưởng gì của trường học không? - Mạc Bảo Bối không chút khách khí nói.

- Dĩ nhiên, em vượt ngoài dự liệu của chúng ta, hơn nữa theo ta được biết, đợt dạ hội này các em hao tốn không ít, nhiều tài trợ vậy mà dựa vào những học sinh các em thật sự là làm khó dễ các em. Vậy nên, vốn dĩ trường học chỉ phê kinh phí mười ngàn NDT, hiện tại tôi làm chủ, thêm vào ba mươi ngàn NDT. – Hiệu trưởng phóng khoáng nói.

Tất cả học sinh cùng hoan hô lên, ba mươi ngàn, đây cũng không phải là một con số nhỏ. Tình thường một lần dạ hội sân trường thông thường chỉ có thể nhận mười ngàn.

Mạc Bảo Bối vừa nghe ba mươi ngàn, trên mặt cũng không muốn cười, ba mươi ngàn NDT này còn chưa đủ cho tiền cho bọn họ ăn thêm bữa cơm nữa đâu. Nhìn các bạn học mới vậy đã dễ dàng thỏa mãn, Mạc Bảo Bối hết ý kiến.

Mọi người cảm thấy rõ ràng Mạc Bảo Bối không hề vui mừng, mỗi người đều ngưng hoan hô, an tĩnh nhìn Mạc Bảo Bối.

Hiệu trưởng vừa nhìn trận chiến này, lập tức không có phản ứng. Trước chỉ biết là học sinh Mạc này rất có trong trường học rất có uy danh, nhưng đó là bởi vì các học sinh đều sợ cô, nhưng tối hôm nay xem ra, sao giống như có thay đổi?

- Không cần, dù sao chút tiền lẻ này cũng không có bao nhiêu tác dụng, vẫn là trường học nên giữ đi. - Mạc Bảo Bối buông tay, cô nhìn chút tiền lẻ này không khá lắm.

Hiệu trưởng và các bạn học thấy Mạc Bảo Bối nói như vậy, cho rằng cô đang mất hứng, đây cũng là ý kiến với hiệu trưởng.

Nhìn ánh mắt mọi người, Mạc Bảo Bối cũng biế đại khái các bạn học nghĩ thế nào, chẳng qua cô không có ý định giải thích. Ba mươi ngàn NDT ở trong mắt cô xác thực chưa tính là số tiền nhiều gì, nhưng nếu giải thích, đoán chừng bối cảnh của cô sẽ bộc sáng.

- Được rồi, trừ ba mươi ngàn này, liên hoan em vừa mới nói hóa đơn do trường học chi trả. - Hiệu trưởng khẽ cắn răng nhìn Mạc Bảo Bối, trong lòng đang rỉ máu.

- Nếu hiệu trưởng hào phóng như vậy, mọi người còn không mau vỗ tay nhiệt liệt? - Mạc Bảo Bối thấy hiệu trưởng đã nói ra nhượng bộ rồi, tiếp nhận.

Lấy được chỉ thị của Mạc Bảo Bối, tiếng vỗ tay mọi người như sấm động. Hiện trường một vùng tiếng nói tiếng cười, chỉ có hiệu trưởng len lén ở một bên gạt lệ.

- Sao thế, không nỡ à? - Trốn vào trong góc, Mạc Bảo Bối nhìn hiệu trưởng lau nước mắt, nhạo báng nói.

- Không phải không nỡ. . . . . . chỉ là cảm thấy đau lòng. - Hiệu trưởng nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Bảo Bối, cảm thấy đơn giản chính là một học sinh ác ma, tại sao bạn học cũ của ông lại sinh ra một cô con gái đáng sợ như vậy chứ?

Không hề sai, hiệu trưởng này chính là bạn học trung học của Mạc Trường Thắng, chỉ là sau khi học đại học xong, Mạc Trường Thắng tham chính, còn ông lựa chọn hệ thống giáo dục thôi.

Mà tại sao thân phận của Mạc Bảo Bối không có ai phát hiện, ngay cả giáo viên cũng không biết, toàn bộ dựa vào công lao của vị hiệu trưởng này, nếu không chỉ cần có tâm cũng biết được thân phận thiên kim đại tiểu thư của Mạc Bảo Bối.

- Cái này trường học sẽ trả tiền, cũng không phải là của cá nhân thầy, thầy có cái gì mà không nỡ? - Mạc Bảo Bối liếc hiệu trưởng một cái, không nhịn được nói, hơn nữa dù là tiền cá nhân, ba mươi ngàn đối với ông ấy mà nói cũng không phải là con số lớn bao nhiêu, có cái gì mà phải gạt lệ, Mạc Bảo Bối thực sự nghĩ không thông.

- Em không biết, đây là công việc của một nhà giáo dục tốt, là. . . . . . - Hiệu trưởng chuẩn bị thao thao bất tuyệt phân rõ phải trái với Mạc Bảo Bối, đáng tiếc, Mạc Bảo Bối lại không muốn nghe những thứ này có hay không đều được này, trực tiếp bỏ đi.

Giao chuyện khắc phục hậu quả cho Cố Thiếu Thông và Tiểu Ngoan, Mạc Bảo Bối đưa Lộ Bán Hạ về nhà nghỉ ngơi, trời mới biết bây giờ cô có bao nhiêu mệt mỏi.

Sau lễ đón người mới chính là bảy ngày nghỉ lễ quốc khánh. Sáng hôm sau Mạc Bảo Bối đưa Lộ Bán Hạ đến trạm xe, rồi đi thẳng về biệt thự nhà họ Mạc ở miền nam.

Trong kỳ lễ quốc khánh này thời tiết luôn không ánh mặt trời, trời mưa liên miên không ngừng vây Mạc Bảo Bối trong nhà, ngoài cùng với mẹ xinh đẹp của cô tham gia mấy bữa tiệc ở ngoài, cô đều ở trong nhà ngủ ngon, trận chuẩn bị dạ hội này khiến cho cô tổn thương nguyên khí nặng nề, tất yếu cô phải bù lại thật tốt.

Còn đang mơ mơ màng màng mơ ngủ, Mạc Bảo Bối đột nhiên phát hiện mình lại ngồi trên ghế dài mình trong vườn hoa biệt thự nhà mình, nghĩ hoài không ra nhìn cửa chính nhà mình khép chặt, Mạc Bảo Bối tỉnh táo bắt đầu hồi tưởng.

Sáng sớm, mẹ xinh đẹp tiếp cận phòng của cô, vừa khóc sướt mướt vừa lôi cô dậy, vừa cằn nhằn nói liên miên một mớ tam cương ngũ thường đức hạnh phụ nữ... Lại nói, sau đó để cho giúp việc giúp mình thay quần áo, cũng không đánh răng uống nhanh chóng súc vào ngụm nước đánh răng, sau đó liền kéo cô ra bên ngoài.

Mạc Bảo Bối nhức đầu vuốt trán.

- Thật là, trên đời này sao có thể có cha mẹ như vậy! - Mạc Bảo Bối vỗ ghế dài, phát hiện trong tay lại nắm chìa khóa xe của mình.

Xem ra, đôi vợ chồng dở hơi này rõ ràng muốn đuổi cô đi.

Khôi hài nhất chính là mẹ xinh đẹp của cô, không nỡ để cô đi nhưng vẫn khóc sướt mướt lẩm bẩm đức hạnh phụ nữ đuổi cô ra khỏi nhà. Nhìn váy công chúa hoa nhỏ màu xanh nhạt giản nhẹ nhàng khoan khoái trên người đơn, trên người không có túi cũng không có cầm túi xách, một đồng tiền cũng không có, giờ phút này cô chỉ có thể đi tìm Ross trợ giúp.

Nhưng. . . . . . tại sao ngay cả giày cũng không đổi một đôi giúp cô, mang một đôi dép thỏ trắng nhỏ bảo cô lái xe sao? Mặt Mạc Bảo Bối đen lại.

"Leng keng! Leng keng!" Mạc Bảo Bối nhấn chuông cửa, đáng tiếc không có ai đáp lại cô, giống như trong nhà không có một bóng người.

- Muốn đuổi con đi tối thiểu cũng cho đôi giày chứ? Chẳng lẽ mang dép đi sao? - Mạc Bảo Bối muốn hình tượng nhất, nhất là ở miền nam, cô chính là một tiểu thư chuẩn mực, lúc nào cũng có thể gặp các tiểu thư, phu nhân trong xã hội thượng lưu khác, sao có thể nhếch nhác như vậy?

- Giày cao gót lái xe quá nguy hiểm, cứ mang như vậy đi, dù sao lúc lái xe cũng luôn ở trong xe, xuống xe con vào thẳng nhà Ross đổi lại. - Trong phòng truyền đến tiếng Mạc Trường Thắng trả lời.

Mạc Bảo Bối hung hăng đập vào cánh cửa một cái, thở hồng hộc quay đầu bỏ đi.

Một đường cấp tốc đi về phía trước trực tiếp đến nhà Ross.

Thiếu ngủ, còn bị người thân đuổi ra ngoài cửa, các loại tức giận của Mạc Bảo Bối đều lẫn vào cùng một chỗ, cả khuôn mặt âm u giống như là sứ giả đến từ địa ngục.

Ross vừa ra khỏi cửa nhìn thấy mặt đen của Mạc Bảo Bối, nhíu mày.

- Sao vậy? Ai chọc giận em mất hứng? - Ross dịu dàng ôm eo Mạc Bảo Bối hỏi.

- Ross, xong chưa? Đã đến lúc rồi.

Mạc Bảo Bối còn chưa kịp trả lời, từ sau lưng cô đã truyền đến một âm thanh quái dị lẫn lộn, cẩn thận nghe mới nghe ra đấy là giọng gái Tây ngực lớn Rebecca, thấy vậy mặt Mạc Bảo Bối càng đen thêm rồi.

Nhớ lại kể từ lần trước Ross hừng hực đi miền bắc tìm cô sau đó thì không có liên lạc nữa, trong lúc bất chợt chuông kịch liệt báo động.

Cầm tay Ross, Mạc Bảo Bối âm trầm lại suy nghĩ thêm về giữa Rebecca và Ross.

Tại sao rõ ràng là ngày nghỉ Quốc Khánh, Ross vẫn luôn không có liên lạc với cô, không đi tìm cô cũng coi như xong, thế nhưng không có một cuộc điện thoại?

Trong lúc ở trường học mặc dù Ross không đi tìm cô, nhưng cách một ngày đều sẽ gọi một cuộc điện thoại cho cô không khác biệt lắm, nhưng là cả một tuần lễ đều không gọi? Đây cũng quá kì lạ? Mạc Bảo Bối hồ nghi nhìn Ross, ánh mắt chất vấn.

Ross vô tội nhìn Mạc Bảo Bối, một tuần nay là vì biết cô luôn ngoan ngoãn đợi ở nhà, cho nên anh mới yên tâm làm việc, không có đi tìm cô cũng không gọi điện thoại liên lạc. Hơn nữa, đó cũng là bởi vì Mạc Bảo Bối luôn ghét bỏ anh lo quá nhiều chuyện, mặc dù anh cũng hoàn toàn không hiểu anh lo lắng cho vợ mình và lộ trình có phải có liên quan đến việc anh không có gia đình.

- Ngại quá Rebecca, có thể phải chờ anh một chút rồi. - Ross lễ độ cười cười với Rebecca, chung chung trước tiên anh phải đưa cô vợ nhỏ vào trong nhà đã. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn đoán chừng giải thích không thông, phải đợi đến sau khi anh ra khỏi nước trở về nữa.

Mạc Bảo Bối nhìn Rebecca một cái, Ross liền cười, hơn nữa Ross thế mà quên mất mình đang mất hứng chuyện này, cô giận đến hung hăng nhéo hông Ross một cái.

Ross đau đến mức nhe răng trợn mắt, lại càng vô tội nhìn Mạc Bảo Bối:

- Bà xã, đau. . . . . .

- Tiểu thư Mạc, lại gặp mặt, cô phối hợp. . . . . . thật đáng yêu. - Rebecca đi về phía trước một bước, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mạc Bảo Bối một vòng, mỉm cười nói.

Mạc Bảo Bối nghe xong lời này, trong lòng lại lặng lẽ bắt đầu muốn mắng lão tử mình. Hôm nay thật đúng là lúc hạn bất lợi của cô, khó được một lần nhếch nhác lại bị tình địch thấy được, quả thật chính là một loại sỉ nhục mà.

- Cảm ơn, hiện tại người trẻ tuổi chúng tôi cũng thích đáng yêu một chút, chắc hẳn trước kia lúc còn trẻ Rebecca cũng từng chứ? – Miệng Mạc Bảo Bối không buông tha người đáp lễ, trong lòng lẩm nhẩm: phụ nữ già nhà chị.

Số tuổi là tổn thương mãnh mẽ nhất với phụ nữ, nhất là phụ nữ tuổi đã hơn 30 còn chưa có bạn trai.

Khuôn mặt xinh đẹp của Rebecca lập tức âm trầm xuống, nắm chặt quả đấm.

- Ngượng ngùng, vợ anh tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng so đo với cô ấy. - Ross thấy hai cô gái vừa thấy mặt đã bắt đầu đối chọi gay gắt, lập tức một tay ôm Mạc Bảo Bối trực tiếp xách Mạc Bảo Bối từ mặt đất lên, vừa đi vào nhà vừa nói.

Mạc Bảo Bối bị xách trên không trung, hung hăng nhéo xuống mặt Ross.

- Không có việc gì, người bạn nhỏ, có thói quen kích động đều là bình thường, em sẽ không ngại. - Rebecca hào phóng nói, một câu nói này của Ross mặc dù làm Mạc Bảo Bối thành người mình, nhưng trên cục diện vẫn là đứng ở phía bên cô.

Mạc Bảo Bối giận đến cắn răng nghiến lợi, vốn dĩ một câu đáp lễ của cô là đang nói bản thân trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nhưng bị Ross phá hỏng như vậy, lại giống như cô căn bản là một đứa trẻ liều chết cố tình gây sự.

- Choáng thật, chị ta so đo cái gì? Tức chết em rồi. - Bị Ross ném trên ghế sofa, Mạc Bảo Bối giương nanh múa vuốt nhìn Ross.

- Được rồi, ngoan ngoãn đợi ở nhà, anh đi một hai tuần lễ rồi sẽ về, đến lúc đó anh nghỉ ngơi, nghỉ dài hạn đi với em. Một mình em ngàn vạn lần không được chạy khắp nơi cũng không được đi đua xe, nhất định phải đi phải gọi người khác, biết không? À, đây là thẻ tín dụng, mật mã giống với cái thẻ em lấy lần trước, thích gì cứ đi mua. - Ross lấy thẻ tín dụng quốc tế ra đưa cho Mạc Bảo Bối.

Lần trước mặc dù Mạc Bảo Bối lấy thẻ của Ross, nhưng mua xong rồi Mạc Bảo Bối lại cảm thấy không thú vị nên đã trả lại cho anh.

Mạc Bảo Bối vừa nghe Ross phải đi lâu như vậy, kỳ quái nhìn Ross.

- Đợi chút, anh nói cái lần này anh đi hai tuần, đi làm gì? - Mạc Bảo Bối hỏi.

- Anh có công sự ở nước mình, nhất định phải trở về nước một chuyến. - Ross phân trần.

- Vậy anh đi công tác là vì công sự? Rebecca thì sao? - Mạc Bảo Bối hỏi tới, Rebecca đó cũng sẽ không phải vì công sự chứ?

- Cô ấy cũng vậy, lần này bọn anh trở về có chuyện quan trọng, thời gian không thể xác định, có lẽ một hai tuần, cũng có thể một hai tháng, đến lúc đó có thể anh không thể đúng giờ gọi điện thoại cho em rồi, em nhớ tự chăm sóc mình tốt. - Ross vừa nghĩ tới đi chuyến này thì không thể gặp được Mạc Bảo Bối, trong lòng cũng đã bắt đầu không nỡ rồi.

- Chị ta không phải đạo diễn sao? Sao có thể có chuyện quan trọng? Anh đang lừa ai đó? Thôi, không nói thêm nữa, em cũng không thèm để ý. Anh đi đi, gái Tây đó đang kêu gọi anh, anh cũng đừng cứ ôm tỳ bà che nửa mặt vậy nữa, ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi mới đi ra. - Mạc Bảo Bối giận dỗi nói.

- Cái đó. . . . . . chờ anh quay về sẽ giải thích với em, anh đi trước, tạm biệt. - Ross nhanh chóng đặt một nụ hôn xuống mặt Mạc Bảo Bối, lập tức vội vã rời đi.

Mạc Bảo Bối giận đến muốn lật bàn, cuối cùng cái bàn quá nặng nâng không nổi, Mạc Bảo Bối cũng chỉ có thể đập ghế sofa trút giận.

Tốt, lúc này mới bao lâu, đã dám cho cô đội nón xanh rõ ràng như vậy, quả thật chỉ có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

Nhấc điện thoại cố định lên, Mạc Bảo Bối bấm một dãy số.

- Alô, công ty chuyển nhà phải không? Chỗ này của tôi muốn .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.