Chi Thiện cảm cảm giác được nụ cười rực rỡ của Ross sẽ đơn giản đả thương ánh mắt của cô, lập tức biến ảo thành siêu cấp háo sắc, cười khúc khích chỉ chỉ nam sinh đeo mắt kính và phương trượng đại nhân, ngay cả nói cũng không nói ra được.
Ross nhìn phương trượng đại nhân buồn cười đó một chút, nhìn lại nam sinh đeo mắt kính một chút. Khó trách Mạc Bảo Bối có thể xưng vương xưng bá ở chỗ này, chủ yếu là người bên cạnh cô thật sự là quá yếu.
An ủi mình như vậy, Ross lấy giấy, bút ra viết hai chuỗi số điện thoại đưa cho phương trượng đại nhân và nam sinh đeo mắt kính đó.
- Đây là điện thoại cá nhân của tôi, tôi sẽ mở máy vào tám giờ đến mười giờ tối mỗi tuần, nhớ đúng giờ gọi điện thoại cho tôi, bởi vì tôi rất muốn biết rõ các biểu hiện của Bảo Bối nhà chúng tôi trong trường học, tôi nhờ hai người đấy. - Ross nói chân thành.
Cầm tờ giấy trong tay, phương trượng đại nhân và nam kinh mắt kính liếc nhìn nhau, sau đó giống như là liệt sĩ cách mạng gật đầu một cái, nặng nề cất vào.
- Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi. - Dù sao hiện tại cô ngăn trở, Ross rập khuôn vẫn có biện pháp lấy được tình hình của cô, đã như vậy, còn không bằng để cho hai người cô có thể nắm trong tay báo cáo được rồi.
Thu tay lại, Mạc Bảo Bối kéo Ross trực tiếp đi thẳng.
Trở lại nhà trọ gần trường học của Mạc Bảo Bối, Ross đi thăm nơi ở của Mạc Bảo Bối, sợ cuộc sống vị hôn thê nhỏ ở chỗ này không được tốt.
Nhà ba phòng một phòng khách, 120 mét vuông, nhà này với người bình thường đã coi là rất tốt rồi, chỉ là ở trong mắt mình Ross luôn cảm thấy vị hôn thê nhỏ của mình có chút uất ức, nhưng nhà xung quanh trường học thì đây đã là chung cư tốt nhất rồi.
- Bảo Bối, chúng ta đi mua một căn biệt thự đi, anh phái một giúp việc qua đây chăm sóc cuộc sống thường ngày của em có được không? - Ross xem xong nói, mặc dù nhà này không có gì không tốt, nhưng so sánh với nhà ở miền nam, thật sự thua rất nhiều, không có hồ bơi mùa hè làm thế nào? Quan trọng nhất là phòng tắm lại quá nhỏ, còn căn phòng cũng không lớn. (giọng tư bản _ _)
Mạc Bảo Bối đã thay quần áo ở nhà rộng thùng thình thoải mái, ngồi trên ghế sofa cùng với rượu bia ướp lạnh giải nóng rồi, nghe được Ross nói như vậy, trực tiếp thưởng cho Ross một cái nhìn xem thường. Người đàn ông này đúng là có tiền không có chỗ tiêu.
- Quốc gia các anh cho anh tiền lương cao như vậy sao? - Mạc Bảo Bối thật sự không nghĩ ra, dù Ross có tiền thế nào cũng không nên xài thế này.
- Cũng được, lần sau lúc anh tới sẽ đem thẻ tiền lương tới cho em cất giữ. - Thật ra thì Ross có một phận tiền là khi anh làm đặc công tích trữ đến giờ, còn có một phận tiền chính là anh bí mật mua quỹ đầu tư và cổ phiếu. d,i.ễ,n đààn lêê quý đ...ôn Vậy nên, hành vi xài tiền bậy bạ cảu Mạc Bảo Bối trước đó đối với tài sản bây giờ anh có được mà nói, chỉ là chín trâu mất sợi lông thôi.
Cả người Mạc Bảo Bối co lại trên ghế sofa, nằm ngửa thoải mái, đối với quản lý tiền bạc cũng không phải thế mạnh, thế mạnh của cô là tiêu tiền, cho nên cô cũng không muốn giữ thẻ tiền lương của Ross.
Lấy di động qua, cắm thẻ điện thoại khác vào.
Điện thoại Mạc Bảo Bối là sử dụng hai thẻ, chẳng qua sau khi nghỉ cô đã lấy thẻ trong trường học ra rồi. Hiện tại nếu đi học, dĩ nhiên là phải liên lạc với bạn bè bên này rồi.
- Không cần, còn nữa anh nhớ, ở chỗ này em chỉ là một sinh viên bình thường, ở biệt thự thuê giúp việc loại chuyện như vậy anh không cần nghĩ. - Vốn là bởi vì tính tình lưu manh đã không quá thân thiết với các bạn học, nếu như biết mình được thân thế bối cảnh của cô, vậy nhất định có nhiều bạn học cảm thấy khoảng cách với cô xa xôi hơn, cuối cùng biến thành kết quả mỗi người đều xa lánh cô.
- Em đã nói chủ đề em là sinh viên bình thường rồi, vậy chúng ta nhân tiện cũng nói chuyện một chút đi. Hôm nay anh thấy dáng vẻ em trong trường học, giống như tất cả mọi người rất sợ em, có phải em nên giải thích với anh một chút hay không? - Ross ngồi xuống bên người Mạc Bảo Bối, để chân Mạc Bảo Bối đặt trên đùi mình.
- Là kính trọng, rốt cuộc anh có biết nói chuyện hay không đấy? - Mạc Bảo Bối buồn bực nói.
- Kính trọng? Thứ cho mắt anh kém cỏi, thật đúng là không nhìn ra, nhất là cậu nam sinh mắt kính đó. - Ross nhớ tới lớp trưởng ngay cả mắt cũng không dám nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, đã cảm thấy nhất định là Bảo Bối của mình làm cái chuyện gì khiến cho người ta sợ, dẫn tới có bóng ma trong lòng rồi.
- Là Tiểu Ngoan, sao anh có thể dùng đặc trưng bề ngoài người ta để goi người ta thế? - Mạc Bảo Bối uốn nắn cách nói của Ross, người ta nghe lời lại biết điều sao có thể nói tới nỗi đau thầm kín chứ.
Ross nhún nhún vai, tiếp tục gật đầu một cái.
- Được, là Tiểu Ngoan. Bây giờ em có thể giải thích một chút với anh chứ? - Ross đỡ Mạc Bảo Bối dậy, để cho cô ngồi đàng hoàng.
- Tại sao? - Choáng thật, người này sao lại bắt cô giải thích?
- Anh là vị hôn phu của em, anh có quyền biết chuyện của vị hôn thê mình. - Ross siết chặt gò má của Mạc Bảo Bối nói, nghiễm nhiên một dáng vẻ cha đại nhân.
Trên thực tế, tâm tình Ross bây giờ cũng chính là coi mình thành cha Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối nhìn Ross, đau đầu không thôi. Người này kể từ cô không phản kháng chuyện hôn ước giữa hai người xong, thái độ dường như trở nên kỳ quái. Loại chuyện thế này cũng muốn tham dự, có phải anh quản rộng quá rồi không
- Nói như vậy, lấy lập trường của anh mà coi, so sánh thời điểm bây giờ với ở nhà, anh cảm thấy có cái gì thay đổi sao? - Mạc Bảo Bối không chịu nổi Ross, nhưng không nói rõ ràng Ross nhất định sẽ càu nhàu không ngừng, điều này lúc cô ở trong nhà Ross cũng đã lĩnh giáo rồi.
Ross suy nghĩ một chút, coi lại thử. Trừ mặc quần áo bình thường một chút, như sinh sinh đích thực ra, hình như đúng thật không có sự khác biệt gì, hơn nữa hình như còn bớt phóng túng lại một chút, nếu không phải thầy giáo buồn cười vui vẻ đó chọc đến Mạc Bảo Bối, cô giống như cũng không thật sự làm ra hành động quá khích gì.
- Không có đúng không, tính cách của em chính là như vậy rồi, có điều anh lúc anh thấy em em toàn đi cùng Giai Giai với cả ở chung với lão tử và mẹ xinh đẹp, cho nên cảm thấy hiện tại em như rất xấu phải không? Trên thực tế ngoại trừ mẹ xinh đẹp của em ra, anh cảm thấy em từng khách khí đối với ai? - Mạc Bảo Bối hỏi.
- Là trước giờ đều không có khách khí. - Ross gật đầu một cái. Phụ thân đại nhân đều sợ con gái của mình, vậy con gái phải khách khí với ai đây?
Ross suy nghĩ một chút cũng cảm thấy Mạc Bảo Bối nói đúng, gật đầu một cái. Viên Tử và Mạc Trường Thắng đều là bị bắt nạt, Lộ Bán Hạ và Tề Giai thì lại dùng khí thế bình tĩnh thông minh áp chế Mạc Bảo Bối. Hôm nay nhìn thấy mấy bạn học trên trường học dường như cũng rất nhục nhân, làm sao có thể khiến Mạc Bảo Bối khách khí với bọn họ chứ?
Xem ra, là anh quan tâm đến bị loạn rồi, Bảo Bối của anh từ trước đến nay luôn là một người thẳng thắn, mà sở dĩ những người đó sợ, chỉ là bởi vì bọn họ bị khí thế của Bảo Bối trấn áp thôi.
- Vậy được rồi, bây giờ anh còn có gì muốn hỏi không? - Mạc Bảo Bối hỏi.
Làm sao cô có thể nói chuyện mình kéo bè kết phái trong trường học cho Ross được, mặc dù Ross rất thông minh cũng rất lợi hại, nhưng anh cũng không có cái công phu rỗi rãnh trông nom đến hoạt động xã giao trong trường học của cô. Lại nói này hai người ngu ngốc cũng sẽ không dám nói chuyện của mình cho Ross nghe.
Mạc Bảo Bối làm tính toán, cảm thấy tất cả đều nắm trong bàn tay chính mình.
- Còn nữa chính là em ở một mình anh thật sự không yên lòng, chi bằng em đón Lộ Bán Hạ qua ở cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau ứng lẫn có được không? - Có Lộ Bán Hạ ở đây, anh sẽ yên tâm một chút.
Đang lúc này, tiếng chuông điện thoại của Mạc Bảo Bối reo lên.
- Bảo Bối, tớ thật sự không chịu nổi, qua đây đón tớ nhanh lên, tớ ở cổng trường học. – Tiếng Lộ Bán Hạ từ trong điện thoại truyền đến.
Mạc Bảo Bối lập tức cầm cái chìa khóa cùng Bao Bao chạy ra ngoài.
Ross theo ở phía sau, trong lòng đại khái đã đoán được chuyện rồi. Xem ra, Lâm Thiên Vũ đó ở ngoài phương diện thương nhân ra quả thật chính là có cấp bậc ngu ngốc.
Hơn nữa Lâm Thiên Vũ cũng thật xui xẻo, gặp Lộ Bán Hạ, vẫn là Bảo Bối của anh tốt, dễ kiểm soát, Lộ Bán Hạ cũng không sễ kiểm soát.
Lúc này, Ross nhớ tới Tề Giai, thật không biết cô gái khôn kheo giết người không thấy máu đó sau này sẽ gặp phải tuýp đàn ông như thế nào đây? Ross bắt đầu mong đợi.
Mười phút sau, Mạc Bảo Bối đi tới cửa trường học, lúc này đã là gần sáu giờ tối rồi, học sinh đóng học phí và phụ huynh đã rải rác không được sai biệt lắm rồi. Lộ Bán Hạ đang đứng dưới một gốc cây đa ở bên cạnh trường học lớn, bộ mặt đằng đằng sát khí, mà bên cạnh còn có một Lâm Thiên Vũ không có bất kỳ biểu cảm gì cũng rất cố chấp lôi kéo cổ tay Lộ Bán Hạ.
Xem ra hai người đã giằng co như vậy đã lâu rồi.
Mạc Bảo Bối đi tới chỗ hai người, muốn trực tiếp dùng một tay hất tay Lâm Thiên Vũ.
Không ngờ tới Lâm Thiên Vũ vậy mà cố chấp đến không buông ra, điều này làm cho Mạc Bảo Bối lập tức giận lên.
- Này, Lâm Thiên Vũ đến tột cùng anh muốn như thế nào? Có muốn tôi gọi điện thoại báo cảnh sát không hả? - Mạc Bảo Bối không nhìn được bạn mình bị ức hiếp, nhất là vốn dĩ cô cũng không có cảm giác gì tốt đối với Lâm Thiên Vũ.
- Cô đừng xen vào việc của người khác. - Lâm Thiên Vũ âm trầm nói, ánh mắt lại là cố chấp vẫn nhìn chằm chằm vào Lộ Bán Hạ căn bản cũng không hề nhìn Mạc Bảo Bối.
Lộ Bán Hạ đối với Lâm Thiên Vũ tựa như im lặng đến cực điểm, hoàn toàn không muốn nhìn Lâm Thiên Vũ cũng không muốn nói thêm gì nữa, dù sao tất cả đều giao cho Mạc Bảo Bối xử lý.
Mạc Bảo Bối là người gặp mạnh là mạnh, thấy một cái chụp không hất được tay Lâm Thiên Vũ, liền dứt khoát cạy ra, muốn đẩy tay Lâm Thiên Vũ từ trên cổ tay Lộ Bán Hạ ra.
- Tôi nói anh này không thể hiểu nổi anh làm cái gì vậy, không nhìn thấy Bán Hạ rất không thoải mái sao? Anh dùng sức như vậy máu tuần hoàn sao hả? - Trong quá trình đẩy Mạc Bảo Bối phát hiện bàn tay Lộ Bán Hạ đã lạnh lẽo rồi, tức giận tới mức nhận giơ chân lên đạp Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ nghe lời nói của Mạc Bảo Bối xong, hơi buông lỏng ra một chút xíu, bị Mạc Bảo Bối tay mắt lanh lẹ trực tiếp tách hai người ra.
- Bệnh thần kinh! - Mạc Bảo Bối vừa giúp Lộ Bán Hạ hoạt động tay một chút, vừa nhìn Lâm Thiên Vũ mắng.
Sau khi Lâm Thiên Vũ buông ra, vẫn cứ nhìn Lộ Bán Hạ không hề bỏ qua. Khi anh nhìn thấy máu ứ đọng rõ ràng trên cổ tay Lộ Bán Hạ rồi, tự trách không dứt.
Nguyên nhân gây ra chuyện là bởi vì Lâm Thiên Vũ đi theo Lộ Bán Hạ vào tới kí túc xá của cô. Khi anh nhìn thấy bốn người ở một cái phòng nho nhỏ, bên trong còn để các loại hành lý bao lớn bao nhỏ xốc xếch, muốn ngủ còn phải leo lên trên tầng thứ hai, lập tức nổi giận.
Đối với đứa trẻ từ nhỏ sống trong hoàn cảnh xa hoa như Lâm Thiên Vũ thì căn bản chưa từng thầy cái gì là kí túc xá tập thể. Học trò ở kí túc xã thì vô số, nhưng ở trong mắt của Lâm Thiên Vũ, đây quả thực là quá tủi thân cho Lộ Bán Hạ, cho nên lập tức muốn Lộ Bán Hạ đến khách sạn ở, chờ anh mua xong rồi nhà rồi sẽ để Lộ Bán Hạ chuyển vào.
Thế nhưng đối với Lộ Bán Hạ mà nói triệt để là một loại vũ nhục, thế nên Lộ Bán Hạ thề sống chết cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy, hai người cứ giằng co như vậy, cho đến khi cầu cứu Mạc Bảo Bối rồi, cổ tay vẫn bị Lâm Thiên Vũ dùng sức cầm thật chặt, tay dần dần tê dại lạnh lẽo, Lộ Bán Hạ vẫn kiên cường không kêu một tiếng, cứ thể giằng co không nói lời nào cũng không có hành động.
Ross nhìn vào trong mắt Lâm Thiên Vũ khắp tự trách và đau lòng, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này vẫn rất đáng thương. Nhớ tới tình cảnh của mình, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy cùng là người lưu lạc chân trời. Bảo Bối của anh trước đối đãi anh vậy, cũng làm cho anh nội thương thật lâu, bây giờ mặc dù là đã tiếp nhận rồi, nhưng hình như khi lại bắt đầu có chuyện mới cần anh quan tâm.
Đi tới bên người Lâm Thiên Vũ, Ross vỗ vỗ bờ vai của anh.
- Bán Hạ, vừa đúng lúc bọn anh vừa nói đến em. Anh hi vọng em có thể ỏe cùng với Bảo Bối. Hai người các em trợ giúp lẫn nhau anh mới có thể yên tâm. - Ross nhìn Lộ Bán Hạ dịu dàng nói, tất cả trong mắt đều là chân thành.
- Đúng vậy Bán Hạ, tớ không yên lòng một mình cậu ở trong trường học, ngộ nhỡ tên bệnh thần kinh này lại đến quấy rầy cậu thì làm thế nào? - Mạc Bảo Bối vốn có nghĩ qua tìm Lộ Bán Hạ tới ở cùng nhau, nhưng vẫn không mở miệng, hôm nay nhìn thấy tình huống này, làm sao vẫn có thể duy trì bình thản.
- Tính tình Bảo Bối em cũng biết, một mình cô ấy sống anh thật sự rất không yên tâm, cầu xin em đấy! - Ross đi tới trước mặt Lộ Bán Hạ, khom lưng nhìn Lộ Bán Hạ.
Nhìn mắt Ross thành khẩn, nhìn lại ánh mắt quan tâm của Mạc Bảo Bối một chút, Lộ Bán Hạ chậm rãi gật đầu một cái.
Mạc Bảo Bối vui mừng đến ôm chặt Lộ Bán Hạ hoan hô.
Lâm Thiên Vũ lại cô đơn nhìn ba người vui vẻ mỉm cười, cảm giác sao mình lại như vậy, thật đáng buồn.
Xem ra, mình thật khiến người ta rất chán ghét, Lâm Thiên Vũ chợt ý thức được mình ở trước mặt ba người vẫn luôn là một người ngoài cuộc, không khỏi bi thương, yên lặng nhìn Lộ Bán Hạ cười nhạt một tiếng mặt, sau đó rời đi.
Nhìn Lâm Thiên Vũ cô đơn xoay người tránh ra, Ross vỗ vỗ bả vai hai nữ sinh, đưa dẫn tới lực chú ý của các cô.
- Hai người các em phải nhớ giúp lẫn nhau, Chủ nhật anh mà có rãnh rỗi sẽ đi thăm các em, bây giờ đã rất muộn, anh về miền nam trước, các em ăn xong cơm tối rồi về đi, biết không?
Sau khi Ross dặn dò xong tất cả, nhìn hai nữ sinh gật đầu một cái, liền yên tâm đi theo hướng Lâm Thiên Vũ.
Anh cần một đồng minh, mà người đó thoạt nhìn hình như sẽ là Lâm Thiên Vũ.
Bởi vì, khi Lâm Thiên Vũ cô đơn xoay người rời đi, Ross nhìn thấy ánh mắt của Lộ Bán Hạ mờ đi một chút, bàn tay không tự chủ nắm chặt thả xuống, lại nhanh chóng buông ra.
Những thứ chuyện rất nhỏ này không tránh được ánh mắt của Ross, cho nên anh quyết định trợ giúp Lâm Thiên Vũ, tìm kiếm quân đồng minh đầu tiên của mình.
Hơn nữa, anh còn phải mượn thân phận thương nhân của Lâm Thiên Vũ làm một chút xíu chuyện trong trường học, anh sẽ không thật sự tin tưởng Mạc Bảo Bối rõ ràng đang ở nói dối.
Khí thế? Là không có lỗi, chẳng qua còn chưa đạt tới mức độ người khác phải cúi đầu xưng thần, nhất định trong chuyện này còn có rất nhiều thứ anh không biết, nhưng anh ngại vì là thân phận quan ngoại giao quốc phòng, căn bản không dễ dàng nhúng tay trực tiếp quản lý đại học của một đất nước, nhưng Lâm Thiên Vũ không giống vậy.
Tin tưởng Lâm Thiên Vũ nhất định cũng rất nguyện ý giúp anh thôi.
Trên xe trở về miền nam, Ross và Lâm Thiên Vũ bắt tay, đã đạt thành thỏa thuận nào đó.