Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 47: Trận chung kết (Cuối)




Trận so tài thứ hai là chui vào chỗ dừng xe, khoảng cách giữa hai cọc với xe dài hơn 10cm, cố gắng hết sức trong thời gian ngắn đưa xe vào chỗ dừng xe, đầu xe cách rời hai cái cọc ở chỗ đậu khoảng 5cm, sườn xe nằm chính giữa nơi cắm hai cái cọc, thời gian càng ngắn điểm số càng cao.

Trận thứ ba là đua trực tiếp, bởi vì giới hạn đường núi, khoảng cách chỉ có 800m, nhưng trái lại cũng tăng cao khó khăn, bởi vì xe vừa mới đi đã phải dừng lại thì phải suy tính để trong thời gian ngắn có khả năng tăng tốc.

Trận thứ tư là đua đường rẽ vây quanh núi, từ chân núi đi tới đỉnh núi, tốc độ của ai nhanh nhất, bắt được lá cờ của tập đoàn Thiên Thịnh đầu tiên, điểm số của người đó cao nhất, cuối cùng tính trung binh đạt được qua bốn trận, đưa ra xếp hạng.

Dù sao Mạc Bảo Bối cũng không phải tay đua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường ra ngoài đua xe cũng sẽ không có người giành chỗ đậu với cô, cho nên cũng không am hiểu, vòng thứ hai chỉ giành được vị trí thứ tư.

Vào trận thứ ba Mạc Bảo Bối vẫn vững vàng giữ ghế số một.

Nhìn điểm số trung hòa trước mắt, mặc dù Mạc Bảo Bối chỉ xếp đến vị trí thứ hai, hơn nữa điểm số lại vô cùng sít sao, trong lòng Lộ Bán Hạ vẫn có chút khẩn trương, ngón tay không ngừng rối lên, chỉ sợ Mạc Bảo Bối không nghe lời giành được vô địch.

Thời gian toàn bộ cuộc tranh tài hầu như Lâm Thiên Vũ đều ở đây nhìn qua hướng Lộ Bán Hạ. diiễn đàn lê quuý đđôn Nhìn thấy cô bất an, thời điểm thấy trận so tài thứ hai Mạc Bảo Bối về thứ tư thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt là nét mặt kích động, vòng thứ ba lại được thứ nhất thì trong lòng khẩn trương và lo lắng, anh không nhịn được đến gần cô.

- Thế nào? Lo lắng cái gì? - Lâm Thiên Vũ vịn lan can hỏi.

Lúc này hai người bọn họ đang đứng ở ven lan can từ trên nhìn xuống đội đua xe chạy xuống dưới núi. Đài quan sát này vì có bảo vệ ngăn cản nên không có ai bước vào, tuy nhiên Lộ Bán Hạ có thể đi vào được, hoàn toàn là Lâm Thiên Vũ ra lệnh thông qua điện thoại, cho nên vào giờ phút này hai người bọn họ đơn độc ở chung.

- Tôi sợ Bảo Bối giành được vô địch, khúc quanh và rẽ uốn gấp là thế mạnh của Bảo Bối, nếu như Bảo Bối nghiêm túc mà nói, số 149 kia nhất định không thể giành vô địch rồi. - Giọng điệu Lộ Bán Hạ không phải hài lòng cũng không phải là kiêu ngạo, mà là lo lắng.

Lúc này Lộ Bán Hạ hy vọng nhất người thắng là chiếc xe số 149 đó, nhưng lại sợ Mạc Bảo Bối không chịu chịu thua, nhất là thời điểm cô ấy đang lái xe không biết có khi sẽ quên sạch sẽ lời mình nhắn không còn một mống.

- Sao cô lại nắm chắc cô ta nghiêm túc là có thể thắng như vậy? - Mặc dù rất kinh ngạc một thiếu nữ mười chín tuổi có thể có được tài lái xe tốt thế, nhưng anh nhìn ra dù sao vẫn còn quá non rồi, có Trịnh Hạo ở đây, cô ta muốn thắng rất khó.

- Tôi từng ngồi xe cậu ấy lái. - Nhớ tới một đêm ở ranh giới sống chết, ánh mắt của Lộ Bán Hạ có hơi mờ đi. Lúc đó sao cô đần như thế ngu xuẩn như thế, thậm chí không tiếc đả thương lòng của Bảo Bối, nói ra lời nói trái lương tâm tổn thương tới Bảo Bối, nếu không phải Bảo Bối kiên trì không buông tha cô, sợ rằng hiện tại bản thân cô vẫn chỉ là một tiểu tam, một người thứ ba người người phỉ nhổ thôi.

Nhìn thấy thần thái Lộ Bán Hạ có cái gì đó không đúng, Lâm Thiên Vũ rất muốn ôm cô cho cô cảm giác an toàn, bởi vì khi phụ nữ yếu ớt thường lộ ra ánh mắt đó, làm cho anh rất muốn bảo vệ cô thật tốt.

Nhưng lý trí chiến thắng, Lâm Thiên Vũ chỉ nhẹ nhàng quay đầu, không nhìn Lộ Bán Hạ nữa.

Toàn thân Mạc Bảo Bối cũng tràn đầy căng thẳng, tranh tài thế này khiến cô có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có.

Lúc tiếng còi truyền tới trong nháy mắt, xe Mạc Bảo Bối giống như một viên đạn bắn ra ngoài, vừa bắt đầu đã chiếm được thế chủ động, vượt lên dẫn đầu.

Lâm Thiên Vũ nhìn ra sau, ánh mắt từ từ trở nên tĩnh mịch, anh từng xem Trịnh Hạo tranh tài trên đường đua không ít, phản ứng của Trịnh Hạo đều luôn luôn là đứng đầu, không có lý nào hôm nay sẽ chậm, tuy chỉ có một giây đồng hồ, nhưng đối với cuộc so tài so mà nói, cũng là mấu chốt quyết định thắng thua.

Phiêu dật qua khúc quanh thứ nhất, kỹ thuật cua xinh đẹp đáng kinh ngạc của Mạc Bảo Bối làm toàn thể người xem trực tiếp càng thêm tán dương, còn Lộ Bán Hạ lại ủ rũ cúi đầu, xem ra, Bảo Bối không thể không thắng.

Kế tiếp là ba khúc cua liên hoàn, từng cái đường rẽ hầu như hiện ra độ cong 100 độ, vì không để cho xe trượt, các tay đua cũng cố gắng giảm bớt tốc độ xe, chỉ có một chiếc xe vẫn dùng tốc độ nhanh hơn chạy nước rút tới, đi theo chính là Trịnh Hạo vốn đã chậm lại, lúc nhìn thấy Mạc Bảo Bối tăng tốc cũng tăng tốc chạy theo.

Hành động này càng làm cho âm thanh ở hiện trường càng khuếch đại lên. Đoàn người dọc theo trên đường núi nhanh chóng bị hâm nóng lên, tiếng hoan hô và tiếng reo hò gần như lan tràn ra, cả ngọn núi giống như có thể rung chuyển.

Đang thời điểm đến gần trung tâm khúc cua, tất cả mọi người ngưng hoan hô và hò reo, bởi vì, sống chết đang ở trong nháy mắt, khắp nơi đều yên tĩnh tới cực điểm, thậm chí ngay cả gió cũng có thể nghe rõ ràng từ phương hướng nào thổi qua.

Lộ Bán Hạ thấy vậy, yên lặng xoay người.

Vốn dĩ Mạc Bảo Bối cũng đã dẫn đầu rất nhiều, sau khi qua ba khúc cua này, những người khác muốn đuổi theo kịp căn bản là chuyện không thể nào, nhìn khoảng cách Mạc Bảo Bối kéo ra với những người khác, vị trí số một không phải của Mạc Bảo Bối thì không thể.

- Cô không lo lắng cho cô ta sao? - Lâm Thiên Vũ nhướng lông mày, rất kinh ngạc vì lúc này Lộ Bán Hạ vậy mà xoay người không nhìn, khoảnh khắc này ngay cả những người không quen biết cũng đang lo lắng cho cô gái kia, chẳng lẽ cô gái trước mắt không lo lắng sao? Mặc dù anh không thích Mạc Bảo Bối đó, nhưng dũng khí của cô ta xác thực có thể khen.

- Khúc cua khó qua hơn so với đây cô ấy cũng có thể nhẹ nhõm vượt qua, hơn nữa, địa điểm xung quanh là mặt biển, hiệu quả thị giác so với cái chỗ này đáng sợ hơn. - Lộ Bán Hạ nói, không phải là cô không lo lắng, mà là cô tin tưởng Mạc Bảo Bối có thực lực đó.

- Cô ta thật sự khiến tôi lau mắt mà nhìn. - Lâm Thiên Vũ gật đầu một cái, như thế xem ra, Mạc Bảo Bối đó đúng là cũng không phải cô gái không có đại não ngu ngốc.

- Anh đồng ý sẽ không động thủ, sẽ không đổi ý chứ, anh yên tâm, mặc dù Bảo Bối được vô địch, nhưng tôi sẽ đồng ý yêu cầu ngày đó của anh. - Lộ Bán Hạ thản nhiên nói.

- Cô xác định cô muốn làm như vậy sao? - Lâm Thiên Vũ hỏi lần nữa.

- Anh không có vợ, hơn nữa chúng ta sẽ không xảy ra tình cảm thật. - Lộ Bán Hạ cười nói, vừa nhìn theo hướng dẫn tới cờ màu vì xe Mạc Bảo Bối cũng sắp đến.

- Rất tốt, cô đã nói như vậy, vậy tôi sẽ tiếp nhận. - Lâm Thiên Vũ cười, bởi vì anh cũng không hề làm gì mà cuối cùng lại thắng được ích lợi anh muốn.

Mặc dù đây là một việc rất đáng để vui mừng, tuy nhiên nó là vì Mạc Bảo Bối đó cho nên Lâm Thiên Vũ lại không vui mừng nổi nữa rồi.

Mạc Bảo Bối rất nhanh lấy cờ màu xuống, đón nhận chụp hình lưu niệm, sau đó vui mừng ôm eo của Lộ Bán Hạ, cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Mười vạn nhé, đây chính là lần đầu tiên cô dựa vào chính mình kiếm được tiền, có thể bảo cô không cảm thấy hưng phấn sao? Từ trước đến giờ cô cũng chưa từng nghĩ mình thích đua xe lại có thể kiếm được tiền.

- Xem ra, cô vẫn chưa hiểu rõ bạn của cô đấy! - Lâm Thiên Vũ nhìn thấy hai cô gái thân mật ôm nhau khắng khít, chua chát nói một câu, chẳng qua trên mặt vẫn cười híp mắt phủ dải lụa vô địch lên giúp Mạc Bảo Bối, bởi vì, anh là người đại diện đơn vị làm chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.