Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

Quyển 1 - Chương 45: Trận chung kết (đầu)




Kết cấu Kiêu Long cũng không có y theo mô hình xe hiện có trong nước, mà thiết kế hoàn toàn độc lập, có quyền sở hữu hoàn toàn. Các linh kiện có thể hơn 100, quốc sản hóa, thực hiện nghiên cứu phát triển hoàn toàn tự chủ, trong đoàn thể một người ngoại quốc cũng không có, đây là một số điểm Mạc Bảo Bối thích nhất.

Chuyên gia tổng thiết kế Chu Bách Sơn cũng là người Mạc Bảo Bối rất bội phục, chỉ tiếc chính là việt dã Kiêu Long có khả năng thông đường và độ chống thẩm thấu di=ễn đàn l.ê q.uý đ=ôn hiện áp dụng phổ biến thăm dò địa chất, dầu hỏa, thuỷ lợi, chữa cháy rừng rậm các loại, hầu như là làm quân dụng khá nhiều, cộng thêm chi phí đắt đỏ, cũng không thích hợp làm xe dùng hằng ngày.

Cho nên, Mạc Bảo Bối chỉ đơn thuần là thích, cũng chưa từng nghĩ tới muốn mua, trước kia cũng chỉ nhìn người khác lái qua, lúc ấy có một đoàn xe biểu diễn, đội xe Kiêu long 70 hoàn thiện, biểu diễn các loại hạng mục leo núi, trèo vượt tường đứng thẳng cao 55 cm, vượt qua chiến hào 70 cm, khiến Mạc Bảo Bối kinh sợ là xe trời, luôn nhao nhao muốn thử, chỉ tiếc không có cơ hội.

Hào hứng mở ra kiêu Long trong giấc mộng, Mạc Bảo Bối thật sự cho rằng mình là một nhân vật kiệt xuất lớn, kiêu ngạo băng ngang qua đường.

- Anh biết ngay em giữ lại thực lực. – Sau khi Mạc Bảo Bối phiêu một cái xinh đẹp, tự đáy lòng Trịnh Hạo thở dài nói, trong mắt tràn đầy thưởng thức.

- Với cái nhìn của anh, kỹ năng nhỏ của em đây có thực lực giành được vô địch hay không? - Mạc Bảo Bối nghiêng đầu hỏi.

- Có. - Ngoại trừ anh ra, không ai có tài lái xe có thể vượt lên trên em rồi.

- Anh nói như vậy thật là dễ nghe lại êm tai, thế này đi, em đoạt vô địch sẽ mời anh lặn xuống nước. - Mạc Bảo Bối vui mừng nói, trong lúc nói chuyện phiếm, mặc dù cảm thấy Trịnh Hạo sảng lãng đáng yêu như cậu bé lớn, tuy nhiên lại có sự sáng suốt và năng lực phân tích cực mạnh.

- Được. - Trịnh Hạo vui vẻ lên tiếng, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm.

Nơi Trịnh Hạo đề cử là một nhà hàng hải sản đặc biệt, đặc biệt ngay ở chỗ nó là một nhà hàng mười phần cổ kính, gác gỗ sơn hồng cộng thêm tấm biển chữ vàng sáng lấp lánh, ngay cả nhân viên phục vụ cũng nên gọi là tiểu nhị. Mạc Bảo Bối cho Trịnh Hạo một ánh mắt tán thưởng, trước mặc kệ ăn có ngon hay không, thứ sở hữu của Trung Quốc đã làm cô vui vẻ.

Đã là chín giờ rưỡi tối, người ăn hải sản dần dần ít đi, vào một phòng ăn trên lầu hai, chọn sò biển, con hàu, nhím biển, tôm vàng, tôm muối tiêu trắng, cháo bào ngư đốt, sò điệp hấp, cải bó xôi xào tỏi, cá mực muối tiêu vân vân, tràn đầy một bàn lớn, Mạc Bảo Bối mừng rỡ cười khúc khích.

Xuyên thấu qua cửa sổ, bên ngoài là một vùng nước biển yên tĩnh, dưới đèn lồng chiếu soi, rất có cảm giác đêm Tần Hoài (tên một con sông), Mạc Bảo Bối vui vẻ hưởng thụ thức ăn ngon tâm tình hòa hảo, ăn đến cực kỳ vui vẻ.

Bữa cơm này ăn suốt ba giờ, Mạc Bảo Bối và Trịnh Hạo hai người rất có cảm giác chỉ hận không gặp sớm, hai người đều mê xe, thông qua nói chuyện phiếm phát hiện còn có chung rất nhiều sở thích, tỷ như bọn họ đều thích du lịch, thích loại cảm giác nói đi là đi, tự do, không câu nệ.

Đợi đến thời điểm Mạc Bảo Bối trở lại khách sạn lần nữa đã là nửa đêm, nhìn thấy Lộ Bán Hạ đã ngủ cô cũng không đánh thức cô ấy, trực tiếp ngã đầu ngủ ở bên cạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau hai người đều xưa nay chưa thấy rời giường sớm hơn bảy giờ một chút.

Lê thân ra phòng ngoài trên ban công, hai người mỗi người dựa vào một cái ghế mây đối diện, trên bàn gỗ tử đàn ở giữa bày một số đồ uống và kem nhân viên khách sạn đưa tới.

Mặc dù Mạc Bảo Bối tỉnh, nhưng đầu vẫn còn có chút hỗn loạn, nhắm mắt dưỡng thần gác chân lên cái ghế, lắc lư nghe âm nhạc êm ái.

Tuy Lộ Bán Hạ tỉnh táo hơn chút, nhưng tinh thần cũng không phải quá tốt, Mạc Bảo Bối còn chưa hỏi chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng không biết nên hay không nên nói cho Bảo Bối.

Vào cái ngày thi đấu đua xe đó, cô gặp người đàn ông kia, sau đó bị uy hiếp lên xe của anh ta, rồi một mình đi tới nơi khác.

Lâm Thiên Vũ cũng không phải đơn giản như ngoài mặt vậy, mặc dù thoạt nhìn ngoài mặt võ mồm là Mạc Bảo Bối chiếm thượng phong, nhưng nếu nói đến âm mưu thủ đoạn, làm sao lại là đối thủ của Lâm Thiên Vũ chứ. Vẫn không nên nói với Bảo Bối tốt hơn, nếu không với tính tình của Bảo Bối chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đến lúc đó thua thiệt chỉ là Bảo Bối.

Lộ Bán Hạ suy nghĩ một chút, quyết định không nói chuyện giữa cô và Lâm Thiên Vũ cho Mạc Bảo Bối.

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi chơi đi, hay là cậu muốn đi luyện xe một chút, nếu không sẽ tới trận chung kết mất rồi. - Lộ Bán Hạ lên tinh thần hỏi Mạc Bảo Bối, hai người bọn họ đã ngồi đối diện không nói gì thế này một giờ.

- Không cần, những tay lái xe kia tớ đã xem qua, dù sao vẫn chưa để trong mắt. - Mạc Bảo Bối lười biếng nói một câu, quyết định đi chơi, nếu không sẽ lãng phí thời gian tốt.

Trang bị tốt lần nữa, họ đi ra ngoài lặn xuống nước, đi chơi thuyền buồm, hai cô nữ sinh nhỏ chơi cực kỳ vui vẻ. Sau khi trải qua một ngày vui đùa, Mạc Bảo Bối có hơi không tim không phổi cũng đã quên muốn hỏi chuyện Lộ Bán Hạ tối hôm qua rồi.

Địa điểm trận chung kết.

Mặc dù tay đua ít hơn nhưng hiện trường càng thêm đồ sộ, thậm chí còn có đài truyền hình truyền thẳng tới đây làm truyền hình trực tiếp, tình huống vô cùng sôi động. Một số đơn vị cơ sở gần như được điều động hoàn toàn, chỉ là duy trì trật tự an ninh đã hơn trăm người.

Bởi vì là trận chung kết nên cho phép bên cạnh tay đua có một trợ lý, Lộ Bán Hạ dĩ nhiên không thể bỏ qua làm trợ lý. Trải qua đêm hôm đó, đã biết thân phận của Lâm Thiên Vũ, Lộ Bán Hạ âm thầm lo lắng Mạc Bảo Bối có thể bị gài bẫy không, tinh thần có chút không tập trung.

- Bán Hạ? Hôm nay bộ dạng cậu giống như tinh thần không được tốt lắm, có gì sao? - Mạc Bảo Bối mặc đồ đơn vị làm chủ phát ra, không yên tâm hỏi. Cô đã kêu Bán Hạ nhiều lần mà không có câu trả lời lại, hơn nữa cứ ngẩn người.

- Tớ không sao, tớ đi toilet một lát, có thể tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, có phần ngẩn ngơ, tớ đi rửa mặt. - Lộ Bán Hạ cười nói, lúc này cô cũng không thể gây trở ngại cho Bảo Bối, còn phải làm Bảo Bối lo lắng ngược lại cho cô

Vội vã rời khỏi bên cạnh Mạc Bảo Bối, Lộ Bán Hạ tìm kiếm phòng khách quý khắp nơi. Vừa rồi cô nhìn thấy Lâm Thiên Vũ chờ một nhóm quản lý cấp cao đi vào trong đó. Cô phải tìm được Lâm Thiên Vũ nói rõ ràng, mặc dù cô không hiểu về đua xe, tuy nhiên cũng biết nếu có người cố ý xuống tay chân hoặc làm cái gì ở trong xe mà nói, nhất định rất nguy hiểm, cô không thể để cho chuyện như vậy xảy ra.

- Tiểu thư, chỗ này không thể đi vào. - Một người vệ sĩ mặc âu phục màu đen ngăn cản Lộ Bán Hạ.

- Tôi tìm ngài Lâm Thiên Vũ, làm phiền anh giúp tôi truyền lời một tiếng được không? - Lộ Bán Hạ thành khẩn nói.

- Thật xin lỗi, mời đi ra ngoài, nơi này là chỗ tư nhân không chấp nhận bất kỳ hình thức quấy rầy nào. - Vệ sĩ có chức trách của mình, anh cũng không phải giúp người khác truyền tin, cho nên, vễ sĩ rất không khách khí nói.

- Nhưng mà tôi thật sự có việc gấp tìm ngài Lâm Thiên Vũ, anh hãy giúp tôi nhắn lại một tiếng thôi! - Lộ Bán Hạ nghe bên ngoài truyền đến tiếng còi khẩn trương vào sân, tâm tình loạn hơn rồi.

Tất cả tay đua xe vì lý do công bằng và an toàn. Vào lúc một giờ trước phải giao xe cho đơn vị làm chủ, nhân viên chuyên nghiệp do đơn vị làm chủ bố trí đi điều tra đo đạc xăng xe đua sử dụng có hợp cách hay không, hơn nữa tiến hành kiểm tra an toàn xe đua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.