Mạc Bảo Bối nghĩ thầm: “Tôi cũng không tin dưới điện áp mạnh mẽ của tôi anh còn có thể thong thả ung dung ăn cơm, tôi cũng không tin anh không có nửa điểm đồng cảm, tôi cũng không tin anh. . . . . .”
Suy nghĩ trong lòng một lúc, rốt cuộc Trịnh Hạo hiểu rõ ý tứ của Mạc Bảo Bối, vô cùng khẳng khái đưa một nửa hộp cơm mình vừa mới ăn cho Mạc Bảo Bối.
- Anh không đói bụng, cho em ăn. - Trịnh Hạo nói xong có chút ngượng ngùng, người ta tên gọi gì còn không biết, làm sao lại ăn thức ăn thừa của mình chứ.
Vừa muốn cầm về, Mạc Bảo Bối đã nhanh tay nhanh chân lấy qua.
Nói giỡn, thịt béo vậy đến miệng còn có lý do đưa ra bên ngoài à.
- Cảm ơn, anh đúng là người tốt, tôi sắp đói chết rồi! - Mạc Bảo Bối vừa ăn say sưa ngon lành vừa nói, nghĩ anh chàng này coi như cao cả.
Trịnh Hạo cười cười, cảm thấy cô gái nhỏ bên cạnh này rất thú vị, vốn dĩ anh không chuẩn bị tham gia thi đấu, nhưng chủ cuộc thi là bạn tốt, vừa lúc hôm nay anh mới đến Tam Á, vốn chỉ là muốn tham gia buổi lễ mừng khách sạn của bạn tốt thành lập tròn ba năm mà thôi, đụng phải hoạt động đua xe, anh lập tức trực tiếp ghi danh tham gia.
Sau khi máy bay hạ cánh đã mau chóng chạy tới địa điểm diễn ra rồi, không ngờ đã sắp bắt đầu, không ngờ còn có người vào sân chậm chạp hơn anh nữa. Từ khi Mạc Bảo Bối vào anh cũng đã chú ý tới, một cô gái nhỏ thoạt nhìn rất lười biếng, không thấy được diện mạo thế nào, nhưng ngủ trước trận đấu lại để lại ấn tượng cho anh.
Vốn định giữa trận đi tìm bạn tốt, ai biết bạn tốt lại mất tích không thấy, giao toàn quyền cuộc tranh tài lại cho đơn vị chịu trách nhiệm, vì vậy anh cũng chỉ đành một mình tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Không ngờ tới lại có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đi trễ đó, dáng vẻ của cô thoạt nhìn rất trẻ tuổi, bộ dạng như học đại học. Anh thật sự không thể tưởng tượng được cô gái nhỏ dáng dấp đáng yêu thế này vậy mà thích đua xe, mặc dù thành tích chỉ coi là trung bình, nhưng khi nhìn kiểu thành thạo của cô, tài lái xe hẳn vẫn chưa phát huy hết.
- Ôi, ăn thật là ngon, đơn vị làm chủ cũng không tệ lắm, còn tưởng rằng thức ăn không ra gì phải ra bên ngoài ăn cơm với bạn đấy. Nếu không phải không tìm được bạn lại không có tiền ra ngoài ăn cơm, tôi sẽ phải bỏ lỡ thức ăn ăn ngon thế này!
Sau khi Mạc Bảo Bối ăn xong, hít sâu khổ sở, tiếp đó cảm khái nói.
Trịnh Hạo vội vàng đưa đồ uống trong tay mình cho Mạc Bảo Bối, cười nói:
- Tập đoàn Thiên Thịnh kinh doanh chuỗi khách sạn ăn uống, cho nên thức ăn sẽ không quá tệ.
- Ồ, cái này tôi thật đúng là không biết. - Mạc Bảo Bối cười hì hì uống nước. Dù sao hiện tại cô chỉ quan tâm tiền thưởng vô địch mà thôi, người nào cho không quan trọng.
- Nhìn em nhỏ nhắn, nhưng ăn được rất nhiều. – Trịnh Hạo không hề dễ giận vậy, một phần thức ăn cho dù là người đàn ông cũng đủ ăn, nhưng cô gái nhỏ bên cạnh lại ăn thêm một nửa phần, khẩu vị đúng là rất tốt.
- Tôi đói mà, ai bảo tôi là đứa nhỏ khốn khổ, vì kiếm chút lộ phí chịu nhiều đau khổ sáu giờ đã từ Tam Á chạy tới, hoàn toàn không kịp ăn điểm tâm. - Mạc Bảo Bối làm bộ đáng thương nói.
Nụ cười sảng lãng của Trịnh Hạo đã chinh phục tính cảnh giác của Mạc Bảo Bối, hơn nữa thời điểm Mạc Bảo Bối không tức giận vẫn là một nữ sinh nhỏ rất đáng yêu, cho nên ngược lại hợp với Trịnh Hạo.
- Vậy là em tới Tam Á du lịch sao? - Trịnh Hạo nhìn dáng dấp da mịn thịt mềm của Mạc Bảo Bối, dáng vẻ tthoạt nhìn cũng không giống là dân bản xứ Tam Á.
- Đúng vậy, tôi tên là Mạc Bảo Bối, thành phố X, anh thì sao? - Mạc Bảo Bối cảm thấy rất hứng thú đối với anh chàng Trịnh Hạo này, vả lại vào lúc này không có chỗ ngủ, lại không biết Bán Hạ ở nơi nào, cô phải tìm một chút chuyện giết thời gian.
- Anh mới du học từ nước Mĩ quay về, là một nhiếp ảnh gia, thời gian tới anh đang chuẩn bị đến thành phố X, đến lúc đó mời em ăn cơm có được không? - Trịnh Hạo vui vẻ nói.
Thời gian một buổi trưa, Mạc Bảo Bối đã thân quen với Trịnh Hạo, hai người trao đổi số điện thoại lẫn nhau, khi đài phát thanh thông báo thì trở lại địa điểm đua xe.
Vòng thứ hai thể lệ cuộc tranh tài là so tài từng tổ nhỏ, mỗi đội nhỏ lấy ba người tiến vào trận chung kết. 18 tuyển thủ vẫn tranh tài ở Ngũ Chỉ Sơn vào hai ngày sau, Mạc Bảo Bối và Trịnh Hạo dĩ nhiên thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Sau khi vòng đấu loại kết thúc, Mạc Bảo Bối đợi đến khi đám đông tản đi vẫn không tìm được Lộ Bán Hạ, tức thì cho rằng cô ấy đã quay về khách sạn trước. Nhớ đến trên người Lộ Bán Hạ có mang ví tiền cô cũng rất yên tâm, trực tiếp một mình lái xe trở về Tam Á.
Thời điểm đến Tam Á đã là tám giờ tối, Mạc Bảo Bối quay về phòng tắm rửa sạch sẽ vẫn không nhìn thấy Lộ Bán Hạ, vì vậy dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Lộ Bán Hạ.
- Bán Hạ, cậu ở đâu, tớ đang ở khách sạn, không tìm được cậu tớ liền về một mình. - Mạc Bảo Bối mặc một cái váy dây màu nước, hoa lan màu lam đậm nở rộ bên phải trước ngực cho đến thắt lưng, vạt áo hiện ra nếp gấp. Vải tơ lụa Tô Châu làm nổi bật vóc người càng thêm duyên dáng, váy dài trên đầu gối hai mươi cm khiến cho hai chân thon dài của cô càng dài hơn.
Dựa vào lan can ban công vươn dài đến hồ nước, Mạc Bảo Bối vừa uống đồ uống vừa trò chuyện điện thoại với Lộ Bán Hạ.
- Cậu về là tốt rồi, ở đâu để tớ đi tìm cậu!
Nghe Lộ Bán Hạ cũng đã trở lại Tam Á, Mạc Bảo Bối yên tâm, nghĩ tới tụ hợp lại với cô.
Có điều Lộ Bán Hạ lại không nói ra địa điểm, ngược lại quan tâm Mạc Bảo Bối có phải là không ăn cơm tối, dặn dò cô nhanh đi ăn cơm, cô ấy sẽ mau chóng về khách sạn.
- Vậy cũng được, tớ thật sự là đói bụng, vậy tớ đi ăn cơm trước, buổi tối gặp lại.
Cúp điện thoại, Mạc Bảo Bối xách theo túi nhỏ đi ra ngoài tìm nhà ăn.
Mới vừa bước vào khu ăn uống, xa xa Mạc Bảo Bối đã nhìn thấy bóng lưng Trịnh Hạo.
- Hì, Hạo Tử. - Mạc Bảo Bối vui vẻ chạy đến bên người Trịnh Hạo, nhìn thấy người quen cảm giác cũng không tệ lắm, bởi vì cô không muốn ăn cơm một mình lắm, nhất là khách sạn ở khu dưỡng sinh này, nhà ăn cũng rất lãng mạn mê người, một người ăn cơm lòng cảm thấy rất chua xót.
- Bảo Bối, thì ra em cũng ở khách sạn này, thật có duyên phận đấy! - Trịnh Hạo thấy Mạc Bảo Bối cũng rất bất ngờ, vui mừng chào hỏi.
- Đúng vậy, xem ra chúng ta nhất định là bạn bè, cùng nhau ăn cơm được chứ? - Mạc Bảo Bối vui vẻ chào hỏi, buổi trưa ăn thức ăn của người ta, buổi tối phải bồi thường cho người ta.
- Được, vừa lúc bạn của anh thả bồ câu (thất hẹn) với anh, anh đang không biết tìm ai cùng ăn cơm đây. - Trịnh Hạo nhớ tới cái tên Lâm Thiên Vũ đột nhiên mất tích đó, cảm thấy buồn bực. Anh biết Lâm Thiên Vũ cũng không phải một người hay thả bồ câu, hơn nữa cậu ta cũng rất coi trọng lần thi đua xe này.
- Đi thôi, bạn em vẫn chưa trở về. - Mạc Bảo Bối thấy Trịnh Hạo đáng thương hơn so với cô, tâm tình tốt, cười kéo cổ tay Trịnh Hạo đi tới nhà ăn.
- Chúng ta không vào bên trong, anh dẫn em đến một nhà hàng có chút đặc sắc hơn, hơn nữa hải sản ăn rất ngon, bảo đảm em sẽ thích, vả lại chúng ta còn có thể lái xe đi. - Trịnh Hạo đã ăn ở nhà ăn của tập đoàn Thiên Thịnh, vừa khéo lần trước lúc tới Tam Á ra ngoài hóng gió thấy một khách sạn đặc sắc khác.
- Được, đi thôi, chẳng qua em lái xe, anh có biết em thích Kiêu Long của anh bao nhiêu không? Đấy chính là xe việt dã quân dụng, anh có thể thu về tay cũng không sợ bị người ta ghen tỵ à? - Mạc Bảo Bối hưng phấn mà nói, không kịp chờ đợi lôi kéo Trịnh Hạo bước đi.