Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 46




Quay về khách sạn mở cửa phòng, mới phát hiện chính giữa phòng khách là một cây thông Noel nằm chình ình ở đó, ngay cả giấy bọc bên ngoài cũng chưa thèm dỡ xuống.

Ta trợn tròn mắt nửa ngày, mới nhớ tới phải chạy đến đầu hành lang nhấn chuông cửa phòng Thần Tư.

Chuông cửa ấn a ấn, vậy mà vẫn không thấy động tĩnh gì.

Đành phải lấy di động ra gọi cho tên quản lý ẻo lả kia.

Điện thoại có kết nối, bên kia truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc: “Nha! Phụ nữ thất hôn! Giáng sinh vui vẻ!”

“Uy! Thần Tư đâu?” Ta gào thét cổ họng.

“Sớm đã trở về a! Ghi hình vừa hoàn tất là đã trở về! Hắn nói sợ ầm ỹ! Chết sống không cho bên truyền hình tí mặt mũi! Tiệc rượu cũng không tham gia! Tôi ở đây giúp hắn thu dọn cục diện! Phụ nữ thất hôn tôi cảnh cáo cô, Thần Tư nhà tôi ghi hình mệt mỏi hơn năm tiếng đồng hồ, cô không có việc gì thì đừng có ngốc mò sang làm phiền hắn!” Bên kia rống so với ta còn to hơn.

“Nhóm trợ lý đâu?” Tiếp tục rống.

“Nghỉ! Đi chơi Giáng sinh!” Rống đã muốn khàn cả giọng.

“…” Đã gặp qua người thích nghỉ việc, chưa thấy qua thích nghỉ đến thành cái dạng đức hạnh này.

Ta một bên ngắt điện thoại, một bên quay trở về phòng, đem toàn bộ phòng giữ quần áo lật lên một lần, rốt cục tìm được trong khu tư tàng đồ riêng của tên quản lý ẻo lả một cái búa dự phòng chuyên dùng để phá cửa.

Kháo! Ẻo lả chết dẫm! Mỗi ngày đều dựa vào cái này để mời Á châu siêu cấp tân tinh rời giường, lại cố tình không biết xấu hổ cất ở chỗ này của ta.

Ta cầm lấy cái búa nhỏ, phá cửa mà xông vào.

Trong phòng tối một mảnh, chỉ có ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường hắt vào từ ban công.

Ta theo ánh đèn đến gần, chỉ thấy Thần Tư trên người vễn còn mặc trang phục vận động của nhà tài trợ ghi hình ban nãy, kéo tay áo ngồi dưới mặt sàn ngắm cây thông Noel.

“Uy! Lão bản! Anh nghễnh ngãng không nghe được chuông cửa?” Ấn nửa ngày không có mở, hại người khác lo lắng một trận.

“…” Thần Tư đầu cũng chưa nâng.

“Lão bản!” Ta cúi thấp thân mình hướng lỗ tai Thần Tư rống.

Thần Tư chỉ nói: “Hạ Tiểu Hoa, tôi có nói qua khi trở lại nhất định phải nhìn được cây thông Noel đã được trang trí?”

“…” Ta tự biết mình đuối lý, cũng học tư thế cúi thấp đầu của Thần Tư, tùy tay nhặt lên một cái chuông bạc: “Uy! Tôi giúp anh treo!”

Thần Tư thật cẩn thận treo móc bóng đèn.

“Từ lúc tôi ra khỏi cửa, đến hiện tại, đã qua bảy tiếng đồng hồ. Hạ Tiểu Hoa, cô đã làm cái gì?”

Bóng đèn trong tay xoay qua xoay lại: “Đêm Noel, Hạ Tiểu Hoa, cô không ở nhà.”

Thanh âm thấp có chút quái dị.

Ta liền bật công tắc cho dây đèn, thấy bên cạnh chân Thần Tư là vô số dây trang trí rực rỡ.

Sắc vàng của ánh đèn làm cho toàn bộ thân hình Thần Tư cũng trở nên ấm áp.

Ta cong khóe miệng, cầm lấy cây gậy nhỏ trang trí đập đập vào mắt cá chân Thần Tư: “Uy! Không đau sao?”

Thần Tư không hiểu ngẩng đầu nhìn ta.

Ta không nói hai lời, đổi sang mắt cá chân bên kia, thành công thấy người nào đó “tê” một tiếng rên đau.

Vì thế cười đến càng phát ra lợi hại: “Này Á châu siêu cấp tân tinh tranh cường háo thắng, chơi trò chơi dù không đạt thứ nhất cũng cố sức muốn người khác hoan nghênh!”

Đôi mắt nhỏ của Thần Tư trừng ta đặc biệt ngoan độc.

Ta ném gậy trang trí trong tay, ngồi thấp xuống, cuồn cuộn xắn lên ống quần Thần Tư, cúi đầu còn nghiêm túc xem xét vết thương của hắn.

“Sưng không lớn lắm, may cho anh tốt số! Đứng lên, đừng ngồi đây! Lên ghế kia đi!” Ta đứng phắt lên đến mở tủ lạnh lấy ra mấy túi chườm đá, quay đầu phát hiện thấy hắn còn lười biếng ngồi nguyên tại chỗ.

Ta trở mình xem thường: “Anh mau đứng lên dùm cái coi!”

Thần Tư động cũng không động, đôi mắt nhìn chằm chằm bóng đèn đang tỏa sáng rực rỡ phía trên cao: “Hạ Tiểu Hoa, chân tôi đã tê rần!”

Kháo! Vô dụng!

Ta vươn tay dùng sức đẩy cả người Thần Tư.

“Được, anh cứ ngồi yên đây đừng ép buộc!”

Đem túi chườm đá ấn nhẹ lên mắt cá chân của hắn.

“Uy! Tài năng quá nhỉ!” Ta tức giận.

Á châu siêu cấp tân tinh từ lúc ta vào cửa không thèm liếc lấy nửa con mắt, rốt cục quay đầu nhìn: “Hạ Tiểu Hoa, cô xem tôi trên TV?”

“Vô nghĩa!” Bằng không còn thấy hắn trật chân rồi còn cố tỏ ra anh hùng sao?

Thần Tư ngoan ngoãn vươn tay, đè lại túi chườm nước đá.

“Hạ Tiểu Hoa, cô tức giận!”

“Ai nói?” Ta dùng sức nhếch khóe miệng: “Thấy không? Tôi đang cao hứng đây! Anh tại hiện trường trực tiếp khiến lão nương cười nhạo còn không kịp, làm sao còn tức giận?” Cố gắng đem khóe miệng kéo đến mang tai.

Thần Tư còn thật sự nghiêm túc nghiên cứu ta đang căng miệng: “Hạ Tiểu Hoa, cô như vậy, tôi sẽ cảm thấy cô đang đau lòng!”

Ta một chưởng dùng sức đem túi chườm đá chụp xuống, lập tức nghe được âm thanh người nào đó phát ra làm ta hài lòng.

Ta híp mắt, cảnh cáo trừng người nào đó, mới bắt đầu quay lại tiếp tục xử lý cây thông Noel.

Đem bóng đèn buộc cong vẹo tháo xuống, xếp lại.

Trong phòng quá mức im lặng, im lặng đến mức chỉ nghe được âm thanh của hệ thống sưởi phát ra.

“Hạ Tiểu Hoa, cô hát một bài đi!” Thần Tư nói.

Cũng không cần chờ ta trả lời, tự mình hát.

Hát tiếng Việt, cố ý kéo thấp giọng, vô cùng động lòng người. (tiếng Việt là ngôn ngữ của hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây).

Giai điệu cực kỳ quen thuộc, lại nghe không hiểu.

Hát xong, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt đặc biệt sáng.

Ta cau mày: “Anh hát cái gì đấy? Tôi nghe không hiểu tiếng Việt!”

Thần Tư ngẩn người, đột nhiên cười cười: “Tôi hát khoa trương vậy thôi!”

Ta không vui: “Anh mới khoa trương!”

Thần Tư càng cười lợi hại, sau một lúc lâu mới nói: “Hạ Tiểu Hoa, ở trong lòng cô, tôi, đến tột cùng là cái dạng gì?”

Á châu siêu cấp tân tinh cười nhạo không còn ý cự tuyệt như trước nữa.

Trong lòng ta hơi có chút hốt hoảng: “Tôi cũng không phải là fan của anh, đối xử với anh như người bình thường thôi!”

“Vậy sao?” Thần Tư gật gật đầu, lại bắt đầu nhìn bóng đèn trên cây thông Noel, ngẩn người.

Lúc này đây, thật sự là im lặng.

Đôi mắt nhỏ nhìn thẳng.

Ta cúi đầu, cầm lên một cái bóng đèn nhỏ, vừa ép buộc treo lên cây, khóe mắt vừa liếc người nào đó: “Uy! Kỳ thật anh cùng với cái bóng đèn này cũng không sai biệt lắm!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Tính tình thối, không nói hai lời liền lấy túi chườm đá hướng cái ót ta ném tới.

Ta ôm cái ót, miễn cưỡng treo bóng đèn.

“Thời điểm lão nương cảm mạo, anh giống như bóng đèn, ôm bó hoa bách hợp không có chút thành ý liền tiến vào.”

Thần Tư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cầm túi chườm khác lên.

Lại tìm một cái bóng đèn khác, cột chắc.

“Lúc chơi nhảy cầu cũng vậy. Mặc dù kêu phiền nhưng vẫn tiếp tục theo cùng tôi, giống như bóng đèn!”

Người nào đó hừ lớn tiếng hơn nữa.

“Ở Ô trấn cũng thế. Buổi tối mang theo kính râm đen đặc, nhưng vẫn tìm ra tôi!”

Đơn giản ngay cả hừ cũng không hừ.

Tiếp tục treo thêm một cái bóng đèn.

“Làm lão bản cũng vậy! Lão nương nháo chuyện nhà, anh thu lưu làm gì a! Chọc vào phiền toái, còn ngại chính mình chưa đủ rắc rối phải không?”

“Hạ! Tiểu! Hoa!” Á châu siêu cấp tân tinh rống to một tiếng, ném túi chườm đá, từ dưới sàn nhà đứng lên.

“Cô biến cho tôi! Tôi sao cô thành cá mực! Hiện tại liền sao!” Quải chân bước vào phòng ngủ lấy ra một tờ chi phiếu, đặt mông ngồi lên ghế cúi đầu xoát xoát viết chi phiếu.

Chậc chậc! Này tính tình! Ta một bên xem Thần Tư làm ầm ỹ, một bên vận sức chín trâu hai hổ nâng cây thông Noel lên.

“Biến!” Hé ra tờ chi phiếu ném xuống chân ta.

Ta ngồi, đem chi phiếu cất vào trong túi sách, thuận tay bật công tắc đèn lần nữa.

“Lão bản, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ biến!”

“Ba!” Ấn sai công tắc, bóng đèn duy nhất trong phòng tắt ngúm.

Một phòng tối đen.

“Kháo!” Đức hạnh!

Ta sờ soạng, rốt cục thắp lên một cây thông Noel rực rỡ, hoành tráng nhất.

Bóng đèn nho nhỏ, từng cái từng cái, quấn quanh cây thông Noel một vòng lại một vòng, đem cây thông vốn lạnh lẽo trở nên ấm áp vô cùng.

“Uy! Lão bản! Cây thông Noel xinh đẹp không?” Ta quay đầu lại nhìn Thần Tư.

Khuôn mặt Thần Tư, biến mất trong bóng tối, rốt cục thấy không rõ biểu tình.

Ta dùng sức cong đầu. Lão nương quả nhiên miệng chó không phun ra được ngà voi, nói không nên tiếng người.

Rõ ràng, bởi vì có bóng đèn, cho nên mới cảm thấy ấm áp.

Ta cười cười, nắm chặt túi xách có chi phiếu.

Coi như hết.

“Lão bản, giáng sinh vui vẻ!” Ta nói.

Dùng sức lắc lắc cái cổ cứng ngắc, xoay người bước đi.

Dù sao, thủy chung đều là muốn biến.

Tay bị kéo lại. Một thân hình ấm nóng, dán tại phía sau lưng ta.

“Hạ Tiểu Hoa.” Ta nghe thấy trên đỉnh đầu mình có một thanh âm mỏng manh truyền đến.

“Ở trong lòng cô, tôi thực sự, là bóng đèn?”

Ngữ khí có chút rầu rĩ.

Ta dùng sức gật đầu.

Hắn thật giống như bóng đèn.

Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa nói: “Hạ Tiểu Hoa, nếu cảm thấy sợ hãi, thì nói ra!” Bóng đèn.

Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa nói: “Hạ Tiểu Hoa, mang kính râm lên, sẽ không có người nhận ra danh nhân Hạ Tiểu Hoa trong thành phố. Cho nên, muốn khóc liền khóc đi!” Bóng đèn.

Người đầu tiên đối với Hạ Tiểu Hoa nói: “Uống gì bia, tôi có rượu vang. Hạ Tiểu Hoa, chúc mừng cô ly hôn!” Bóng đèn.

Làm rất nhiều bóng đèn cho Hạ Tiểu Hoa.

Luôn ấm áp, tuy rằng ngẫu nhiên có chút chói mắt.

“Lão bản, cám ơn anh!” Làm cho cây thông Noel không còn đứng trong bóng tối nữa.

Rất ít khi nói lời cảm ơn. Thật sự nói, nhịn không được một trận da gà.

Ta dùng sức thoát thân, muốn chạy trối chết, lại bị một phen kéo lại.

“Hạ Tiểu Hoa, tôi kì thật…”

Kì thật cái gì, chưa có nói xong.

Môi đột ngột bị người ta ngăn chặn.

Vẫn như cũ là hương vị ngọt ngọt.

Chỉ là, lớn một cỗ thế công bá đạo.

Ta giãy dụa, rốt cục tìm ra được một khe hở.

“Lão bản, anh sẽ không là, thích tôi đi?” Hỏi ngả ngớn, một lòng chờ xem người nào đó rốt cục tỉnh lại mà đuổi đánh ta.

Thần Tư nhưng không có buông ra.

Đôi mắt nhỏ trừng ta, như là muốn đem ta lột sống.

Lúc này đây, là thật sự bị dọa đến.

Ta dùng sức nhảy lên, đẩy Thần Tư ra hướng ra cửa bước.

Vừa mở cửa, lại càng phát ra sợ hãi, không nói hai lời ngay lập tức đóng lại.

Chậm một bước.

Người đứng ở đối diện cửa, thế nhưng đã nhận ra.

Lưng dựa vào cửa, chuông bên ngoài đã muốn bị nhấn loạn.

Thần Tư một bước tiến lên đẩy ta ra, xuyên thấu qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Chỉ liếc mắt một cái, lập tức liền trừng ta.

“Diệp Hy.”

Ta dùng sức nuốt nước miếng.

Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên điên cuồng, Thần Tư mở to mắt im lặng trừng ta.

Vang thật lâu, rốt cục an tĩnh lại.

Yên tĩnh đến dọa người.

Ta chờ hồi lâu, rốt cục không nhịn được, muốn hướng đến mắt mèo nhìn xem.

Mắt mèo bị một chưởng che lấp.

“Hạ Tiểu Hoa! Không được nhìn!”

Ta trừng lớn mắt.

Thần Tư cắn môi, nhìn ta.

“Hạ Tiểu Hoa, nếu cô nhìn xem, tôi liền sao cô thành cá mực. Tôi nói, là thật sự!”

Ta túm nhanh chi phiếu trong túi xách.

Xúc cảm lạnh lẽo, cứng rắn.

Cho dù lưu lại, bóng đèn, cũng không có khả năng là bóng đèn của ngày trước.

Rất nhiều chuyện, đã xảy ra, không thể cho rằng không tồn tại.

Tựa như rõ ràng động tâm.

Ta ôm cổ Thần Tư, đưa môi lên, bắt đầu cởi áo khoác.

“Thần Tư, anh thích tôi?” Hỏi quá mức trực tiếp, hỏi đến làm cho Thần Tư trắng mặt.

Ta không quan tâm, hỏi xong rồi, lại cởi thêm một cái áo nữa.

Cởi đến khi chỉ còn có nội y, nghe thấy Thần Tư nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô đi đi. Tôi tuyệt đối không thích cô!”

Ta cười cười, nói: “Thần Tư, anh căn bản, không nghĩ muốn tôi!”

Mặc lên áo khoác, dùng sức bắt tay, mở cửa.

Cửa ở sau người nhanh chóng đóng lại, “ầm” một tiếng, làm cho trái tim run lên.

Diệp Hy tựa ở cửa phòng đối diện, ngẩng đầu, nhìn ta.

Khóe mắt có một vệt nước.

Ta ngẩn người, tiếp tục cười: “Diệp Hy, anh, cũng muốn tôi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.