Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 29




Uy! Hạ Tiểu Hoa! Diệp tam công tử nhà ngươi gần đây lại có thêm tin tức động trời chi đây?” Nhị hào giơ tuần san Bát quái, vung qua vung lại trước mặt ta.

Ta bò từ trong một đống vải lụa đi ra, tiếp nhận tuần san Bát quái.

Ảnh chụp phóng đại trên trang nhất.

Diệp Hy nghiêng nửa mặt, bên cạnh là trang phục vận động không thể nào quen thuộc hơn với ta.

Mặc dù không nhìn thấy diện mạo, Nhị hào vẫn khẳng định chém đinh chặt sắt: “Chậc, chậc, chậc! Xem thưởng thức của Diệp tam công tử đi! Đức hạnh của con nhóc vận động phục kia, đáng giá mang đi Singapore họp sao?” Ngẩng đầu nhìn ta một chút, giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Cũng đúng, Diệp tam công tử ngay cả ngươi đều cưới, thưởng thức của hắn không phải dân chúng nhỏ bé như chúng ta có thể lý giải được!”

Ta không nói hai lời, giơ kéo trong tay hướng Nhị hào phi tới.

Diệp tam công tử quả không hổ là Diệp tam công tử.

Kiêu ngạo, nửa điểm sắc mặt cũng khiến người ta không chịu nổi.

Cảnh tượng đêm đó, đã bị truyền thông truy tìm tung tích đến cùng, nữ nhân vật may mắn được cùng Diệp tam công tử đi họp tại Singapore.

Ngay hôm sau, tổng tài cao quý của tập đoàn Diệp thị Diệp tam công tử cùng với cảnh ôm hôn nữ nhân bí mật tại màn khai vũ đã chễm chệ ngồi trên trang nhất của mọi tờ tạp chí.

Từ nay về sau danh tiếng của Diệp tam công tử ngày một đi xuống, chuyện xấu không ngừng, trở thành tâm điểm soi mói của Bát quái.

Có điều nữ nhân bên cạnh, tuy không nhìn rõ diện mạo, lại vĩnh viễn mặc trên người trang phục thể thao, đã trở thành dấu hiệu nhận biết.

Thậm chí có một tuần san giải trí bí mật đem cảnh tượng hôn môi của Diệp tam công tử ngày đó với vợ và tình nhân, phân tích một lượt từ ánh mắt, tư thế, bối cảnh thực rõ ràng chi tiết. Từ đó đưa ra kết luận: Diệp tam công tử diễn giả tình thực, hôn môi phu nhân chỉ là do tình thế cần thiết phải vậy, còn không tiếc phơi sáng thân phận tình nhân.

Phân tích cực kỳ kỹ lưỡng, hơn nữa việc Diệp Hy thích Khả Nhạc còn là sự thật, quả thực là chọc đúng chỗ cần nói, ta bội phục sát đất.

Qua bao nhiêu năm ta mới hiểu được nội hàm, mấy tên phóng viên kia chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Khả Nhạc dựa vào mấy bộ trang phục thể thao, đã trở thành nhân vật đứng đầu bảng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trang phục thể thao của Diệp thị đều trở nên thịnh hành, giá cả cứ gọi là lên như diều gặp gió. Từng có một vị lãnh đạo cấp cao đứng trước mặt mọi người khóc lóc kể lể, hội nghị thường niên có 38 vị nữ nhân thì tiến vào có đến 37 vị mặc trang phục thể thao. Duy nhất có một vị không mặc, mới là vừa từ nước ngoài trở về không kịp cập nhật xu thế, xấu hổ không thôi!

Nếu mọi sự đã phát triển đến mức này, dân tâm đã thay đổi đến mức này, vậy thì danh bất chính ngôn bất thuận chính cung Hạ Tiểu Hoa, hẳn là nên cung kính khom người, nhường lại vị trí cho người ta thôi.

Chỉ là, mặc dù ta tích cực chủ động hy vọng nhường đường thoái vị đến như thế nào, Diệp Hy, vẫn là không thông qua.

Ta không nói gì cúp điện thoại lần thứ N, mặc kệ thanh âm máy móc kia, vắt chéo chân ngồi xem Ngũ hào lật tạp chí.

“TMD, đồ thể thao kia mà cũng có thể tạo ra được xu hướng mới! Ta nói này Hạ Tiểu Hoa, ngươi cũng sáng lập ra một trào lưu mới đi!”

“Đúng vậy!” Nhất hào phụ họa.

“Tuyệt đối phải sáng lập!” Bát hào cũng phụ họa theo.

Ta đắc ý tự mãn: “Thế nhưng không có ai bắt chước theo ta cả!”

Lục hào khua khua nắm tay: “Thôi đi! Phong cách của ngươi đã đạt đến cảnh giới rồi! Người bình thường kiếm đâu ra tiền mà bắt chước theo ngươi?”

Ta hồ nghi nhìn Lục hào: “Đây là ca ngợi?”

“Đúng là ca ngợi!” Lục hào khẳng định gật đầu.

“Khẳng định đúng là ca ngợi!” Nhất hào kiên định gật đầu.

Ta hắc hắc cười đến tự tin.

“Nói đi Hạ Tiểu Hoa, Diệp tam công tử đột nhiên trở nên như vậy, không phải là tực sự động tâm, coi trọng cái mớ đồ thể thao rách kia chứ?”

Ta liều mạng gật đầu: “Đúng là vậy!”

Hơn nữa, còn rất nghiêm túc.

“Vậy các ngươi thực sự định ly hôn?” Ngũ hào một phen xông đến túm cổ áo của ta: “Hạ Tiểu Hoa! Hàng như Diệp Hy, toàn thế giới cũng chỉ có một thôi, ngươi bỏ được sao?”

Vẫn như cũ gật đầu: “Đúng vậy. Bỏ được!”

Dẫu có luyến tiếc, cũng phải bỏ được.

Nhị hào tà tà suy nghĩ: “Hạ Tiểu Hoa, Diệp tam công tử, đồng ý ly hôn?”

“…”

“Kháo! Đều đã nhận nuôi nữ nhân chuyên mặc đồ thể thao rách rưới kia rồi, ly hôn, chuyện sớm hay muộn!” Lục hào cũng bắt đầu quăng tạp chí: “Hai người các ngươi ly hôn, phòng làm việc này cũng không cần thiết tồn tại nữa. Chúng ta thế nào lại thảm như vậy, đã định trước định mệnh là thất nghiệp a!”

Ngũ hào vỗ bàn: “Con mẹ nó chứ cái đồ thể thao đáng ghét!” Nước mắt lưng tròng, giả bộ lảo đảo bay ra ngoài.

Ta trừng lớn mắt nhìn Nhị hào: “Ngũ hào đến thời kỳ mãn kinh sao?”

Nhị hào trợn trắng: “Không phải đâu, nàng thất tiền!”

“A?” Trong ấn tượng của ta, đám trợ lý lần đầu tiên đứng trước mặt ta kêu nghèo.

“Mẹ cô ấy sống thực vật trong bệnh viện, nằm tại Mỹ gần hai năm mới tỉnh lại, tiêu tốn hết số tiền cô ấy tích lũy được hai năm qua. Sinh hoạt hàng ngày, thuốc men, mọi thứ đều cần tiền, Ngũ hào dù có chút ít danh tiếng, đi tìm được công việc mới, cũng tìm không được loại ông chủ chi tiền như nước giống ngươi!”

Nhị hào rất ít khi thở dài trước mặt ta, lúc này đây nàng lại hít thật sâu một tiếng: “Hạ Tiểu Hoa, nếu không phải vì tiền, dạng như ngươi muốn tính tình không có tính tình, muốn nhân duyên không được nhân duyên, như thế nào lại mời được nhân tài cao cấp chư chúng ta?”

Ta há to miệng: “Nhị hào, mẹ ngươi cũng sống thực vật vừa mới tỉnh lại?”

Nhị hào một chưởng chụp đến: “Ngươi thối miệng! Không được quan tâm đến đời sống riêng tư người khác!” Đứng lên cũng hướng ra ngoài vọt đi, được một nửa liền quay lại: “Hạ Tiểu Hoa! Đêm nay công ty giải trí M mở dạ tiệc, ngươi đừng có quên đấy!”

“Uy——!”

Bóng người Nhị hào cũng biến mất.

Ta đành phải quay đầu, nhìn chằm chằm mấy người còn lại: “Mẹ mấy người cũng sống thực vật vừa mới tỉnh lại?”

Nhóm người còn lại trầm mặc a trầm mặc, nhóm sau tiếp nhóm trước nhanh chóng lao ra ngoài.

Kháo! Thái độ gì đây?

Ta cầm điện thoại ấn phím vào hộp thư thoại, phát hỏa rống lên: “Con mẹ nó Diệp Hy, trả lời điện thoại cho lão nương!”

Lão nương đã nhường một bước, cư nhiên lại phải đợi Diệp Hy kêu tên mới được đến!

Đều TM cái gì thái độ!

Thế giới này! Đều TM cái gì thái độ!

Ta đứng ở đại sảnh công ty giải trí M, nhìn chằm chằm nhà chế tác đang cười tủm tỉm hướng phía ta bước tới: “A! Hạ Tiểu Hoa! Cô vẫn còn ở trong nước? Vậy vị ở Singapore kia? Quả nhiên là tình nhân mới của Diệp tiên sinh!”

Ta nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

“Vậy sao?” Nhà chế tác cười càng phát ra cao hứng: “Nén bi thường a nén bi thương!” Vỗ vỗ bả vai ta rồi thí điên thí điên chạy đi.

Ta ngửa đầu, uống cạn ly rượu trong tay.

“A! Hạ Tiểu Hoa!” Đạo diễn đại danh đỉnh đỉnh phấn chấn xông lên: “Cô ly hôn thật sao? Ly hôn thật sao?”

Ta thổi râu, trừng mắt gật đầu.

“Ra vậy a!” Đạo diễn lại càng phát ra cao hứng phấn chấn: “Đừng khổ sở, đừng khổ sở!” Sờ sờ đầu ta rồi lại thí điên thí điên chạy đi.

Ta thay một ly rượu khác, tiếp tục ngẩng đầu.

“A! Hạ Tiểu Hoa!” Tiểu Hồ Tử bên đài truyền hình hưng phấn chạy vọt lên: “Diệp tiên sinh thực cùng tình nhân hôn môi trước mặt công chúng?”

Ta nghiến răng nghiến lợi thổi râu trừng mắt, gật đầu.

“A!” Tiểu hồ tử vểnh râu lên cao: “Không nên thương tâm a!” Cầm tay của ta vỗ nhẹ, thí điên thí điên chạy đi.

Này con mẹ nó là cái chuyện gì đây? Có để cho người khác sống yên không?

Lão nương ưa soi mói chuyện người khác đấy là vấn đề nhân phẩm của lão nương, lão nương bị người khác soi mói chuyện riêng tư… cơ hồ dường như vẫn là vấn đề nhân phẩm của lão nương!

Không lễ phép! Thế giới này TM nó không để cho người ta sống!

Ta ném ly rượu lại, đầu cũng không thèm quay, hướng quán ăn đêm lao tới.

Bên ngoài gió thực lạnh, thổi trúng người một trận run run.

Ta híp híp mắt, nhìn thấy thật xa nơi kia có một đám diễn viên đang kề vai chu mỏ chụp ảnh kỷ niệm.

Bị vây kín tầng tầng lớp lớp ở giữa, không ai khác ngoài Thần Tư.

Á châu siêu cấp tân tinh vẫn còn rất được hoan nghênh nha!

Ta rầm rì, dời đi ánh mắt, ngồi lên bậc thang bên cạnh, ngẩng đầu ngắm vầng trăng sáng nho nhỏ trên cao.

Trong thành phố ánh đèn điện quá mức sáng ngời, làm cho ánh sao cũng nhìn không thấy được, bầu trời chỉ có những vệt sáng hắt lên ảm đạm.

Chỉ còn lại một vòng trăng non mới nhú, cô đơn!

Không giống ở Ô trấn, bầu trời lấp lánh muôn ngàn vì sao, cả một dải ngân hà rực rỡ, làm cho người ta cũng không còn cảm thấy tịch mịch nữa.

Lão ba đã mất, nếu biết được tình cảnh của ta hiện giờ, cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình, sẽ nhất định không vui đi!

Nền đất lạnh lẽo, mặc dù cách qua lớp váy, vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh.

“Hạ Tiểu Hoa! Cô gần đây lại nháo ly hôn?” Sau lưng là một thanh âm lạnh lẽo.

Kháo! Lại tới nữa!

Ta ngay cả đầu cũng lười quay lại: “Đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền lão nương!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Một cái bật lửa quăng trúng đầu ta: “Cô cái thái độ gì đấy hả?”

Ta ôm đầu, quay người lại.

Nha, Á châu siêu cấp tân tinh!

Á châu siêu cấp tân tinh khí thế mạnh mẽ, nhân duyên rất tốt, không có việc gì đến trêu chọc ta đây tiểu dân chúng nhân duyên kém cỏi làm cái gì?

Ta trở mình xem thường, thuần túy ghen tị: “Cửa ở phía sau đầu, thỉnh tự nhiên. Không có việc gì thì tiếp tục cùng nữ nhân vật chính du hồ đi thôi!”

Thần Tư ngẩn người: “Cô xem báo lá cải?”

Vô nghĩa.

“Lão nương là người xem trung thực của tạp trí giải trí!”

“Đó là giả!” Thần Tư nói được rõ ràng, đặt mông ngồi bên cạnh ta.

Ta đẩy Thần Tư: “Anh chiếm địa bàn cái gì, tôi đến trước!”

“Hạ Tiểu Hoa!” Thần Tư trừng mắt nhìn ta, sau một lúc lâu mới phun ra ba chữ: “Ai hiếm lạ!”

Xê dịch mông, ngồi lên bậc thang phía trên ta: “Tôi thích ngồi chỗ này, cô quản được sao?”

Ta phiết miệng, không thèm xen vào.

“Phúc khí anh tốt, không có chuyện gì lại tự nhiên đi chọc giận người khác? Quá mức thiếu đạo đức!” Ta cúi đầu, nhặt chiếc bật lửa vừa bị Thần Tư ném qua, bật chơi.

“Ai gây chuyện xấu khiến người khác nổi giận?” Thanh âm sau lưng rõ ràng có dấu hiệu nổi giận.

“Hạ Tiểu Hoa! Cũng không ngẫm xem là vì ai?” Tiếng nói nhỏ giọng, rất có ý tứ hàm xúc.

Ta nở nụ cười, tiếp tục bật lửa: “Đạo diễn bức anh? Giải trí M bức anh? Quản lý bức anh? Nữ nhân vật chính bức anh?”

Cái ót bị dùng sức đẩy, thiếu chút nữa là đẩy mặt ta dí sát vào ngọn lửa: “Hạ! Tiểu! Hoa!”

Kháo! Ta nhanh chóng bật lửa dí vào mặt Thần Tư.

Thần Tư không né không tránh: “Hạ Tiểu Hoa, tôi nhìn cô đáng thương, tưởng muốn giúp cô!”

Bật lửa nện trên trán Thần Tư, “ba” một tiếng!

“Ai đáng thương? Ai cần anh giúp? Ai hiếm lạ?”

Thần Tư ăn đau nhăn mày, vươn tay ôm trán: “Cô không hiếm lạ? Cô không hiếm lạ sao lại giả làm fan của tôi? Cô không hiếm lạ lại đi tìm người áp chế tin tức ly hôn?”

“Hạ Tiểu Hoa! Cô có gan đứng ở sân bay hướng về một đám phóng viên rống ly hôn, lại không có can đảm thừa nhận. Cô rõ ràng không muốn ly hôn!”

Ta trừng lớn mắt: “Nói bậy!”

Thần Tư khinh thường hừ một cái: “Tôi nói bậy? Nếu không sợ truyền thông theo đuổi, bám riết nháo chuyện xấu ảnh hưởng đến thanh danh của cô, lại làm cho tin tức ly hôn cô tìm mọi cách giấu kín lần nữa nổi lên, tôi chế tạo chuyện xấu dời đi lực chú ý của truyền thông làm cái gì?”

“…” Ta nhìn chằm chằm Thần Tư: “Thần Tư, tôi thật sự không cần anh phải thương hại!”

Thần Tư hừ càng phát ra lớn tiếng: “Hạ Tiểu Hoa! Sao cô lại ngốc như vậy? Biết rõ sân bay có nhiều phóng viên, còn cố sống cố chết lao đến cứu tôi?”

“… Ai nói là tôi muốn cứu anh?” Ta đứng dậy, quay đầu muốn bước đi.

“…”

“Tôi thật sự muốn giúp cô! Hạ Tiểu Hoa!”

Ta quay người lại: “Lão nương muốn ly hôn, anh giúp được sao?”

“…” Thần Tư trầm mặc, nhìn chằm chằm ta.

Ta cong khóe miệng: “Thần Tư, áp chế tin tức ly hôn, cho đến bây giờ cũng không phải là tôi. Cho nên, không cần đồng tình của anh, thật sự!”

Xoay người rời đi, bị Thần Tư một phen kéo lại: “Hạ Tiểu Hoa, cô thật sự muốn ly hôn?”

Ta hất tay Thần Tư ra: “Vô nghĩa! Cho nên sớm nói không cần anh nhiều chuyện!”

“Vậy sao?” Thần Tư nở nụ cười. Nụ cười ấy so với nhà chế tác cười tủm tỉm, đại đạo diễn cười cao hứng phấn chấn, bên truyền hình cười râu vểnh lên trời, còn muốn vui vẻ hơn!

Mẹ nó, không có đạo đức!

Một quyền của ta vung đến gương mặt tươi cười của Thần Tư.

Nắm tay bị Thần Tư tiếp được, cầm chặt trong lòng bàn tay hắn, không có buông ra.

Túm ta, một vòng chạy đến quán ăn đêm ven đường.

“Thần Tư!”

“Nha! Thần Tư nha!”

“A! Thần Tư a!”

Trong đám người vang lên tiếng thét chói tai, liên tiếp!

Ta nhìn thấy càng ngày càng có nhiều quần chúng đến vây xem, ngay lập tức ngó nghiêng xem chỗ nào có người té xỉu để chạy lui lại.

Thần Tư nắm chặt tay ta, một phen chế trụ cái cằm nhỏ của ta: “Hạ Tiểu Hoa! Nhắm mắt lại!”

Hơi thở nam tính, nháy mắt tiến lại chỗ ta, rất gần, rất gần: “Ngày trước, Diệp Hy, có phải hay không cũng hôn cô như vậy?”

Nụ hôn mang theo vị ngọt trong trí nhớ, dừng lại trên cánh môi còn chưa kịp khép lại của ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.