Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Chương 16




“Nhị hào, ngươi ở đâu? Ngươi tới tiếp ta nha! Nhị hào!” Ta nắm di động, tùy ý bấm cái dãy số ồn ào kia, lại tùy tay nhấc ly thủy tinh óng ánh đem chất lỏng màu vàng mật ong mê người kia hướng miệng đổ.

“Hạ Tiểu Hoa! Con bà nó ngươi mất tích cái mông a! Diệp tam công tử nhà các ngươi đều đánh điện thoại tìm đến tận cửa nhà ta! Hôm nay toàn bộ thế giới đều bị huy động tìm Thần Tư, chúng ta lại còn phải phân thân tìm ngươi.”

“Nhị hào! Ngươi tới tiếp ta nha!” Ta tiếp tục rống.

“Tiếp cái mông! Hạ Tiểu Hoa ta cảnh cáo ngươi…”

“Tiếp ta đi…”

“MD Hạ Tiểu Hoa, ngươi uống rượu?”

Điện thoại một trận tạp âm.

Ta nhíu mày, trừng mắt nhìn điện thoại ngẩn người.

Suy nghĩ nửa ngày, đơn giản đem điện thoại tắt đi.

Diệp Hy, nguyên lai đã tìm được.

Lưu quản gia quả nhiên ba đầu sáu tay không gì không làm được.

Vậy… trở về thôi.

Ta đứng lên liều mạng khua khua cánh tay gọi phục vụ muốn thanh toán, đi tới là tiểu soái ca nhất cung kính: “Hạ tiểu thư, hóa đơn của ngài vị tiên sinh kia đã thanh toán.”

Ta nhìn theo ngón tay của tiểu soái ca, thấy dưới ngọn đèn vàng mờ ảo… là Ngưu Lang.

Ta cảm thấy đau đầu, dùng sức vặn vẹo hồi lâu, nhìn không chớp mắt cửa trước muốn đi ra.

Vừa tới cửa, bị cản lại: “Tiểu Hoa, anh đưa em.”

“Biến.” Ta đáp có thứ tự.

“Tiểu Hoa.” Tay bị một phen túm nhanh: “Em cho dù làm như vậy, anh, vẫn là cùng Khả Nhạc ly hôn.”

Ta đứng thẳng, lớn tiếng cười: “Ngưu Lang, anh thực muốn dọa người! Anh muốn tự cho mình là đúng tới khi nào? Tôi cao hứng uống chút rượu, liền thế nào cũng phải vì anh?”

Túm tay của ta càng nhanh: “Hạ Tiểu Hoa, vì sao, nhất định phải đối với anh như vậy? Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là anh đối với em không tốt sao? Là anh cùng em, qua mỗi năm một cuộc thi. Là anh cùng em, qua một năm một ngày hội. Em đòi một đôi găng tay, thời điểm tuyết rơi là anh đưa. Lần đầu tiên em cưỡi xe đạp cũng là anh dạy. Lần đầu tiên em lạc đường, là anh tìm thấy em. Anh đối với em, không tốt sao?”

Ta cười thanh âm đến lớn hơn nữa: “Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao? Nàng đem lần đầu tiên dâng cho anh. Anh xuất ngoại mấy năm nay, đều là nàng cùng anh. Anh cưới nàng, lại không cần nàng. Khả Nhạc đối với anh, không tốt sao?”

“Tiểu Hoa!”

“…” Ta không cười, cố gắng nhìn rõ tử tiểu quỷ trước mắt: “Ngưu Lang, anh có biết hay không, Khả Nhạc nàng… Lúc này đây là thực thương tâm. Nàng thậm chí mỗi đêm đều khóc không ngừng.”

“Tiểu Hoa.”

“Nàng thậm chí muốn thành toàn anh, nàng nói muốn buông tay, nàng nói, nàng nếu chọn lại một lần…” Ta đột nhiên nói không được nữa, dùng sức môt phen gạt ra bàn tay đang túm tay của ta: “Ngưu Lang! Anh sẽ không biết, muốn buông tay, rốt cuộc là có bao nhiêu đau khổ…”

Bàn tay bị ta gạt ra, một lần nữa bắt được trở lại, kiên định dị thường.

“Tiểu Hoa, anh biết. Ba năm trước đây, anh có thể khờ ngốc để thành toàn, buông tay, hối hận. Tiểu Hoa, anh biết.”

“Biết?” Ta trừng lớn mắt, trước mắt vẫn là hai cái tử tiểu quỷ. Ta phe phẩy đầu, tùy tiện chỉ vào một trong hai cái: “Nếu biết, anh, các người, làm sao có thể như vậy dễ dàng, dễ dàng nói ly hôn?” Mỗi người, đều vậy.

Ta dãy dụa, đẩy Ngưu Lang ra, bước chân xiêu vẹo tiến về phía trước.

“Hạ Tiểu Hoa! Cho anh một cơ hội!” Thanh âm Ngưu Lang, lộ ra rõ ràng sự suy thoái.

Ta liều mạng phe phẩy đầu, cùng không thèm quay lại.

“Tiểu Hoa, em thực sự, thực sự xấu xa.”

Lúc này đây, ta gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Nhà, thật sự cách rất xa.

“Em căn bản, ngay cả cơ hội nếm thử, đều không muốn cấp.”

Vẫn như cũ đi về phía trước.

“Hạ Tiểu Hoa! Anh yêu em! Em biết rõ, anh yêu em!”

Ta dừng, quay đầu nhìn Ngưu Lang: “Nhưng là, tôi không thích anh.”

Thành công nhìn thấy Ngưu Lang trắng xanh mặt, cũng làm cho chính mình cảm thấy run run.

Lời nói tàn nhẫn như vậy, nguyên lai, có thể nói được thực dễ dàng.

Ba năm trước đây, ta nghĩa vô phản cố* hướng người nào đó nói: “Lão nương muốn gả cho anh!”

(*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.)

Người nào đó trả lời: “Hạ Tiểu Hoa, tôi không thích cô.”

Tàn nhẫn như vậy, thật dễ dàng.

Ba năm, nguyên lai không thương, chính là không thương.

Chung quy sẽ không bởi vì làm bộ không tồn tại, sẽ không bởi vì làm bộ nhìn không thấy, sẽ không bởi vì vẫn chờ, sẽ không bởi vì không buông tay, liền nhận được kết quả như chính mình mong muốn.

Làm bộ lâu như vậy, nói ra, bất quá cũng chỉ cần một giây.

Ta quả nhiên, thực sự xấu xa.

Ta nhìn Ngưu Lang một hồi lâu, rốt cục thấy hắn từ hai người biến thành bốn người.

Không cần phải, lại kiên trì…

Ta cố gắng lắc lư thân mình, tiếp tục bước về phía trước.

Đi được vài bước, một cái bóng đen đuổi theo, lướt qua ta, đem ta một phen nhét vào trong lòng: “Tiểu Hoa, anh là thật sự, luyến tiếc em.”

“Thực xin lỗi!” Ta rất ít khi cùng người xin lỗi, bởi vì mỗi một lần, đều đã làm cho người ta bị thương.

Lực đạo ôm lấy ra càng thêm chặt: “Tiểu Hoa, đừng khóc!”

“Lão nương không khóc.” Ta nói.

“Đừng khóc! Tiểu Hoa!” Ngưu Lang đem đầu chôn ở gáy của ta, chất lỏng ấm áp, lại bắt đầu dán theo cổ ta đi xuống.

“Tôi không khóc.” Ta vẫn như cũ trả lời.

Chính là, lúc này đây không có dãy dụa.

Chính mình đứng yên lặng, làm cho người nào đó tiếp tục chảy ra dòng chất lỏng, theo cổ, rồi thấu đến tận trong lòng.

Đầu thật sự choáng váng. Ta đúng là… không thích hợp uống rượu.

“Tiểu Hoa, anh, là thanh mai trúc mã duy nhất của em đi?” Hơi thở nóng rực của Ngưu Lang, phun tại nơi cần cổ của ta.

“Ừ” Ta nghe thanh âm chính mình mơ hồ.

“Mãi mãi, đều là duy nhất?”

“Ừ” Men rượu, tựa hồ bây giờ càng phát tác mạnh.

Ngưu Lang đột nhiên buông ta ra, ta lui lại đằng sau mấy bước, khó khăn lắm mới ổn định.

“Tiểu Hoa! Anh chỉ biết! Em rõ ràng là uống say!” Thanh âm Ngưu Lang, rõ ràng là rất gần, lại làm cho ta cảm thấy rất xa.

Ta bắt tay vào nhau: “Nháo đủ rồi, biến đi!”

Ngưu Lang tiến lên hai bước, đưa lưng về phía ta, ngồi xổm xuống: “Lại đây, anh cõng em. Anh sẽ bình an đưa em về nhà!”

Về nhà.

Ta nghe thấy vậy, nghĩa vô phản cố nằm úp sấp đi lên: “Hảo, về nhà.”

Nhưng là, đường về nhà, thực sự xóc.

Ta bị xóc đến choáng váng đầu, liều mạng nhắm chặt ánh mắt.

“Tiểu Hoa.”

“Hả?”

“Đáp ứng anh, về sau sẽ không bảo thanh mai trúc mã duy nhất của em biến nữa.”

“Ừ”

“…”

“Tiểu Hoa.”

“Sao?”

“Lau nước miếng đi được chứ? Cổ anh đều ẩm ướt hết cả.”

“Ừ”

“…”

“Tiểu Hoa.”

“Hửm?”

“Đến rồi.”

“Ừm.”

“…”

“Tiểu Hoa.”

“Gì nữa?”

“Anh có thể hôn em không? Một chút là được rồi.”

“Được.”

Một tia hơi thở khô ráo, dán chặt lên môi của ta.

Cơ hồ phát hiện không ra hương vị.

Chính là, dán sát vào, không muốn buông ra.

Ta chớp nhanh mắt, cảm nhận được phiến môi kia rất nhỏ run run.

Ngưu Lang rõ ràng như vậy sợ hãi.

Ánh sáng mãnh liệt rọi tới, làm ta không thể mở nổi mắt.

Rolls – Royce đen thẫm, hai dải sáng chói lọi, nhắm ngay ta, càng ngày càng gần.

Ta cau mày, mị mắt, tránh né khỏi cường quang chói mắt kia.

Xe chạy đến trước mặt, tứ bình bát ổn dừng lại.

Lái xe hấp tấp nhảy xuống, còn không kịp mở cửa sau, Diệp Hy đã tự mình đẩy cửa, xuống xe.

Có lẽ, đứng cách ta thực sự rất gần. Đỉnh đầu thực sự rất choáng váng, ta rõ ràng nghe thấy được hắn bên một cười gằn: “Hạ Tiểu Hoa.”

Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi, dùng sức ôm sát cổ Ngưu Lang.

Tìm như vậy đã một thời gian, mới rốt cục đưa ra quyết định. Vì sao, ngay cả chỉ cần chờ một đêm, chỉ một đêm mà thôi, đều không thể?

Diệp Hy tiến lên từng bước, một phen đem ta từ trên lưng Ngưu Lang kéo xuống dưới: “Không mang điện thoại di động. Cô thật ra càng ngày càng tiến bộ.”

Ta liều mạng ổn định lại thân mình đang lay động, Diệp Hy hướng ta hơi chút tìm tòi, lập tức nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô uống rượu?”

Quay đầu nhìn thoáng qua Ngưu Lang, tiếp tục nhìn chằm chằm ta: “Cùng chồng người khác?”

Ta hướng về phía Ngưu Lang khoát khoát tay áo coi như tái kiến, quay người liền hướng trong nhà đi tới.

Lưu quản gia mở cửa, liền hướng ta ồn ào: “Hạ tiểu thư ngài đã trở lại. Ngài có thể hay không tự trọng chút, về sau thỉnh ngài không cần lại đi thăm Diệp lão tiên sinh. Ngài thô tục chỉ biết hại Diệp tiên sinh…”

Ta dùng lực đạo, một phen đẩy Lưu quản gia bay ra ngoài, cúi đầu lên cầu thang, về phòng, không nói hai lời dùng sức đóng mạnh cửa phòng.

Ngoài cửa truyền đến thanh âm người hầu: “Diệp tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới trở về phòng.”

Hai giây sau, truyền đến tiếng đập cửa: “Hạ tiểu thư? Diệp tiên sinh muốn gặp ngài, thỉnh ngài đi đến thư phòng.”

“Câm miệng!” Ta choáng váng đầu bạo rống.

“Hạ tiểu thư, thỉnh ngài vô luận như thế nào…”

“Dựa vào cái gì hắn kêu tôi đi tôi phải đi? TNND lão nương bất động. Hắn muốn gặp, kêu hắn tự mình đi lại đây mà gặp!” Ta dùng sức hừ một tiếng: “Lão nương còn không vui đâu.”

Hướng trên giường nằm xuống, vừa vặn hé ra tờ giấy nhỏ.

“Hạ Tiểu Hoa, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Ta đi trước, hẹn gặp lại.”

Ta dùng sức vo tờ giấy thành một nắm, hướng thùng rác ném.

Vĩnh viễn bạn tốt… Khả Nhạc, ta kỳ thực là, không đủ tư cách.

Ta nhảy dựng lên, một phen mở tung cửa phòng, thấy đứng bên cạnh là Diệp tam công tử đang chờ người hầu gõ cửa.

Ta tiến lên từng bước, túm lấy cổ áo hắn dùng sức nhất kéo, đem hắn lôi vào trong phòng, một lần nữa chụp đóng cửa.

Diệp tam công tử vẻ mặt không kiên nhẫn: “Hạ Tiểu Hoa cô làm g….”

Ta dùng hết toàn lực, đẩy hắn dựa vào ván cửa, liền ngay lập tức hôn tới.

Hôn bá đạo, tìm kiếm, không đợi Diệp Hy phản ứng, liền đẩy trở ra.

Như vậy, tốt xấu coi như là thịt bò qua.

“Diệp Hy! Tôi muốn cùng anh ly hôn!” Ta liếm môi, cường điệu: “Lần này là thật sự!”

Ngưu Lang, ta thật sự, không khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.