Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 98




Bị giật mình, Tiêu Phong và Diệp Băng Hy mới kéo được hồn lại, tập trung vào bữa cơm.

Những vị khách xung quanh không ngừng bàn tán, những thông tin mà họ phải tiếp nhận trong vòng một tiếng ngắn ngủi quả thực quá khủng khiếp. Đám công tử quyền quý ai cũng mang trong mình hi vọng có thể lọt vào mắt xanh của thiên kim nhà Dilys, nhưng hoa vừa được bày ra, chưa kịp ngắm đã được thông báo là có chủ rồi, thật sự làm họ vừa shock, vừa tiếc nuối, lại vừa đố kị. Nhưng căn bản, thế lực là nhà họ Tiêu cũng đâu phải dạng vừa, một tay thống trị cả thị trường châu Á, họ không có khả năng tranh giành, chỉ đành ngậm ngùi tiếc nuối thôi.

................

Tiệc rượu kết thúc, âm nhạc bắt đầu cất lên, những tiết tấu sôi động của trống xen lẫn tiếng đàn bass du dương, trầm bổng nhanh chóng kéo mọi người vào một cuộc khiêu vũ. Đây có lẽ là phần được mọi người trông đợi nhất. Và cặp đôi khiêu vũ mở màn không ai khác chính là Tiêu Phong và Diệp Băng Hy.

Người đàn ông anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp, kết hợp thành hình ảnh khiến lòng người rung động.

Khoảng khắc ấy, những thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm.

Từng bước nhảy như có linh hồn, lúc êm ái như làn gió, lúc dạt dào, mãnh liệt như sóng biển, tất cả ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào đôi bích nhân đang say sưa nhảy múa. Cảnh tượng cực kì mĩ lệ, thật sự khiến mọi vật trong trời đất phải ngả mũ đầu hàng.

Việc này cũng không quá khó hiểu, cả hai đều sinh ra trong gia đình quyền quý, đương nhiên, những chuyện này đều phải thông thạo, nhưng để đạt được cảnh giới như vậy quả thực là hiếm có.

Vũ điệu duyên dáng kết hợp với giai điệu êm ái, sự kết hợp giữa hai người thực sự quá hoàn hảo, dù chỉ là những phút ngẫu hứng, hoàn toàn không có sự chuẩn bị từ trước nhưng mỗi bước nhảy đều hoà hợp đến lạ kì. Đúng là khi yêu, chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng đủ hiểu trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Tiêu Phong nhìn Diệp Băng Hy, ánh mắt như mang theo mật ngọt, thật làm cho trái tim người ta như muốn tan chảy. Trong đôi mắt ấy, chỉ có sự yêu thương.

Không gian xung quanh dường như chỉ làm nền cho đôi giai nhân thoả sức toả sáng...

Vũ hội kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc, mọi người trở về nghỉ ngơi tại khách sạn đã được sắp xếp sẵn, chuẩn bị cho chuyến du lịch sẽ khởi hành vào ngày mai.

................

Không khí ban đêm tại khách sạn tĩnh mịch, không một tiếng động, phải chăng là do hệ thống cách âm quá tốt?

Diệp Băng Hy sau một ngày dài mệt mỏi, trở về phòng ngâm mình trong bồn tắm, thư giãn. Tay cầm một ly vang đỏ, khẽ nhấp môi, khuôn mặt như tranh vẽ ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, trong phút chốc, chỉ sợ ngay cả trăng sáng ngoài cửa cũng phải buồn bã chịu thua. Cô hơi cong môi, nụ cười chỉ lộ ra chút độ cong mà cả gương mặt liền tươi sáng lên. Hôm nay, cuối cùng cô cũng làm được rồi, người đàn ông hoàn hảo ấy cuối cùng đã thuộc quyền sở hữu của cô, chỉ một mình cô.

"Reng...reng...." Tiếng chuông điện thoại của cô khẽ vang lên.

Diệp Băng Hy buông ly rượu xuống, lười biếng nhấc máy lên trả lời cuộc gọi.

"Alo....!"

"Xin chào, tôi là phục vụ phòng, tôi đến để giao đồ ăn."

"Khách sạn biến thái nào lại phục vụ đồ ăn lúc nửa đêm vậy, ngài Tiêu?" Diệp Băng Hy vừa nghe đã ngửi thấy mùi lừa gạt ở đây, cô nhanh chóng bắt bài.

"Vẫn là không qua mặt được em. Bảo bối, anh đang đứng trước cửa phòng em, nếu không muốn anh chết cóng thì mau ra mở cửa." Tiêu Phong chưa gì đã bị bắt bài, đúng là lừa cô nhóc này không phải là chuyện đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.