Chương 65: "Có anh ở đây rồi."
Diệp Băng Hy nghe thấy những lời ấy nhưng cũng vờ như không biết, tiếp tục chuyên tâm làm việc của mình. Nhưng người ta nói mình không tìm đến tai hoạ thì tai hoạ cũng tự tìm đến mình. Thấy cô chẳng có chút phản ứng gì, mấy người đó tỏ ra vô cùng bực tức. Trong lúc Diệp Băng Hy bê cà phê đi thì cố tình huých tay một cái làm cà phê đổ hết lên tay cô.
Diệp Băng Hy hét lên.
"Á ....á...á...đau...đau quá!"
Cô trước giờ vốn rất sợ đau, hơn nữa chưa bao giờ cô phải chịu nỗi đau nào kinh khủng đến vậy.
Tay cô vì bị bỏng mà đỏ bừng lên, nhìn thôi cũng thấy đau rồi. Nước mắt cô cứ vô thức không tự chủ mà ứa ra, có lẽ vì quá đau.
Tiếng hét của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh, mấy cô nhân viên kia cũng bỉ đi từ lúc nào chẳng ai hay biết. Diệp Băng Hy vì quá đau nên cũng chẳng để ý gì xung quanh nữa. Cô nhanh chóng chạy đi tìm nhà vệ sinh, vết bỏng này phải nhanh chóng ngâm nước mới được.
Tiêu Phong ở trong phòng làm việc thì nhận được cuộc điện thoại của thư kí Từ:
"Boss à, có chuyện lớn rồi! Cô Diệp vừa bị bỏng rất nặng, anh mau chóng ra đây đi! Nhà vệ sinh tầng 19, gần Pantry!"
Tiêu Phong nghe xong mà hoảng hốt, lo lắng vô cùng. Anh điên cuồng chạy nhanh nhất có thể:
"Băng Hy, chờ anh!"
Đến nơi, Tiêu Phong không nghĩ ngợi gì, lập tức xông thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Diệp Băng Hy đang ở bên trong, tay để trước vòi nước, để từng dòng nước xối qua.
Nghe tiếng người mở cửa bước vào, cô giật mình quay lại, hai hàng nước mắt lăn dài. Cô không nghĩ mình lại yếu đuối đến vậy, nhưng nước mắt cứ không tự chủ mà rơi xuống, muốn kìm lại cũng không được.
Tiêu Phong nhìn đôi tay đỏ ửng nay đã sắp sưng phồng lên của cô thì không khỏi đau lòng. Anh bước đến ôm cô vài lòng:
"Có anh ở đây rồi."
Tiêu Phong khẽ lấy tay lau khô nước mắt trên má cô.
Trong lòng anh, Diệp Băng cảm thấy thật ấm áp.
"Em làm sao mà lại bị thế này? Nói xem là kẻ nào để anh cho hắn biết tay."
"Em không sao hết. Là em tự bất cẩn thôi." Diệp Băng Hy không muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, hơn nữa, biết đâu cô nhân viên đó cũng chỉ là sơ ý.
"Chỉ là em bất cẩn thôi sao?"
"Đúng vậy. Anh cũng biết là em hậu đậu thế nào mà." Diệp Băng Hy cố tìm mọi lí do để anh tin, đôi môi khẽ nở một nụ cười trấn an anh.
"Được rồi. Anh tin em. Nhưng bây giờ em phải theo anh đến bệnh viện xử lí vết thương này mới được."
"Nghe theo anh." Diệp Băng Hy ngoan ngoãn nghe lời.
Tiêu Phong lấy băng gạc băng sơ qua vết thương cho cô rồi ôm cô ra xe. Anh không gọi tài xế mà tự mình lái xe đi luôn.
Nhân viên trong công ti bàn luận sôi nổi. Cũng may lúc Diệp Băng Hy sảy ra chuyện, tình cờ Tiểu Từ lại đi đưa bản kế hoạch cho phòng Kinh doanh, thấy có đông người tập trung, anh đi lại xem thì thấy Diệp Băng Hy đang ôm bàn tay đỏ ửng đầy đau đớn. Anh lập tức gọi điện thoại thông báo cho Tiêu Phong.
Tiểu Từ cảm thấy rất nghi ngờ, tại sao Diệp Băng Hy lại có thể bất cẩn làm đổ cà phê lên mình như vậy được chứ? Anh đi tìm lại các băng CCTV của camera thì mới biết được mọi chuyện. Tiểu Từ nhấc điện thoại lên gọi cho một số máy quen thuộc. Xem ra ngày mai sẽ không còn ai thấy nhóm nhân viên kia đến công ti nữa rồi!