"Thôi được rồi, hai anh chị không biết đây là nơi công cộng sao? Chúng ta quay về rồi nói chuyện." Ba Diệp lên tiếng.
Tiêu Phong và Diệp Băng Hy cuối cùng cũng tách nhau ra. Cô đi đến bên cạnh Lâm Hải vẫn còn đang ngây người, nắm lấy tay anh mà dẫn đi. Nãy giờ mọi người mải trò chuyện mà quên đi mất sự tồn tại của chàng trai này.
Lâm Hải ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của cô nhưng vẫn đi theo.
Dắt anh đến trước mặt mọi người, cô giới thiệu:
"Giới thiệu với mọi người, anh ấy là Lâm Hải, chính là người đã cứu sống và chăm sóc con suốt thời gian vừa qua."
Lâm Hải ngượng ngùng cúi đầu chào:
"Con chào mọi người ạ!"
"Chào con. Cám ơn con, nếu không nhờ có con thì không biết Tiểu Hy nhà bác giờ này đã ra sao rồi." Ba mẹ Diệp cũng mỉm cười đáp lại, hết lời cảm ơn anh.
"Không có gì ạ. Con nghĩ nếu người khác gặp được cô ấy cũng sẽ làm như vậy thôi. Ngược lại con còn phải cảm ơn cô ấy, nhờ có cô ấy mà cuộc sống của con đã vui vẻ hơn rất nhiều."
Tiêu Phong nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy tay Lâm Hải của Diệp Băng Hy, hai người này thân thiết vậy sao? Anh lập tức đi đến chen ngang, đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Lâm Hải.
"Chào anh, tôi là chồng sắp cưới của Băng Hy. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã chăm sóc cho cô ấy." Tiêu Phong ngay lập tức đánh dấu chủ quyền, mắt anh còn đang bùng bùng hai ngọn lửa đây này!
Lâm Hải cũng hiểu ý anh, vội rời khỏi tay của Diệp Băng Hy, bắt tay với Tiêu Phong.
"Chào anh. Tôi cũng chỉ làm việc nên làm thôi."
"Gia đình con sống trên đảo Invalid sao? Để ngày mai, chúng ta sẽ đến thăm gia đình con và cảm ơn thật đàng hoàng." Ông nội Diệp hỏi.
Câu hỏi này của ông làm Lâm Hải hơi bối rối, ánh mắt anh thoáng nhuộm buồn:
"Thật ra ba mẹ con đã qua đời gần hai chục năm về trước rồi, con chỉ sống có một mình."
Ông bà nội và ba mẹ Diệp nhìn chàng trai đang đứng trước mặt mình, đúng thật là một chàng trai có trái tim ấm áp, thật thà lại lương thiện, vậy mà ông trời lại đối xử với cậu ấy khắt khe như vậy. Quần áo anh mặc trên người cũng đã cũ, vai áo cũng đã sờn, vải cũng đã bạc màu, nước da thấm màu của sương gió. Có thể thấy hoàn cảnh của anh cũng chẳng dư giả gì, vậy mà anh lại không ngần ngại giúp đỡ người khác. Quả là một người tốt, hiếm có khó tìm.
"Ông xin lỗi vì đã nhắc đến chuyện buồn của con. Đây là chút tấm lòng của gia đình, tuy không thể so sánh được với sự giúp đỡ của con với Tiểu Hy, nhưng mong con hãy nhận lấy." Ông nội lấy trong túi ra một chiếc thẻ đen đưa cho Lâm Hải.
Lâm Hải nhìn thấy chiếc thẻ, chỉ cười nhẹ một cái:
"Ông, con thật sự không cần những thứ này, con không cần bất kì điều gì cả. Mọi người cũng không cần áy náy, cứu được cô ấy, con đã cảm thấy rất vui rồi. Khoảng thời gian ở bên cô ấy, có lẽ chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con rồi."
Diệp Băng Hy cầm lấy tấm thẻ, để vào trong tay anh:
"Lâm Hải, anh hãy nhận lấy đi, nếu anh không muốn nhận cho mình thì hãy xem như số tiền này gia đình em dành tặng cho mọi người trong thôn. Em biết hoàn cảnh mọi người còn nhiều khó khăn, anh hãy thay em làm điều gì đó cho mọi người, có được không? Căn nhà của dì Sáu cũng đã cũ rồi, còn cả cái chuồng heo của chú Lưu nữa, hôm bão vừa rồi đã bị sập mất,... Em biết anh không cần tiền, nhưng anh đừng hiểu lầm ý của ông nội, ông nội chỉ là muốn làm điều gì đó cho anh thôi."
Lâm Hải nhìn vào ánh mắt trong veo và lấp lánh của cô, rồi lại nhìn mọi người. Ông nội Diệp chỉ khẽ gật đầu một cái.
"Vậy con xin nhận tấm lòng của mọi người. Con cũng xin phép quay trở về đây, bây giờ Tiểu Sa cũng đã tìm được gia đình của mình con cũng mừng cho cô ấy. Tiểu Sa, không biết anh có thể gọi em như vậy không?" Lâm Hải nhìn cô, ánh mắt đượm buồn của anh có chút thê lương.
"Tất nhiên là được rồi, sau này, lúc nào anh cũng có thể gọi em như vậy. Em rất thích cái tên này, cũng rất trân trọng nó."
"Anh chỉ hi vọng sau này em và các con sẽ sống thật hạnh phúc, chỉ thế thôi!"
Anh chỉ nói bấy nhiêu rồi quay lưng rời đi.
Cuối cùng, bóng lưng ấy vẫn chỉ có một mình, lẻ loi, đơn độc.