................
"Tiểu Sa, em xem hôm nay anh đem về thứ gì này?" Lâm Hải hớn hở chạy từ ngoài cổng vào, trên gương mặt tươi cười lấm tấm mồ hôi. Hôm nay, anh đi vào thị trấn để bán cá, cố tình chuẩn bị cho cô một bất ngờ.
Diệp Băng Hy đang ở trong bếp nấu cơm nghe tiếng anh, liền đi ra. Một tháng này ở nhà, cô cũng tập tành nấu một vài món đơn giản, có thể giúp đỡ anh phần nào hay phần đấy. Tuy không phải quá xuất sắc nhưng khả năng lĩnh hội của cô cũng không tồi, bây giờ đã có thể luộc rau, rán trứng,...
"Anh bắt được gì mà vui vậy?" Cô đi ra, trên tay còn cầm một cái vá.
"Em đoán xem." Lâm Hải tỏ ra thần thần bí bí, giấu hai tay ở phía sau.
" Cái gì mà bí mật vậy? Ừm... để em đoán. Chắc là... thôi khó đoán quá! Em chịu thua rồi đấy!" Diệp Băng Hy suy nghĩ hồi lâu, vẫn chưa ra được đáp án.
Lúc này anh mới đưa từ phía sau ra một chú cún nhỏ, màu trắng rất dễ thương, đặc biệt là đôi mắt to tròn long lanh như hạt ngọc kia.
"Wow, đáng yêu quá!" Cô đưa tay đỡ lấy chú cún, ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông mịn màng của nó.
Lâm Hải cầm lấy cái vá trên tay cô.
"Có thích không?" Anh dịu dàng hỏi. truyện đam mỹ
"Thích lắm! Mà sao anh lại mua nó vậy?" Diệp Băng Hy nhìn anh, cười thật tươi, nụ cười trong sáng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân, trong đáy mắt có ánh sáng chuyển động.
"Anh sợ em ở nhà buồn chán nên đã mua nó về bầu bạn cùng em. Em xem, nó rất thông minh và hoạt bát." Anh đưa tay xoa đầu chú chó, như muốn gửi gắm một lời nhờ cậy đến cậu nhóc.
Chú chó được cưng nựng cũng mừng rỡ vẫy đuôi tíu tít.
"Chú chó này đáng yêu như vậy hay là chúng ta đặt tên là Khả Khả đi. Nào Khả Khả, con có thích cái tên này không?" Chú chó dường như cũng rất thích cái tên này, sủa nhẹ một cái.
"Anh xem, hình như là nó rất thích. Vậy từ nay con là Khả Khả nhé!" Diệp Băng Hy cười típ mắt, quay sang nói với Lâm Hải.
Lâm Hải đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn nụ cười tươi rói của cô. Xem ra một thúng cá này, cũng rất đáng giá!
"Ôi, thôi chết rồi, em đang xào rau." Diệp Băng Hy bây giờ mới nhớ ra, hốt hoảng chạy vào.
"Cẩn thận." Lâm Hải bị cô doạ sợ, sao lại chạy nhanh như vậy, nhỡ đâu...
Anh cũng vội vã chạy vào trong.
"May quá, vẫn còn ăn được!" Diệp Băng Hy thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn nồi ra đang chuẩn bị cháy đen.
Lâm Hải nhìn cô, bật cười nhưng phải cố kìm lại, bày ra cái bộ mặt nghiêm nghị:
"Em thật là, có vậy thôi mà lại vội vàng đến vậy. Em quên mất là mình đang mang thai sao? Sau này đừng như vậy nữa nhé, sẽ rất nguy hiểm."
"Em biết rồi. Lần sau sẽ chú ý." Diệp Băng Hy như đứa trẻ bị bắt lỗi, đứng khép nép, cúi đầu nhận lỗi chờ sự khoan hồng.
"Thôi được rồi, em đi lên nhà nghỉ ngơi đi, còn lại để anh nấu nốt cho." Lâm Hải nhìn bộ dạng của cô, cũng không nỡ trách mắng tiếp.
"Anh lại tính đuổi em đi đấy à? Anh đi làm về cũng mệt rồi, mau đi tắm rửa đi rồi vào ăn cơm. Chỗ còn lại em làm được mà." Cô đẩy Lâm Hải đi ra khỏi bếp, anh lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng muốn ôm hết mọi việc vào mình. Có lẽ do anh đã sống đơn độc quá lâu nhưng bây giờ đã có cô ở đây. Tuy không thể giúp đỡ anh được nhiều nhưng ít ra cũng có thể san sẻ một phần gánh nặng cho anh, đem đến cho anh cảm giác của một gia đình.