Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 46: Chuyện vụn vặt trước hôn nhân




Lấy được giấy hôn thú, chuyện tiếp theo là phải làm tiệc rượu rồi. Vốn là theo tập tục phương nam nhà trai phải đi qua nhà gái xin hẹn cưới, nhưng bây giờ tiểu Tô chỉ có một người cũng không ai nói với hắn phải làm sao, bà Hảo thì nghĩ dù sao tiểu Tô là là người tốt tương lai sẽ không bởi vì việc này mà đối xử với tiểu Tú không tốt. Vì vậy đi mời người tính ngày tốt, chọn ngày hai mươi sáu tháng ba làm tiệc rượu.

Trước lúc làm tiệc rượu, bà Hảo giúp đỡ tiểu Tô việc cúng tổ tông. Theo tập tục cúng ba đời, vì vậy tiểu Tô để lên bàn thờ sáu đôi đũa, sáu cái bát. Trên bàn có một chén đậu hũ chiên, một chén cải trắng, một chén thịt gà, một chén cá rán, còn có một chén thịt kho. Để hết lên bàn thờ, tiểu Tô khấn với tổ tông: "Lão tổ tông, mời mọi người về nhà ăn cơm, hôm nay là ngày cưới của con."

Tiểu Tô theo thứ tự rót rượu vào chén, rót xong dựa theo lời dạy của bà Hảo khấn: "Lão tổ tông, hôm nay tiểu Tô mời mọi người về uống rượu. Tiểu Tô cưới vợ, Tô gia chúng ta cũng thêm người, sắp tới còn có con của tiểu Tô ra đời, hi vọng các lão tổ tông phù hộ nhiều hơn, phù hộ chúng ta một nhà bình an." Vốn là tiểu Tú cũng cần phải tới dập đầu, nhưng bà Hảo cùng tiểu Tô không cho cô dập đầu, sợ có gì không cẩn thận lại không tốt. Vì vậy tiểu Tô liền thay cô dập đầu: "Lão tổ tông, con thay mặt tiểu Tú dập đầu với mọi người, cô ấy bây giờ là phụ nữ có mang, đợi khi nào sinh con xong thì con sẽ bảo cô ấy đến chào lão tổ tông, dập đầu trước mọi người. Kính xin các lão tổ tông phù hộ, phù hộ cô ấy mẹ con bình an. " Tiểu Tú cũng đứng ở bên cạnh tiểu Tô, chắp tay trước ngực thở dài.

Đợi đến khi nhang đèn đốt hơn phân nửa, tiểu Tô liền đi tìm một cái nồi hư, lấy nguyên bảo, tiền Lượng, còn có tích đỗ làm ngân nguyên bảo, đốt lửa lên hóa: "Lão tổ tông, tiểu Tô đốt ít tiền cho mọi người dùng, tiền mặt thì mọi người để tiêu, ngân phiếu lớn thì mọi người mua chút phòng ốc. Chờ đến thanh minh con lại đốt nhiều một chút cho mọi người." Vì vậy đem vàng mã đốt hết.

Tiểu Tú đứng ở một bên nhìn tiểu Tô làm xong toàn bộ, không nhịn được hỏi một câu: "Tiểu Tô, anh cảm thấy các lão tổ tông có thể biết sao?" Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn trời: "Nếu bà Hảo bảo chúng ta làm, chúng ta liền làm đi, để bà yên tâm cũng tốt." Tiểu Tú cười trộm, nghe lời nói của tiểu Tô cũng biết anh cũng không tin những thứ này. Xin qua lão tổ tông, vậy tiếp theo sẽ phải chuẩn bị tiệc rượu. Bà Hảo tính toán mời đầu bếp là Lưu Tam thúc ở đầu thôn tây , Lưu Tam thúc nấu ăn rất ngon, phụ cận có việc hiếu hỉ ai cũng mời thúc làm đầu bếp.

Mời được đầu bếp thì phải soạn thực đơn. Nhưng lúc này tiểu Tú cảm thấy có chút khó khăn. Nếu như mua toàn bộ nguyên liệu, như vậy dự tính sẽ tốn không ít tiền. Hơn nữa trong không gian rõ ràng có nhiều nguyên liệu, đồ ăn chưa dùng tới lại phải đi mua, đã cảm thấy không thoải mái. Vì vậy tiểu Tú cùng tiểu Tô thương lượng: "Tiểu Tô, anh xem trong không gian có nhiều nguyên liệu, đồ ăn, lần này làm rượu liền lấy những thứ này để làm thức ăn, không phải đi mua rồi."

Tiểu Tô cũng đồng ý: "Dùng những đồ kia thì không có vấn đề gì, chỉ là có mấy thứ hiếm, em lấy ra người khác hỏi mua ở đâu thì làm sao?" Tiểu Tú nghĩ một lát liền có chủ ý, chúng ta liền bắt đầu trồng ít rau dưa ra ngoài thôi. Vì vậy liền đem ý nghĩ của mình toàn bộ nói cho tiểu Tô nghe. Tiểu Tô vừa nghe xong tinh thần rất tốt, hào hứng liền muốn lập tức đi thử.

Kết quả bị tiểu Tú kéo lại: "Anh không cần gấp, lần này làm rượu chúng ta lấy chút đồ ăn trái mùa ra ngoài. Đến lúc đó có ai hỏi, anh liền nói là các chiến hữu trồng ra, anh về sau cũng muốn bắt trước trồng. Như vậy về sau chúng ta có cái gì mới lạ cũng có lý do tốt thoái thác." Tiểu Tô suy nghĩ một chút cũng đúng, hiện tại mọi người toàn bộ vội vàng chuyện làm tiệc rượu, cũng không để ý đến!

Thời gian có vẻ gấp, cũng may hai nhà ít thân thích, làm tiệc rượu nhưng mà cũng chỉ mời hàng xóm láng giềng còn có người trong đơn vị tiểu Tô đến ăn một bữa. Bà Hảo cùng tiểu Tô dự tính một chút, có thể có khoảng 13 bàn. Ban đêm vợ chồng son nằm ở trên giường, cẩn thận hồi tưởng mình cần mời những ai. Tiểu Tô lấy trang giấy đem tên khách mời viết xuống, nhìn xong cảm giác thiếu mất một người.

"Tiểu Tú, anh đọc em nghe một chút xem còn thiếu ai không." Vì vậy tiểu Tô liền đọc lần lượt, tiểu Tú cũng nghe cẩn thận, tiểu Tú suy nghĩ một chút, hỏi một câu: "Tiểu Tô, anh viết tên lão sư phụ chưa? Cũng may nhờ lão sư phụ mà tai anh mới tốt lên được." Tiểu Tú nói, tiểu Tô liền nhớ lại thì ra mình quên đại ân nhân rồi.

"Khó trách anh cảm giác thiếu mất một người ! Ngày mai anh liền đi mời." Tiểu Tô đem tên lão sư phụ ghi lại, dọn dẹp một chút chuẩn bị tắt đèn ngủ. Nhưng tiểu Tú ban ngày ngủ nhiều không mệt, hơn nữa cũng cảm thấy đói bụng. Vì vậy liền đẩy tiểu Tô: " tiểu Tô, anh có đói không?" Tiểu Tô hiện tại chỉ muốn ngủ, mấy ngày nay vội làm chuyện vui đã mệt: "Anh không đói bụng. Ngủ đi!" Vừa nói vừa ôm tiểu Tú vào lòng. Làm tiểu Tú giận đến muốn cắn hắn một cái.

Tiểu Tô nằm xuống, một lúc sau mới chống thân thể dậy hỏi: "Tiểu Tú, có phải em đói bụng không." Tiểu Tú cảm thấy thật uất ức, nước mắt đã rơi xuống. Vừa nhìn thấy bộ dạng tiểu Tú, tiểu Tô cảm thấy trời cũng rơi xuống rồi, cẩn thận đem tiểu Tú ôm vào trong ngực: "Tú a, có phải em đói bụng, em muốn ăn gì, anh giúp em lấy. Trong bếp còn ít bánh với trứng, em có ăn không để anh đi lấy?"

Tiểu Tú rơi xuống hai giọt nước mắt, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, vì vậy lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "em không muốn ăn bánh với trứng gà. Muốn ăn chút cơm chiên." Tiểu Tô nghe vậy liền cười, vì một chén cơm chiên liền rơi nước mắt sao? Nhưng là lời này không thể nói không tiểu Tú sẽ xấu hổ, vì vậy tiểu Tô nhanh nhẹn mặc quần áo vào, thức dậy."Em ngủ một chút đi, anh đi chiên cơm cho em. " Đắp chăn cho tiểu Tú xong tiểu Tô liền xuống bếp.

Tiểu Tú nhìn tiểu Tô đi làm cơm chiên, một mình ở trên giường lật tới lật lui. Cảm giác đói bụng không chịu nổi, vì vậy liền mở đèn mình cũng mặc một chút quần áo đã dậy. Cẩn thận âm thầm vào phòng bếp, liền nhìn thấy tiểu Tô đã ngồi ở sau bếp thổi lửa. Vì vậy đi lên trước: "để em nhóm lửa, anh chiên cơm nhé. Em đói lắm rồi. " Tiểu Tô gật đầu, tiểu Tú đã đói, mình sớm một chút chiên cơm, tiểu Tú cũng sớm được ăn no.

Chờ nồi nóng, cho ít mỡ heo phi hành rồi cho tô cơm còn thừa buổi tối vào, từ từ nấu, chờ cơm sắp được lại cho trứng gà vào. Cuối cùng thêm chút muối, một chút hành hoa. Không lâu sau đã có một chén cơm chiên ngon. Chưa đợi tiểu Tô đưa chén cho tiểu Tú, tiểu Tú đã đến bưng chén cứ như vậy đứng ở bên cạnh bếp ăn. Tiểu Tô nhìn chỉ lắc đầu: "Em ăn từ từ, không đủ anh lại nấu thêm." Tiểu Tú gật đầu một cái.

Thừa dịp nồi còn nóng, tiểu Tô hỏi tiểu Tú muốn lấy quả cà chua, chuẩn bị thêm một chút canh, ăn cơm xong rồi uống. Cuối cùng tiểu Tú ăn sạch một bát to cơm chiên, hơn nữa còn uống một chén nhỏ canh cà chua. Ăn xong làm bụng tròn vo. Ăn no mới ngượng ngùng nói với tiểu Tô: "em ăn xong rồi." Không biết có phải vì bà Hảo làm hoành thánh từ ba món ăn cho tiểu Tú hay là tiểu Tú trời sanh thể chất tốt, từ khi có thai cũng không có phản ứng quá lớn. Chính là tiểu Tú hay đói. Dù cho buổi tối ăn cơm nhiều nhưng cứ đến lúc là lại đói.

Tiểu Tô nhìn vợ ăn nhiều như vậy, nghĩ thầm nếu là lập tức đi ngủ sợ tiểu Tú tiêu hóa không tốt. Vì vậy liền đỡ tiểu Tú: "anh muốn ăn dưa leo non rồi, chúng ta đi vào hái mấy trái?" Tiểu Tú hiểu được ý tiểu Tô, vì vậy gật đầu một cái, vào không gian, trong không gian ấm áp hơn so với bên ngoài, tiểu Tô liền cởi áo khoác đặt một chỗ để tiểu Tú ngồi: "em ngồi đây để anh đi hái." Tiểu Tú gật đầu.

Nhìn tiểu Tô đi hái dưa chuột, tiểu Tú cảm thấy nam nhân như vậy không tệ, tiểu Tô trong nóng ngoài lạnh, có việc gì cũng đều hành động chứ không ba hoa. Tiểu Tú càng nhìn càng hài lòng. Tiểu Tô trở lại liền thấy tiểu Tú cười với mình, theo bản năng sờ sờ mặt: "Trên mặt anh có cái gì sao? Xem em buồn cười như vậy." Tiểu Tú lắc đầu một cái, đưa tay cầm từ trong tay tiểu Tô một quả dưa chuột gặm, ăn thật ngon.

Tiểu Tô cũng cầm quả dưa chuột gặm, đồ trong không gian không có phân hóa học, không cần rửa cũng có thể ăn. Tiểu Tú tựa vào vai tiểu Tô: "Tiểu Tô, chúng ta đem tiểu Hắc mang vào đây có được không?." Tiểu Tô suy nghĩ một chút: "thôi, tiểu Hắc còn phải ở bên ngoài giữ nhà, nếu em thích anh sẽ nói với chiến hữu xin mấy con chó nhỏ về?" Tiểu Tú nghe vậy rất vui mừng.

"Em muốn ba con chó. Để chúng trông nhà ban ngày, buổi tối liền mang vào đây một chút, tựa như công nhân thay ca." Tiểu Tú cảm giác trong không gian này quá trầm trầm, mặc dù có hoa cỏ, có hồ nhỏ, nhưng là không có tiếng động vật, ngay cả chim nhỏ cũng không có, có lúc ở chỗ này ngồi một chút đã thấy im lặng đến hốt hoảng."Em còn muốn con thỏ nhỏ, chim sẻ nhỏ, . . ."

Tiểu Tô cảm giác mình có phần không biết thế nào, tiểu Tú kể từ mang thai thay đổi rất nhiều, mình cũng cần thích ứng.

Nhìn tiểu Tú báo tên đồ ăn, nhầm, là nói tên động vật hăng say, tiểu Tô cảm giác mình thế nào cũng phải làm chút việc cho vợ, không phải chỉ là mấy con vật, không thể bắt 100 con, cũng phải bắt được 99 con .

Vì vậy trong không gian bắt đầu náo nhiệt, tiểu Tô thừa dịp mua đồ cho tiệc mừng đi xem mấy con vật, nhìn chung quanh nơi bán động vật. Nhưng là vòng vo nửa ngày cũng không thấy có cái gì tốt, trừ một con nhím nhỏ, chỉ là có một cũng tốt hơn không có, vì vậy tiểu Tô liền mua trở về, để tiểu Tú mang vào trong không gian đi. Thuận tay cũng đem mấy con gà, vịt, ngan mình mua cũng mang vào.

Lúc tiểu Tô đi mua đồ cũng đi mời lão sư phụ, đưa thiệp mời đỏ thẫm: "Sư phụ, con và tiểu Tú hai mươi bốn tháng ba làm tiệc rượu, ngày đó kính xin ngài có thể tới uống hai ly rượu nhạt." Lão sư phụ nghe xong vui mừng: "Các ngươi thật đúng là khách khí, còn nghĩ đến lão già đấy." Tiểu Tô cùng lão sư phụ hẹn, đến ngày đó để cho người nhà tiểu Tô tới đón ông, mặc dù đường không xa nhưng lão sư phụ tuổi đã cao. Có người đưa đón tương đối an toàn.

Bà Hảo bảo tiểu Tô ở trong chợ mua rất nhiều giấy đỏ, sau đó liền ngày ngày ngồi cắt giấy. Tiểu Tú cảm thấy rất thần kỳ, cầm tờ giấy đỏ lớn, lấy thêm cây kéo như vậy cắt mấy cái là có thể thấy chữ hỉ. Vì vậy tiểu Tú cứ đi theo bà Hảo, bà Hảo cắt tiểu Tú cầm , vừa cầm vừa đoán lần này bà cắt cái gì.

"Bà Hảo, tay bà thật khéo." Tiểu Tú cảm thấy những thứ đồ này thật rất thần kỳ. Mấy thím đến giúp cũng cười. Thím Lưu cũng qua nhìn một chút: "Tiểu Tú, bà Hảo nhà con lúc nào cũng khéo tay như thế, mấy năm trước nhà ai làm chuyện vui cũng nhờ bà Hảo cắt mấy tờ giấy. Nhưng gần đây mắt bà Hảo không tốt lắm mới không có ai nhờ nữa." Người bên cạnh cũng phụ họa.

"Đúng vậy, đứa con trai tôi sau này kết hôn cũng muốn nhờ thím sang giúp đây."

"Tất nhiên, ta chính nghe nói, thím lúc còn trẻ đã rất khéo tay rồi. "

. . .

Mọi người trêu ghẹo từ từ cũng chuyển tới trên người tiểu Tú: "Tú, tiểu Tô được không? Sáng mai con gả xong, đến lúc đó bà Hảo chỉ có một người rồi."

Tiểu Tú đỏ mặt: "Thím à, cái gì có lấy chồng hay không, thím nhìn hai nhà chúng ta này, cứ như vậy vài bước đường thôi. Đến lúc đó cháu còn ngày ngày về nhà, người nào đuổi cũng không đi! Bà Hảo, bà thấy đúng không." Tiểu Tú hướng về phía bà Hảo cười ngọt ngào. Bà Hảo tất nhiên rất vui mừng, tiểu Tú nói gì đều tốt. Đang nói thì tiểu Tô đã về rồi, mấy thím liền nói trêu ghẹo: "mọi người xem, mới nói đến tiểu Tô, tiểu Tô đã đến!"

Tiểu Tô bị họ làm cho ngượng ngùng, vì vậy liền mang đồ vào phòng bếp. Trong phòng bếp nhỏ, muốn làm tiệc thì phải dựng bếp tạm bên ngoài. Tiểu Tô cùng đầu bếp phó bàn bạc tốt lắm, phía sau phòng bếp có bãi đất trống lớn, lại gần sông, đến lúc đó việc dọn rửa sạch dễ dàng. Mà hai gian nhà phía trước liền giữ lại để cái bàn. Đến lúc đó mười người một bàn, ngồi đầy liền ăn. Ăn xong rồi liền thay cho người khác.

Buổi tối lúc ngủ, tiểu Tô liền bị bà Hảo nhắc: "Con về nhà ngủ đi, cùng ngủ với đám thanh niên. Tối hôm nay tiểu Tú cũng có người ngủ cùng." Không có biện pháp, tập tục nơi này trước khi kết hôn một ngày, buổi tối cũng là phải áp giường cho may mắn. Cho nên tiểu Tô không thể làm gì khác hơn là ảo não đi về.

Một buổi tối này tiểu Tô cùng tiểu Tú cũng không ngủ ngon. Thói quen có người kia cùng ngủ rồi, cùng người khác ngủ lật tới lật lui cũng không có cảm giác như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.