Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 164: ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin-164.html




Dạy cô làm bánh ngọt tặng Cảnh Hi? Anh bị quỷ ám rồi à?

"Không cần cám ơn."

An Cửu dĩ nhiên không thể nào tiếp nhận ý tốt quỷ dị của anh.

May thay hình như Phó Thần Thương cũng chỉ thuận miệng nhắc đến chứ không kiên trì.

Cô bớt chút thời gian đưa tin, ngắn ngủn năm phút đồng hồ, truyền thông Internet đã nhanh chóng có phản ứng, tấm hình kia bị xoay chuyển đầy trời. Sau đó diễn đàn có người tự xưng người biết chuyện lần lượt tuôn ra studio Tô Hội Lê bị Kiều Tang bạt tay nhưng Phó Thần Thương thờ ơ với tin tức của vợ bé.

An Cửu lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông đối diện đang thong thả ung dung ăn cơm, hoàn toàn không đoán ra tâm tư của anh.

"Có gì muốn hỏi?" Phó Thần Thương ngẩng đầu.

An Cửu lập tức dời ánh mắt: "Không có. Áo khoác"

"Tớ có!" Kiều Tang lập tức giơ tay: "Mặc dù có thể cậu không tin, nhưng từ đầu đến đuôi tớ đều không có ý quan báo tư thù, nhưng mà, dù trước đó tớ có nói gì xấu xa, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu cô ta quá đáng, vậy thì đừng trách tớ phản kích!"

An Cửu lập tức đá Kiều Tang một cước, Kiều Tang cũng không buông tha: "Đến lúc đó tớ không quản cô ta là mối tình đầu của ai!"

"Kiều Tang! Đừng nói nhảm!" An Cửu bất đắc dĩ, Kiều Tang này, dù thời khắc nhìn chằm chằm cô ấy cũng đều không ngăn được, huống chi lần này đối phó với Tô Hội Lê, sao cô có thể yên tâm.

Có Phó Thần Thương lập trường không rõ ở đây mà nói lời này không khỏi quá xúc động.

Ngược lại Phó Thần Thương hoàn toàn không sao cả, bình tĩnh nhìn dáng vẻ căng thẳng lại nhức đầu của An Cửu, mỉm cười an ủi cô: "Đừng quan tâm, cô ấy gây họa thì còn có anh."

Một câu nói khiến Kiều Tang và An Cửu đều ngây ngẩn cả người......

Này này cái người này cứ như đám con chúng tôi gây họa thì còn có người cha như anh đây à?

"Buổi chiều còn có buổi họp, buổi tối sẽ qua đón các em."

Không đợi họ phản ứng, Phó Thần Thương đã đi rồi.

Kiều Tang cắn đũa: "Anh ta đây là đứng về phía tớ vô điều kiện à?"

Nói xong mình cũng cảm thấy không đơn giản như vậy......

Kiều Tang ôm đầu phiền não vò tóc: "An Cửu, người này tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối có ý đồ bất chính với cậu đấy!"

An Cửu là người trong cuộc chẳng qua chỉ hơi sợ sệt, nên làm cái gì thì làm cái đó hoàn toàn không bị ảnh hưởng, nhưng đến tối Kiều Tang kết thúc công việc vẫn còn rối rắm với Phó Thần Thương rốt cuộc là sao thế.

Dù sao cũng bởi vì mình ép An Cửu ở dưới mắt Phó Thần Thương, chuyện giải quyết xong vốn An Cửu có thể đi, nhưng bởi vì lo lắng cho mình nên mới ở lại.

Vẫn muốn giúp An Tiểu Cửu lấy lại công đạo, kết quả lại làm liên lụy đến cô, điều này sao cô ấy có thể không ngại được.

Vì vậy, buổi tối Phó Thần Thương đến đón cô, Kiều Tang không sợ gian nguy, dứt khoát quyết định bảo An Cửu trở về, không cần theo cô ấy.

Thấy Phó Thần Thương đến đón, trí nhớ đêm hôm đó của An Cửu bị khơi lên, cho nên đặc biệt bài xích xe của anh, đang rầu rĩ thì Kiều Tang nói vậy, không ngờ cô ấy sẽ chủ động nói ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy ngày mai gặp ~"

"Ừ, ngày mai gặp ~" Kiều Tang kiên cường phất tay.

"Phó Thần Thương, anh đừng trông cậy vào việc lợi dụng tôi để đến gần An Cửu nữa! Tôi sẽ không để anh được như ý đâu!" Kiều Tang chính nghĩa nhìn chằm chằm người đàn ông lái xe bên cạnh.

Phó Thần Thương một tay chống má một tay điều khiển tay lái, không chút để ý hỏi: "Tại sao không để tôi đến gần An Cửu? Cô yêu tôi à?"

"Mắc ói, tôi yêu Phó Hoa Sênh cũng sẽ không yêu anh!" Lúc này Kiều Tang nổi giận.

"Vậy thì tốt."

Kiều Tang suýt nữa phát điên, người này cứ bày ra nét mặt ‘cô không yêu tôi là được, nếu cô yêu tôi tôi sẽ rất đau khổ đấy’ thật sự quá đáng đánh đòn rồi!

--- ------ ------ ------ -----

An Cửu đi ở ven đường, sau lưng, Lâm Huyên lái xe bên cạnh thả chậm tốc độ lại từ từ đi theo, Tô Hội Lê ngồi kế tay lái nhắm mắt dưỡng thần.

"A, bị chồng trước và bạn thân bỏ lại một mình, cảm giác thế nào?" Nói chuyện chính là Lâm Huyên mang vẻ mặt hả hê: "Có vài người! Chính là muốn đánh cho vang dội! Kiều Tang cũng không phải đứa ngu, phòng cô như phòng cướp, chẳng lẽ còn có thể cho cô được tiện nghi?"

Khích bác ly gián vụng về, An Cửu chẳng hứng thú, nhưng người khác quá om sòm.

An Cửu dừng bước, đôi tay ôm ngực nhìn cô ta: "Xem ra, cô rất khinh thường vị trí này của tôi? Hôm nay người đại diện của Kiều Tang chạm tay có thể bỏng này, được Phó Thần Thương chạm tay đến, kim bài người đại diện sắp tới...... Vốn tất cả là của cô, trách ai được? Muốn trách thì trách người hợp tác của cô không có bản lĩnh! Cô cho rằng cô ta còn có thể xoay mình sao?"

Nói xong cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Lâm Huyên và Tô Hội Lê nghe xong sẽ thế nào, nhanh chóng bắt xe rời đi.

Xe taxi dừng lại trước cổng một trường học.

An Cửu trả tiền xuống xe, đeo mắt kính, ở ngoài cửa nhìn ra xa.

May thay vừa đến kịp, bọn nhỏ mới vừa tan học.

Tiểu An Bình học trong một ngôi trường khép kín, hai tuần trở về một lần.

Một đám đầu nhỏ đứng xếp hàng, bọn nhỏ một đứa tiếp một đứa được người nhà đón về, trong lúc đó cô không thấy Tống Hưng Quốc hoặc Phùng Uyển. Học sinh xếp hàng ở cửa càng ngày càng ít, rốt cuộc An Cửu thấy một bé trai vô cùng quen mặt.

Vóc người cao hơn không ít, trên mặt vẫn mũm mĩm, đeo cái cặp nhỏ, trong tay ôm bóng, đang dài cổ nhìn ra ngoài cửa.

Cuối cùng cửa trường học chỉ còn lại có tiểu An Bình. Sau đó thầy đi đến, không biết hai thầy trò nói những gì.

Bỏ qua cơ hội lần này thì không biết còn phải đợi đến bao giờ.

An Cửu hít sâu một hơi đi đến, kêu một tiếng ——

"Tống An Bình."

"Xin hỏi cô là?" Thầy giáo hỏi.

Tiểu An Bình ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn người phụ nữ đang gọi tên mình.

An Cửu tháo kính mát xuống: "An Bình, là chị."

"Chị là ai?" Tiểu An Bình hồn nhiên hỏi cô.

Vừa nghe tiểu An Bình nói, thầy giáo lập tức cảnh giác nhìn cô: "Xin hỏi cô là ai? Ở đây phải do người nhà tự mình đến đón."

An Cửu chịu đựng kích động bóp chết cậu: "Chị là chị em!"

Tiểu tử thúi! Quả nhiên quên mình không còn một mảnh!

"Chị nói bậy, chị em không xinh đẹp như vậy đâu!" Tiểu An Bình nghĩa chính ngôn từ phản bác, sau đó còn phê phán trang phục của cô: "Chị em sẽ không mặc váy nữa!"

"......" Rốt cuộc cô nên vui hay nên buồn?

An Cửu đoạt quả bóng trong tay cậu, ném đi, sau đó trên ngón tay không ngừng đảo quanh.

Tiểu An Bình thấy một người phụ nữ chơi tốt như vậy thì vẻ mặt sợ hãi: "Chị em có thể làm được đấy!"

"Ngu ngốc, chính là chị!" An Cửu cảm thấy bất lực.

"Chị thật sự là chị em sao?" Con mắt tiểu An Bình lóe sáng như sao vẻ mặt mong đợi, nhưng vẫn không thể tin được.

Đối với người phụ nữ có thân phận không rõ này, thầy giáo không thể buông lỏng cảnh giác, đang muốn nói, nhìn sau lưng An Cửu, vẻ mặt bình thường trở lại.

Thấy nét mặt thầy giáo, sống lưng An Cửu cứng đờ, nghĩ là Tống Hưng Quốc hay là Phùng Uyển. Nhưng không ngờ......"Anh rể ——"

Tiểu An Bình như xe lửa nhỏ gào thét chạy qua, nhanh chóng chạy về phía sau lưng cô.

Đầu An Cửu đầy hắc tuyến, anh rể này sẽ không phải là......?

Cô xoay người.

Trong lòng chỉ có bốn từ, âm hồn không tan......

"Ngài Phó đã tới! Vị tiểu thư này nói là chị của An Bình, nhưng mà trước đây tôi chưa từng thấy cô ấy, An Bình cũng nói không biết, cho nên tôi......"

Thầy giáo còn chưa dứt lời, Phó Thần Thương đã đi đến tự nhiên ôm vai An Cửu: "Cô ấy thật sự là chị của An Bình, bởi vì ở nước ngoài nhiều năm, nên An Bình nhận không ra."

Lúc này thầy giáo mới yên lòng, sau đó kinh ngạc không thôi, chị của Tống An Bình, chẳng lẽ là vợ của ngài Phó?!

--- ------ ------ ------ -----

Sảnh ăn cho trẻ con.

Từ khi Tống An Bình xác định An Cửu thật sự là chị mình thì bắt đầu dính cô như mè xửng không buông, đâu còn dè dặt như lúc mới gặp mặt.

"Chị chị, người ta rất nhớ chị đấy nhé!"

"Lớn như vậy, hết đáng yêu rồi, chẳng bán được giá nữa!" An Cửu không khách khí xách thằng nhóc trong lòng ngực này ra ngoài: "Đây rốt cuộc có chuyện gì?"

Tại sao lời người chị này nói tiểu An Bình không tin, ngược lại hoàn toàn tin tưởng lời của người ngoài như Phó Thần Thương không hề nghi ngờ.

Còn nữa, tại sao tiểu An Bình và Phó Thần Thương có vẻ rất quen thuộc vậy? Ngay cả thầy giáo cũng biết anh......

Chọn món ăn xong, An Cửu lập tức hỏi anh: "Tại sao anh đến đây?"

Tiểu An Bình vội vàng trả lời giúp: "Chị, là em nhờ thầy giáo gọi điện thoại kêu anh rể đến đón em, chắc chắn ba mẹ lại quên hôm nay phải đón em rồi...... Em thật đáng thương! May mà có anh rể!"

An Cửu có chút xốc xếch, không ngờ thầy giáo gọi điện thoại cho Phó Thần Thương, có cần trùng hợp như thế không vậy?

An Cửu đỡ trán: "Em đừng có mở miệng gọi anh rể liên tục vậy, ai cho em gọi anh ấy là anh rể? Anh ấy đã không phải anh rể của em từ lâu rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.