Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 137: ong-xa-cam-thu-khong-dang-tin-137.html




Sau khi Phó Thần Thương đi, Phùng Uyển vốn định an ủi An Cửu vài câu, nhưng bà thấy sắc mặt cô bình thường, không có vẻ gì là không vui, nên bà cho là Phó Thần Thương đã khiến cô yên lòng rồi.

Phó Thần Thương đi suốt bảy ngày vẫn chưa trở về, An Cửu chỉ biết được vài thông tin từ lời nói của Phó Hoa Sênh. Sau khi Tô Viễn chết, chuyện ông tham ô nhận hối lộ đột nhiên bị vạch trần, không chỉ có như vậy, mà còn có lời đồn là lúc Tô Viễn còn sống đã cưỡng bức trẻ vị thành niên, vì con đường làm minh tinh của Tô Hội Lê mà Tô Viễn đã sai sát thủ giết người, ngoài ra ông ta còn bị tình nghi buôn lậu ma túy......

Cả đời Tô Viễn đã vì con gái mà làm ra một việc sai lầm như vậy, sau khi chết, lại bị gán nhiều loại tội danh cực kỳ hung ác, chết rồi còn không được yên, trong bệnh viện, ở nhà riêng hay nhà tang lễ, khắp nơi đều có tay săn ảnh bao vây chặn đường.

Mà những việc này An Cửu vốn không hề quan tâm đến, bởi vì sau khi Phó Thần Thương đi, cô bắt đầu có các triệu chứng của người mang thai, tất cả đều phản ứng rất mãnh liệt, không thể ngăn cản được.

Đau khổ hơn là cô phải che giấu tất cả không được thể hiện ra ngoài.

Bảy ngày sau, Phó Thần Thương vẫn chưa trở về, mà người đến là một nhà ba người Phó Cảnh Hi.

Hằng năm, mọi người trong nhà họ Phó dù đang ở đâu cũng sẽ nhất định trở về, các thành viên trong gia đình sẽ tập hợp lại cùng một chỗ ăn mừng năm mới, nhưng mà năm nay Phó Hoằng Văn đến sớm hơn năm trước, anh ta nói là đã xử lý xong xuôi mọi việc trong tay, nên muốn về nhà sớm hơn cùng đoàn tụ với gia đình, Phó Chính Huân đương nhiên là vui mừng.

Lúc ăn cơm trưa, Tô Nhu giả vờ vô tình hỏi, "Sao không thấy Thần Thương vậy?

Phùng Uyển nén giận trả lời, "Mấy ngày nay, nó có việc phải xử lý."

Nét mặt Phó Chính Huân trầm xuống, gắp đồ ăn cho An Cửu, để an ủi cô.

An Cửu ăn không vô, có một chén cơm mà cô trộn tới trộn lui mãi vẫn chưa nuốt được hạt cơm nào.

"Hình như sắc mặt An Cửu không được tốt lắm?" Tô Nhu quan tâm hỏi thăm.

"Gần đây nó bị cảm lạnh, bao tử không được ổn lắm." Phùng Uyển lạnh nhạt trả lời cô ta.

Bà nói xong thì quan tâm hỏi An Cửu: "Cảm thấy không khỏe trong người cũng phải ráng ăn, con muốn ăn gì không? Để mẹ dặn nhà bếp làm cho con nhé?"

An Cửu vội vàng lắc đầu, nuốt vào hai muỗng cơm, "Cám ơn mẹ, không cần đâu."

Phó Cảnh Hi vẫn luôn im lặng nhưng giờ lại gắp cho cô món sườn xào chua ngọt mà cô thích nhất.

An Cửu rủ mắt xuống, im lặng ăn.

Từ lúc gặp mặt đến giờ hai người vẫn chưa nói được một câu.

Rốt cuộc cũng ăn xong một ngụm cuối cùng, trên trán An Cửu đã chảy đầy mồ hôi, trước giờ cô vẫn không biết, ăn cơm lại là một việc cực khổ đến như vậy.

Trong bụng cô đang khó chịu, nhưng mà trên bàn chưa có ai rời khỏi, cô là hậu bối mà đi trước thì không ổn cho lắm, vì vậy chỉ có thể ráng chịu đựng.

"Con ăn no rồi. Nghe nói là, hoa mai trong vườn đã nở, con ra đó xem đây". Phó Cảnh Hi bỏ đũa xuống, dưới ánh mắt hơi kinh ngạc và trách cứ của Tô Nhu anh vẫn rời khỏi bàn ăn.

Nhìn dáng vẻ ba chồng cũng không thèm để ý, Tô Nhu mới thu lại ánh mắt bất mãn.

Phó Cảnh Hi vừa rời đi, An Cửu cũng đứng lên nói, "Con cũng no rồi, cha, mẹ, anh cả, chị dâu cả, mọi người từ từ ăn."

Sau khi nói xong, cô cố gắng ra vẻ bình thường đi lên lầu.

Vừa vào trong phòng, An Cửu lập tức chạy nhanh vào toilet, ói hết tất cả những gì vừa ăn ra.

Cô mệt mỏi dựa vào bên cạnh bồn cầu, thì thầm nói: "Bảo bối, xin lỗi con...... Mẹ thật là vô dụng...... Con đang trách mẹ phải không......"

"Hoặc là, có phải mình đã hy vọng nhiều quá rồi không?"

Cô khẽ cười tự mỉa mai bản thân, trước giờ cô vẫn luôn yêu ghét rõ ràng vậy mà lúc này lại thỏa hiệp như vậy......

An Cửu ngồi được một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn mới đứng dậy, ánh mắt của cô tình cờ nhìn bên ngoài cửa sổ, đối diện với ánh mắt của Phó Cảnh Hi đang đứng dưới cây mai.

"Cảnh Hi......"

Ở dưới cây mai, khuôn mặt Phó Cảnh Hi hiện ra rất rõ, ánh mắt của anh trong suốt, anh nhìn cô nở một nụ cười có thể xua tan đi mọi lo lắng, vẫy tay ngoắc cô xuống đây.

An Cửu đi xuống lầu, ở ngay dưới ánh mắt của các trưởng bối mà đi ra vườn hoa mai.

Ngoại trừ đứa bé trong bụng ra, thì cô còn cái gì phải che giấu nữa đâu?

-----

"Lúc nãy...... Cám ơn cậu......"

An Cửu hơi cúi đầu, cô biết lúc nãy anh ta vì cô nên mới không để ý lễ nghi mà sớm rời khỏi bàn, chỉ có anh nhìn ra được là cô đang khó chịu.

Phó Cảnh Hi nhìn cô hỏi: "Có đáng không?"

"Cái gì?"

"Vì anh ta mà cô phải chịu đựng, dù cho trong người khó chịu như vậy cô cũng ráng nhịn, lấy lòng trưởng bối, cẩn thận từng ly từng tí......Có đáng không?

An Cửu hiểu rõ, anh ta nghĩ là cô làm tất cả là vì lấy lòng trưởng bối.

Cách nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng mà, nếu chỉ có vậy, thì cô cũng không cần chịu đựng đến mức này.

Mà bây giờ, hình như cô không cần phải mất công lấy lòng bọn họ nữa, cô đối với họ như vậy, là vì trong lòng cô thật sự kính trọng hai người họ, cha và mẹ chồng vẫn luôn quan tâm chăm sóc cô.

"An Cửu, thật ra thì, cô là ánh trăng sáng trong lòng tôi......"

Một lúc sau, Phó Cảnh Hi đột nhiên nói.

Đề tài chuyển quá nhanh, An Cửu nhất thời không phản ứng kịp, sắc mặt cô hơi cứng lại. Nhớ lại thời gian đó, thật sự là không có cách nào liên hệ bản thân với ba chữ ánh trăng sáng, cô ngượng ngùng cười, "Tôi sao có thể dùng ba chữ ánh trăng sáng mà so sánh chứ!"

"Từ nhỏ mẹ vẫn nói với tôi, không được tin tưởng bất kì người nào, không được thổ lộ tình cảm với ai. Nhiều năm qua tôi vẫn phải đeo mặt nạ, cuộc đời tôi luôn sống vì người khác, tất cả những cảm xúc như buồn, giận, yêu, ghét đều không phải cảm xúc thật sự trong lòng tôi, mà là tôi cố tình thể hiện ra......" Phó Cảnh Hi vuốt nhẹ cành hoa mai, âm thanh êm ái nói ra.

"Dần dần, tôi cho rằng cuộc sống vốn là như vậy, nhưng mà, một người hoạt bát như cô từ từ tiến vào cuộc sống của tôi. Chỉ cần chỗ nào có cô, chỗ đó sẽ trở thành một nơi không có áp lực, dối trá, chỉ có ở nơi đó, tôi mới có thể là chính mình..... Mặc dù như vậy, tôi cũng phải cẩn thận, không thể để người khác biết được cô là chìa khóa mở ra không gian tăm tối đem tôi ra thế giới bên ngoài...... Nếu không thì chìa khóa đó sẽ biến mất......"

Giọng nói của Phó Cảnh Hi có hơi trẻ con, nhẹ nhàng như đám mây trên trời, nhưng bởi vì anh phải gánh trên vai trách nhiệm quá nặng và đau khổ nên cuộc sống không hề có niềm vui......

Một người thì cố hết sức làm tốt nhất, một người thì mặc kệ buông bỏ.

Cả hai đều giống nhau là, không người nào sống vì chính mình.

An Cửu cười buồn, cùng là người có cuộc sống đau khổ, chỉ là gặp được nhau trong đám người, sưởi ấm lẫn nhau, trải qua thời gian đau khổ, lại phải tiếp tục cuộc sống riêng của mình.

"An Cửu, không nên yêu Phó Thần Thương." Giọng nói của Phó Cảnh Hi giống như sấm sét trong cơn mua, trầm trầm mà gây sửng sốt.

Tính cách của cô rất phóng khoáng tùy ý, không sống vì người nào, không cần phải để ý ánh mắt của người khác, nhưng không ngờ, đến cuối cùng cô lại sống một cuộc sống như vậy, bị ràng buộc theo cách không thể chịu nổi, bị gò bó, bị ngăn cấm. Vậy mà cậu chỉ có thể đứng nhìn không thể giúp gì cô được.

An Cửu thở dài: "Không thể quay lại như lúc đầu được......"

Cảnh Hi chỉ thấy được tự do của cô, nhưng không thấy được phía sau tự do của cô là cảm giác trống rỗng, nếu không thì, sao cô lại chìm đắm trong tình yêu với Phó Thần Thương.

"Không cần lo lắng cho tôi, tôi không yếu đuối như vậy đâu. Thật sự không ngờ cậu sẽ vì tôi làm đến mức này. Tôi không biết nên nói như thế nào, nói cám ơn thì có vẻ khách sáo quá, tóm lại đời này có thể quen được người bạn như cậu, tôi chết cũng không hối tiếc!"

Phó Cảnh Hi cười khổ một tiếng, bàn tay vuốt ve tóc cô, "An Cửu......"

"Hả?"

“Tôi mới vừa tỏ tình với em." (Thân phận của hai người trước đây là thím cháu nên để xưng hô là tôi-cô, còn đoạn sau này PCH tỏ tình với AC nên đổi thành tôi-em)

"......"

"Chứ không phải tôi đang kể ra tình cảm chị em giữa tôi với em có bao nhiêu sâu đậm, mà là tình cảm của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Có lẽ, đã quá muộn rồi......"

"......"

Nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô, Phó Cảnh Hi bất đắc dĩ đỡ trán, quả nhiên là cô không hiểu ý của cậu.

"Ý của tôi là, ngay từ năm năm trước tôi đã chú ý đến em, chỉ là, thân phận của tôi không cho phép tôi có thể thổ lộ lòng mình với em, vì vậy tôi vẫn lấy thân phận anh em ở lại bên cạnh em. Không dám vượt qua giới hạn, cũng không thể có ý nghĩ không an phận. Nhưng thật không ngờ...... Cuối cùng em vẫn vào nhà họ Phó, theo vai vế còn trở thành thím hai của tôi nữa chứ! Nếu biết trước là như vậy...... Còn không bằng tôi cưới em!"

Nói nửa chừng thì cậu dừng lại, còn nhiều điều muốn nói với cô nhưng chẳng thể nói ra hết được.

"Rắc rắc" cổ tay dùng sức, nhánh hoa mai bị tay anh bẻ gảy.

"Σ(°△°|||)︴..."

"Sao vậy?" Mãi không thấy An Cửu lên tiếng, Phó Cảnh Hi hơi lo lắng đứng dậy nhìn cô, "Lời nói của tôi dọa em sợ rồi hả?"

"Không có...... Không có...... Tôi biết mình xinh đẹp, cậu sẽ thích tôi, cái này rất bình thường......" An Cửu gắng gượng cười nói.

Không phải là vấn đề sớm hay muộn, nhưng sớm nói ra thì sao? Cho dù lúc trước hai người bọn họ đều có tình cảm với nhau, nhưng cả hai đều có điều phải cố kỵ, làm sao có thể đến được với nhau.

Không có nếu như.

Không có biết trước.

Dù sao cậu cũng không phải là tên Phó Thần Thương luôn tự coi mình là trên hết kia, không bận tâm đến ai cứ làm theo ý mình, anh có thể kéo cô từ vực sâu tăm tối của chính cô ra, đem cô đến thế giới của anh, tùy ý muốn làm gì cô thì làm......

Cô rõ ràng là đang cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, Phó Cảnh Hi không kiềm chế được ôm cô vào lòng, "Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em phải nhớ là, em còn có tôi......"

Phía sau, Tô Nhu đang cầm trong tay một bình trà nóng, nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau, cô ta hơi nhếch môi, không có phản ứng gì mà yên lặng quay lại vào trong nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.