Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 81: Giáo chủ ngốc manh (*)




(Tạm dịch: Giáo chủ ngốc nghếch đáng yêu =)))

Editor: Trịnh Phương.

Một người khác bỗng có chút tiếc nuối tiễn hai Diệp Sơ Tình và An Cẩn Du đi, vừa mới quay đầu liền thấy Niếp Quân Hạo mặt âm trầm nhìn mình chằm chằm, mặt của đối phương lại chỉ cách mình có mấy centimét, ngay cả một phần một sợi lông trên mặt cũng nhìn rõ.

An Cẩn Du sợ hết hồn, khẽ nguyền rủa một tiếng: "Niếp Quân Hạo, anh làm cái gì vậy?"

Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng: "Người đàn ông kia là người của bạn tốt của cô, cô nên biết kiêng dè, gọi thân mật như vậy làm cái gì?"

An Cẩn Du yên lặng (*) một chút, cạn lời nói: "Bọn Tiểu Tình sẽ không ngại."

(*) Chỗ này trong QT để là “quẫn”, nhưng Hán Việt lại là ô vuông nên editor mạn phép chém ra hai chữ “yên lặng” để bày tỏ sự câm lặng của nữ chính =))

Niếp Quân Hạo nghe vậy càng phát ra ý tứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*): "Bọn họ không ngại thì cô cũng phải biết kiêng dè nha, cô nói, cô làm sao có thể không biết kiềm chế như vậy?"

(*) Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: yêu cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn

An Cẩn Du: "…" Chỉ là gọi một cái tên mà thôi, có quan hệ gì với việc không biết kiềm chế nha?

An Cẩn Du bất đắc dĩ trừng mắt, chẳng thèm tiếp tục dây dưa cùng người này, đẩy người sang bên, nhỏ giọng nói: "Tránh qua một bên đi, tôi nên đi nấu ăn rồi."

Nào có thể đoán được, Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du đẩy một cái, ngược lại thuận thế kéo tay An Cẩn Du lại, không để cho cô rời đi như vậy.

An Cẩn Du có chút giận, khẽ quát: "Niếp Quân Hạo, anh nổi cơn cái gì? Buông tay."

Gương mặt Niếp Quân Hạo lạnh lùng, cũng không buông tay, chỉ không tự nhiên khạc ra một câu: "Gọi tên tôi." dien~dan^^le_quy~don

"Ha ha…"

Niếp Quân Hạo nhìn bộ dáng nghi hoặc của An Cẩn Du, bất mãn nói: "Cô đều đã gọi tên của người đàn ông kia rồi, tại sao không gọi tên tôi? Gọi tên tôi."

An Cẩn Du vẻ mặt đờ đẫn nhìn người đàn ông lòng đầy căm phẫn ở đối diện, càng cảm thấy cạn lời. Hiện tại là sao? Bởi vì một cái tên mà đưa tới sự tranh thủ tình cảm. Giáo chủ đại nhân, anh bao nhiêu tuổi rồi, vẫn là trẻ con sao? An Cẩn Du cố nén sự kích động, tiếp tục trợn trắng mắt, tức giận quát một tiếng: "Tránh ra."

Sắc mặt Niếp Quân Hạo không thay đổi, trầm giọng nói: "Cô gọi tên tôi thì tôi sẽ tránh."

An Cẩn Du trợn mắt nhìn Niếp Quân Hạo một cái, thật sự không hiểu Niếp Quân Hạo này vô duyên vô cớ nổi điên làm gì. Nhìn người đàn ông che trước mặt mình, lại nghĩ anh muốn nghe, mình liền gọi một tiếng cũng không có gì tổn thất.

Nhưng đến phút chót lại phát hiện, lúc gần như có thể bật thốt lên mấy chữ người khác cũng có thể nói, khi đến chỗ người này, mình thế nhưng có chút nói không ra.

"Ách…" An Cẩn Du bế tắc trong chốc lát, nhìn thẳng vào ánh mắt mong chờ của Niếp Quân Hạo, lời nói đã đến bên miệng càng trở nên khó thốt ra, cuối cùng cũng có chút buồn bực, lại cả giận nói: "Rốt cuộc anh nhường hay không nhường?"

Niếp Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Không nhường, đã nói là cô gọi tôi sẽ nhường, cô không gọi tôi nhất định không nhường."

Sắc mặt An Cẩn Du trầm xuống, cười lạnh một tiếng nói: "Không nhường đúng không? Ha ha, Tiền Đa Đa, lên!"

Niếp Quân Hạo vừa thấy An Cẩn Du cười lạnh liền có chút dự cảm không tốt, quả nhiên, theo một tiếng ra lệnh của An Cẩn Du, Tiền Đa Đa vốn đã lùi về ổ chó lập tức chui ra, liền nhảy lên ghế sofa đạp một cái lên mặt của anh.

"Con chó ngu ngốc này!"

"Gâu gâu gâu…" Tên đàn ông hư hỏng này!

Một người một chó loạn thành một đoàn, An Cẩn Du cũng không rãnh tiếp tục để ý tới bọn họ, như không có chuyện gì xảy ra, xoay người liền vào   phòng bếp, chỉ là nếu là coi thường một chút xíu ửng đỏ trên vành tai mà nói, có lẽ còn có sức thuyết phục. D+Đ*L/Q-Đ

Chuyện An Cẩn Du gọi tên này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, An Cẩn Du không để ở trong lòng, Niếp Quân Hạo lại nhớ rất kỹ, trong lòng suy nghĩ tại sao An Cẩn Du có thể gọi tên người đàn ông khác "Thân thiết" như vậy mà lại không gọi tên mình. Không được, anh nhất định phải nghĩ cách khiến nha đầu này gọi ra.

Trong lúc vô tình, ngày nghỉ Tô Minh Duệ cho hai người cứ như vậy từng chút từng chút trôi qua.

Cùng lúc đó, Niếp Quân Hạo cũng nhận được chỉ thị công việc kế tiếp  của anh, nhận thêm một quảng cáo, mà quảng cáo không được chết tử tế (?) này, vừa vặn là quảng cáo đồng hồ đeo tay mà lúc trước Phương Vũ trăm phương nghìn kế muốn đón lấy của tập đoàn Tô thị.

Ở trong mắt Tô Minh Duệ, nếu như nói quảng cáo trước kia chỉ là thử nước (*), vậy thì bây giờ Niếp Quân Hạo thật sự cần một quảng cáo có giá trị hơn để mở đầu cho sự nổi tiếng.

(*) Thử nước ở đây dùng để chỉ việc thăm dò, giống như việc mọi người khảo sát ý kiến người tiêu dùng trước khi quyết định tập trung kinh doanh một mặt hàng nào đó.

Chẳng qua, ở trong mắt anh ta, hiệu quả của quảng cáo thử nước kia rõ ràng còn tốt hơn không ít so với anh ta dự đoán, trước không nói tới độ nóng trên Microblogging, hơn nữa bản thân bộ phận tuyên truyền của Tinh Thành lại tuyên truyền thêm, quảng cáo truyền ra lúc trước đã có không ít người chú ý, quảng cáo ra sau sẽ càng thêm nhấc lên một hồi trận náo động.

Hiện nay ở thành phố F, vô luận là đàn ông hay phụ nữ, người lớn hay trẻ nhỏ, gần như đều đã từng xem quảng cáo này, hơn nữa, có thể nói mặc dù những người này còn chưa biết đến tên của Niếp Quân Hạo, nhưng gương mặt này của Niếp Quân Hạo quả thật đã in vào trong lòng của mọi người.

Mà nay, việc anh ta muốn làm đúng là, thừa thắng xông lên, vào lúc khuôn mặt của Niếp Quân Hạo còn chưa phai nhạt trong lòng mọi người, để anh lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, hơn nữa phải dùng hình thức càng thêm rung động. Cân nhắc đến những điều này, quảng cáo Tô thị sắp quay chụp này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Hôm nay An Cẩn Du mang Niếp Quân Hạo ra ngoài trước, cố ý hóa trang kĩ càng cho Niếp Quân Hạo một lần, không những lấy ra kính mát lớn mình quý trọng thật lâu cho anh, còn đội cho anh một cái mụ có thể che chắn một phần nhất định. d%đ;L~q+đ

Ngay từ lúc Tô Minh Duệ thông báo cho bọn họ biết hôm nay phải cùng anh ta đi đàm phán về hợp đồng quảng cáo, liền thuận tiện dặn dò An Cẩn Du, sau bài quảng cáo lần trước, nói thế nào thì hiện tại Niếp Quân Hạo cũng là nhân vật công chúng, ra vào đã không thể tùy tiện giống như trước đây, dù gì cũng phải che giấu một chút, nhất là về sau Niếp Quân Hạo có thể sẽ càng ngày càng nổi tiếng. Dưới tình huống này, những đám chó săn chỗ nào cũng nhúng tay kia cũng ắt sẽ để mắt tới Niếp Quân Hạo.

Nếu không cẩn thận để bọn họ phát hiện chỗ ở của hai người, hơn nữa thấy hai người cùng vào cùng ra, cũng nhất định sẽ gặp phải phiền toái không nhỏ, cho nên An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo vẫn còn cần thời gian để thích ứng những tình huống này.

"Hì hì…" An Cẩn Du lần nữa võ trang từ trên xuống dưới cho Niếp Quân Hạo xòn, liếc nhìn của mình thành quả, rốt cuộc không nhịn được bật cười.

Niếp Quân Hạo nghe tiếng có chút nghi ngờ quay đầu nhìn cô một cái, hiển nhiên có chút không rõ An Cẩn Du đang cười cái gì.

An Cẩn Du nhìn bộ dáng nghi ngờ này của Niếp Quân Hạo, ngược lại càng thêm buồn cười. Nhìn dáng vẻ anh tuấn trong trẻo của Niếp Quân Hạo quen rồi, lúc này thấy thiếu niên có bộ mặt phớt tỉnh trước sau như một mang theo một chiếc kính mát lớn như nhà giàu mới nổi, trên đỉnh đầu còn mang theo một cái mũ che đi vẻ đẹp nhân thần cộng phẫn, hơn nữa có chút dáng vẻ nghi hoặc, thấy thế nào cũng cảm giác có chút ngốc manh.

"Thế nào?" Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du cười liên tục, không khỏi nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.

An Cẩn Du cũng không dám cười quá mức, nghe anh nói như vậy liền vội vàng ngừng cười, nghĩ một đằng nói một lẻo nói: "Không có gì, cảm thấy anh ăn mặc như vậy cũng rất đẹp mắt."

Niếp Quân Hạo nghe lời này của An Cẩn Du thì không nghi ngờ gì, ngược lại có chút đắc ý. Niếp Quân Hạo vẫn rất có lòng tin đối với dung mạo của mình, lúc này nghe An Cẩn Du khen ngợi anh như vậy, trong lòng tự nhiên vui mừng.

An Cẩn Du nhìn anh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ vì lời nói của mình liền có vẻ mặt đắc ý rõ ràng, mặc dù có chút áy náy vì đối phương tin tưởng mình như thế, mình lại trợn mắt nói lời bịa đặt, nhưng càng nhiều hơn là sự vui sướng khi người gặp họa đối với người có mức độ đáng yêu quá mức tương phản này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.