Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 70: Cảnh đẹp hiếm có




Edit: Nhật Dương

An Cẩn Du ngơ ngác nhìn hành động hoàn toàn khác lúc trước này của Niếp Quân Hạo, mặc dù trong lòng nhiều lần nhắc nhở chính mình rằng đây là giả nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà không ngừng nhảy lên.

Nhất là khi trên khuôn mặt anh tuấn vẫn luôn không được tự nhiên của Niếp Quân Hạo xuất hiện nét nghiêm túc hiếm có, nghiêm túc đeo nhẫn cho cô, hơn nữa ngay cái cúi người hôn kia, biết rõ đây chẳng qua chỉ là đang diễn, biết rõ đây cũng không phải là chân thật nhưng An Cẩn Du vẫn không cách nào khống chế được trái tim bướng bỉnh của mình.

Dù sao trên đời này không có cô gái nào có thể giữ bình tĩnh khi được bạn trai cầu hôn đầy lãng mạn như vậy, nhất là khi người này vẫn là…

Giống như bị Niếp Quân Hạo cuốn hút, biểu cảm trên mặt An Cẩn Du cũng từ từ dịu xuống, từ kinh ngạc lúc đầu biến thành khẽ vui sướng, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên cho thấy trong lòng người được đeo nhẫn không hề bình tĩnh.

Trong nháy mắt đó, trên bờ biển rộng như chỉ còn có hai người họ đang đối mặt với nhau. Thiếu niên áo trắng quỳ một chân trên cát, trong mắt là ý cười dịu dàng mong đợi, cúi đầu hôn lên đôi tay mà anh xem như là trân bảo hiếm có kia, mà thiếu nữ mặc váy trắng kia, một tay được người thiếu niên nắm, một tay khẽ vuốt mái tóc dài sau tai cô. Gió thổi tung làn váy trắng dài của cô thiếu nữ, làn váy dài trắng thuần và mái tóc dài hơi xoăn của cô đong đưa trong gió như tạo thành một bản âm hưởng ngẫu hứng.

Phía sau hai người là ánh chiều tà sắp chìm vào mặt biển đỏ thẫm, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt không phấn son lại chứa nụ cười yếu ớt của cô gái, cuối cùng tạo thành vẻ đẹp làm rung động lòng người trước nay chưa từng có.

Sóng biển buổi chiều tối lúc mọi người chưa phát hiện đang tăng dần lên, vừa cọ rửa bờ biển vừa mạnh mẽ vỗ vào từng tảng đá ngầm bên bờ biển, bọt nước tùy ý nở rộ cách hai người không xa, lẫn vào ánh chiều tà tạo thành những màu sắc rực rỡ kỳ lạ nhưng đẹp không sao tả xiết.

Các nhiếp ảnh gia ở cách đó không xa đều bị sự phối hợp thiên thời địa lợi nhân hòa, cảnh đẹp ngoài dự đoán của mọi người này làm sợ ngây người, cũng may bọn họ còn ghi nhớ sứ mệnh của mình, từng người từng người một đều cầm chặt máy chụp hình trong tay.

Trong khoảnh khắc, tiếng máy chụp hình “tách, tách, tách,…” từ bốn phương tám hướng không hẹn mà cùng vang lên ghi lại cảnh đẹp duy mỹ này từ các góc độ khác nhau.

Khiến người ta kinh ngạc là, lúc này nếu như có người đi tới bên cạnh những nhiếp ảnh gia này xem họ chụp thì sẽ phát hiện, mặc dù cấp trên đã chỉ thị chỉ cần chụp trọng điểm vào vai nam chính và tay của nữ nhân vật chính tay là được nhưng trong tám mươi chín phần trăm ảnh mà những nhiếp ảnh gia này chụp đều đưa An Cẩn Du_nữ chính vốn chỉ được xem là đạo cụ này vào. //n.d/////

Chỉ vì không có một nhiếp ảnh gia nào có thể chống lại được cảnh đẹp chân chính, thân là một nhiếp ảnh gia, chuyện hạnh phúc và kích động nhất không gì khác ngoài việc được chứng kiến tận mắt và ghi lại cảnh đẹp khó có được trên đời đó lại. Một khắc đó, sự tức giận của nhóm nhiếp ảnh gia do một lần lại một lần thất bại lúc trước đã tiêu tán hoàn toàn, mà thay vào đó là sự thỏa mãn khó có thể dùng lời diễn tả được. Giống như vì cảnh đẹp này mà sự chờ đợi lúc trước đều đáng giá.

Bởi vì chụp rất thuận lợi nên nhóm nhiếp ảnh gia cũng cảm thấy hài lòng với hai người trong hình, nghe nói hai người này đều là người mới nhưng lại có thể diễn ra ý cảnh chân thật dưới tình huống này, e rằng tiền đồ sau này trong làng giải trí là vô lượng.

Nhưng các nhiếp ảnh gia cho rằng cảnh đẹp này là diễn lại không biết, thật ra trong hai người nhân vật chính trong tấm hình có một người cho là thật, không, cũng có lẽ hai người đều cho là thật.

Dĩ nhiên, phần chân thật này cũng không phải là tất cả mọi người đều không phát hiện, ít ra thì có hai người ngoại lệ.

"Chậc, chậc, chậc hình ảnh này đúng là đẹp đến không tưởng." Al¬ie đi tới bên cạnh Tô Minh Duệ rồi khoanh tay trước ngực, nhìn hai người ở phía xa kia, nhỏ giọng nói, "Không thể không nói ánh mắt của anh vẫn luôn rất tốt, trước là Nhan Mặc, bây giờ Niếp Quân Hạo, đều là nhân tài có triển vọng phát triển vô cùng."

Tô Minh Duệ quay đầu liếc mắt nhìn người bạn tốt nhưng lại quái gở này của anh rồi khẽ cười nói: "Bọn họ bẩm sinh đã có điều kiện xuất chúng hơn người bình thường, dĩ nhiên cũng do tạo hình của cậu rất tốt."

"Dù có xuất chúng nhưng nếu không thể gặp được Bá Nhạc có thể hiểu bọn họ thì cũng chỉ uổng công mà thôi." Al¬ice nói đến đây thì hai mắt cũng không nhìn Niếp Quân Hạo mà ngược lại nhìn chằm chằm An Cẩn Du trước mặt Niếp Quân Hạo.

Tô Minh Duệ quen biết Alie nhiều năm, tự nhiên có thể nhìn ra sự nghiêm túc trong giọng điệu cười đùa của anh, nhưng cũng vì vậy mà anh mới càng cảm thấy kinh ngạc.

"Cậu cứ để ý cô nhóc đó như vậy, diện mạo của cô nhóc đó trong mắt tôi nhiều nhất cũng chỉ ở mức trung, như thế nào thì trình độ cũng không đến mức thế gian ít có như Niếp Quân Hạo được nhưng lực chú ý của cậu trên người cô nhóc đó còn nhiều hơn Niếp Quân Hạo đó. Al¬ice, không phải cậu coi trọng con gái người ta rồi chứ." nói tới chỗ này, Tô Minh Duệ nhịn không được liếc mắt nhìn bạn tốt của mình, tốt bụng nhắc nhở, "Nếu nói như vậy, tôi khuyên cậu một câu, sớm bỏ cuộc đi, đừng nhìn tên kia kia như vậy, anh ta cũng không phải dễ chọc."

Al¬ice nghe vậy thì nhịn không được liếc Tô Minh Duệ một cái, dở khóc dở cười nói: "Làm sao có thể, tôi để ý cô ấy là do khuôn mặt của cô ấy quá hoàn mỹ."

"Hoàn mỹ?"

"Không sai, có lẽ trong mắt cậu, bộ dạng của tiểu Du không quá xuất sắc, nhưng trong mắt thợ trang điểm chúng tôi thì khuôn mặt của cô ấy tuyệt đối xuất sắc hơn người bình thường. Cái cô ấy thiếu là một Bá Nhạc phát hiện ra vẻ đẹp của cô ấy mà thôi. Chỉ thật đáng tiếc, Bá Nhạc này không phải là cậu, chậc chậc chậc." Al¬ice nói tới đây thì có chút hả hê.

Giống như Tô Minh Duệ hiểu rõ anh, anh cũng hiểu rõ Tô Minh Duệ. Hàng này rõ ràng là đại thiếu gia nhà có tiền, cố tình không chịu trải qua những ngày thoải mái mà lại chạy tới làm người đại diện chạy trước chạy sau cho người ta, còn thích tiền như vậy, thật sự khiến người ta không biết nói cái gì cho phải. Mà ở trong mắt anh, nếu như An Cẩn Du có thể vào làng giải trí thì giá trị có thể so ngang với Niếp Quân Hạo. Tô Minh Duệ nâng Niếp Quân Hạo nhưng lại không nâng An Cẩn Du, nhìn như buôn bán lời kì thực lại thiệt thòi lớn.

Tô Minh Duệ nghe Al¬ie nói xong, cũng không có ân hận biết vậy chẳng làm như Al¬ie dự đoán, ngược lại nở nụ cười như hồ ly giống người nào đó: "Làm sao cậu cứ khẳng định tôi không phải là Bá Nhạc của cô ấy."

Lần này đổi lại là Al¬ie ngây ngẩn cả người, một đôi mắt trừng lớn không dám tin nhìn Tô Minh Duệ: "Ý của cậu là, chẳng lẽ nói…"

Tô Minh Duệ chỉ cười không nói, nhưng Alie như đã hiểu ra điều gì đó, nhỏ giọng mắng một tiếng: "Chết tiệt."

Sao anh lại quên, dù gì đi nữa thì người này cũng là người của nhà họ Tô, trong người chảy dòng máu thương nhân giống như anh trai anh ta, mà cái gọi là thương nhân là vô gian bất thương cũng không biết sau khi hai người kia phát hiện mình lại bị lừa thì sẽ có phản ứng thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.