Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 6: Giáo chủ kì quái




Edit: hongheechan

Mặt An Cẩn Du ngẩn ngơ nhìn gương mặt tuấn tú giống như có người thiếu anh ta 258 vạn của Niếp Quân Hạo, nhất thời không thể phản ứng kịp.

Niếp Quân Hạo nhìn dáng vẻ ngây ngô của An Cẩn Du, ghét bỏ trên mặt càng lúc càng rõ lên, hừ lạnh một tiếng nói: “Bộ dáng xấu xí, tính tình không tốt, ngôn ngữ cử chỉ thô tục không chịu nổi thì cũng thôi đi, lại còn là người điếc.”

“...” Này này, cái người này đây không phải là vấn đề công kích tôi đừng quên bây giờ dưới chân anh còn đang đạp trên địa bàn của tôi đó, còn lớn lối như vậy nữa, cẩn thận tôi mất hứng cho anh ra ngoài đó.

Dĩ nhiên, An Cẩn Du cũng chỉ dám suy nghĩ lời này ở trong lòng một chút, nếu thật sự nói ra, không chừng người nào đó ngược chết cô như nào đâu.

Chẳng biết lúc nào mùi thơm của thức ăn bay tới trong không khí, một lúc sau An Cẩn Du chỉ nghe thấy một tiếng vang dội khác thường: “Ùng ục.”

An Cẩn Du cúi đầu nhìn lại theo phản xa, đối diện chính là bụng nhỏ bằng phẳng của Niếp Quân Hạo.

Giống như muốn chứng minh phỏng đoán của An Cẩn Du, một hồi tiếng động kia lại truyền ra từ bên trong cái bụng nhỏ của người nào đó càng vang dội hơn nữa: “Ùng ục ùng ục.”

“...”

“...”

Bốn mắt nhìn nhau, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng cũng là Niếp Quân Hạo mở đầu phá vỡ trầm mặc: “Bổn tọa nói đói bụng rồi, cô nghe không hiểu sao?”

Từ lúc bế quan đến khi bị đâm rồi đến rơi xuống núi hôn mê, anh cũng chưa từng ăn một miếng cơm nào, uống qua một ngụm nước nào, lúc này bụng mới đếm cực hạn nên không giữ lại được mà người phụ nữ này còn ngây ngốc không rõ tình trạng, thật là sao lại đần như vậy.

Lời nói này của Niếp Quân Hạo hơi cắn răng nghiến lợi, toàn thân An Cẩn Du cứng đờ, khẽ hô một tiếng: diễnn đ ànlêq úy đônn “Tôi lập tức đi làm.” Nói xong, thừa dịp Niếp Quân Hạo buông tay ngay lập tức, vội vọt ra ngoài từ bên cạnh, chạy thẳng tới phòng bếp.

Chui vào phòng bếp nhỏ trong chớp mắt, An Cẩn Du không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi kia thật sự quá đáng sợ, cứ như vậy một hồi cũng sẽ cảm thấy mình sắp bị diệt khẩu. Nhưng hình như tai cái người ở xa kia hồng hồng, chẳng lẽ là xấu hổ.

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện lập tức khiến An Cẩn Du dùng sức ấn trở về, cái tên hại người bên ngoài kia mà xấu hổ thì thực sự còn kinh khủng hơn so mới việc cô vừa bị anh ta thắt cổ ném xuống từ trên lầu.

Cũng may trước đó An Cẩn Du cũng đã nấu ăn tốt lắm rồi, lúc này đã đến thời gian cơm chín, còn dư lại cũng chỉ còn có làm chút thức ăn với cơm thôi. Xét thấy trong nhà còn có một vị “khách”, An Cẩn Du nhịn đau làm ít thức ăn khác, còn rán cá, kết hợp với dưa chuột làm trước, mặc dù không phong phú nhưng cũng không trở nên quá khó coi. Nhưng cho dù như thế thì từ rửa rau thái thức ăn đến khi mang nồi ra bàn vẫn còn tiêu tốn của cô gần hai mươi phút.

Trong thời gian này cô bị buộc đón nhận vô số lần oán trách từ người nào đó đói dẹp bụng ở bên ngoài, điều này làm cho sắc mặt An Cẩn Du vốn là bởi vì xuất huyết cho một người xa lạ ăn cơm ở nhà mà có chút rối rắm biến thành càng lúc càng khó coi.

Lúc An Cẩn Du bưng thức ăn làm xong từ trong phòng bếp nhỏ đi ra, Niếp Quân Hạo mặt không biểu tình nhìn TV bọc ny lon hoa hồng ở bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ rõ ràng, biểu cảm khuôn mặt lại quá căng thẳng, làm cho người ta cảm thấy bày biện ở trước mặt anh ta thật ra cũng không phải là một vật chết bằng phẳng, mà là một gốc cây hoa ăn thịt người tùy lúc có thể dồn người ta vào chỗ chết.

Nghe thấy động tĩnh của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo gần như thu tay về lập tức, che giấu bằng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng trách mắng: “Làm cơm cũng chậm như vậy, chân tay vụng về, thật là cái gì cũng sai.”

Động tác bày biện thức ăn của An Cẩn Du bỗng chốc dừng lại, gân xanh trên đầu cũng bởi vì nghe được lời này của Niếp Quân Hạo mà bộc phát.

Nhịn được nhịn được, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, người đàn ông này võ nghệ cao cường, mình lại mất vũ khí tự vệ, đây chính là sự tình sống còn của bản thân, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, mình nhất định phải nhịn được.

An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, cố đè xuống bạo phát muốn chửi tục với Niếp Quân Hạo, bày thức ăn chỉnh tề.

Đang lúc này, một con chó hoa lớn bằng gối ôm ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra từ bên trên trong phòng ngủ, thân thể nho nhỏ uốn qua uốn lại, rất là rêu rao, rõ ràng là thú cưng duy nhất trong nhà An Cẩn Du: Tiền Đa Đa.

Tiền Đa Đa làm như hoàn toàn không phát hiện ra từ khi nào trong nhà nhiều hơn một người, cái mũi nhỏ đen thùi lùi nhích tới nhích lui, rõ ràng cho thấy bị mùi thơm thức ăn đầy bàn từ bốn phía dẫn ra ngoài.

“...” Tiểu súc sinh này, mới vừa rồi chủ nhân khổ ép của nó ở bên ngoài cùng với người đàn ông không rõ đường về này đại chiến 300 hiệp ở phòng khách, cũng không thấy nó ra ngoài anh dũng cứu tinh, lúc này ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lại mình mẩy hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.

An Cẩn Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và Tiền Đa Đa hai mắt hạt châu bị thức ăn trên bàn hấp dẫn hoàn toàn không phát hiện, Niếp Quân Hạo đang chuẩn bị ngồi vào thấy Tiền Đa Đa đang đi tới đôi lông mày ngọn núi không tự chủ run lên, động tác kéo ghế ra ngay tiếp theo cũng dừng lại.

“Vật này là...”

An Cẩn Du nghe thấy câu hỏi của Niếp Quân Hạo, xoay người sang chỗ khác vừa nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy không vui của Niếp Quân Hạo, trong bụng run lên, cuống quít ôm Tiền Đa Đa vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Đây là vật nuôi nhà tôi: Tiền Đa Đa.”

“Vật nuôi?” Khuôn mặt Niếp Quân Hạo không thay đổi quét qua Tiền Đa Đa một cái, trầm giọng phun ra một câu, “Vật nuôi không thể lên bàn, người xấu xí như cô liên tục không biết những loại lễ nghi căn bản này sao?”

“...” An Cẩn Du nhìn Niếp Quân Hạo mang theo không vui rõ ràng cùng với ánh mắt khinh bỉ, nội thương một lần nữa. Còn chưa kịp mở miệng, Tiền Đa Đa bị chê trong ngực cô đã bắt đầu kháng nghị.

“Ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng ẳng.” Tiền Đa Đa nghe thấy lời nói của Niếp Quân Hạo hai lỗ tai bỗng chốc dựng lên, bất chấp tiếp tục ở trong ngực ôn hương noãn ngọc nhà mình, ngẩng đầu nhe răng trợn mắt sủa một hồi với Niếp Quân Hạo.

Niếp Quân Hạo nhìn Tiền Đa Đa bộc lộ bộ mặt hung ác, lông mày ngọn núi run mỗi lúc càng rõ.

An Cẩn Du nghĩ đây là biểu hiện tức giận tới cực điểm của anh ta, vì an toàn tính mạng của vật nuôi nhà mình, vội hoà giải nói: “Cái đó, Tiền Đa Đa bình thường không từng gặp người lạ, có chỗ thất lễ, kính xin ngài bao dung nhiều hơn, không nên so đo với một động vật nhỏ như vậy, a ha ha ha.”

Nói xong còn bấm bấm cái đuôi nhỏ của Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói: “Tiền Đa Đa, ngoan, đừng làm rộn, hôm nay mày đến bên cạnh tao ăn.”

Tiền Đa Đa thấy chủ nhân của mình không những không giúp mình, mà còn “lấy tay bắt cá”, liên hiệp với người ngoài khi dễ mình, liền hơi tức giận: “Ẳng ẳng ẳng.” Không cần không muốn, rõ ràng trước kia tiểu gia đều tiến lên bàn với chủ nhân, tại sao gã đàn ông chưa bao giờ gặp này vừa xuất hiện đã để cho tiểu gia ăn ở bên cạnh, các ngươi như này là ngược đãi cún nhỏ, kháng nghị kháng nghị.

An Cẩn Du giữ tiền nhiều hơn như vậy cũng rất không đành lòng, đưa tay sờ sờ đầu của nó bất đắc dĩ nói: “Ngoan, chủ nhân là bảo vệ ngươi, trước nhịn một chút, buổi tối chủ nhân len lén làm cho mày sườn xào chua ngọt mày thích nhất.”

Nghe đến có sườn xào chua ngọt mình thích nhất, đều là ăn hàng giống chủ nhân, mắt chó của Tiền Đa Đa bỗng chốc sáng lên, cả con chó cũng mềm xuống, chỉ len lén không biết vì cái gì mà chủ nhân đang ở trong nhà mình làm sườn xào chua ngọt mà còn phải lén lút làm.

Rốt cuộc Tiền Đa Đa cũng phát hiện điểm mấu chốt, ngước mắt nhìn chủ nhân mình một cái, lại nhìn người đàn ông xa lạ đối diện một cái, chẳng lẽ chủ nhân bị người đàn ông này khi dễ?

Ôm trong lòng phần nghi ngờ này, Tiền Đa Đa bị An Cẩn Du ôm đến góc tường, đổ một chút thức ăn cho chó ở trong đĩa nhỏ của nó.

Chỉ lo an ủi Tiền Đa Đa ngoan ngoãn bị uất ức An Cẩn Du vẫn trầm tư, cũng chưa từng phát hiện ở thoáng một người một chó xoay người đó, người đàn ông đối diện thở phào nhẹ nhõm khó nhận ra, ngay tiếp theo thân thể cũng thoáng buông lỏng xuống.

An Cẩn Du an trí yêu tiền nhiều hơn, xoay người vào phòng bếp rửa tay trở lại bàn một lần nữa thì phát hiện thức ăn trên bàn lại chưa từng động qua tí nào, có hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Niếp Quân Hạo, không phải anh ta vẫn la hét đói, mới vừa mình làm thức ăn chậm còn bị anh ta tam thôi tứ thỉnh (càu nhàu, nói đi nói lại), đã cách một lúc lâu sao lần này cả bàn đầu thức ăn đã ở trước mặt anh ta rồi, anh ta vẫn còn bất động chẳng lẽ là ghét bỏ mình làm đồ ăn khó coi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.