Editor: Trịnh Phương.
Niếp Quân Hạo nghe được tiếng cười của An Cẩn Du, ánh mắt trắng xanh sắc như dao lia một cái về phía An Cẩn Du.
An Cẩn Du lập tức im lặng, chỉ là khóe miệng khẽ giương lên cùng với đáy mắt khẽ tràn ra sóng gợn đã để lộ cảm xúc chân thật của cô vào giờ phút này.
Trong ánh mắt soi mói ngày càng lạnh lẽo của Niếp Quân Hạo, An Cẩn Du ho nhẹ một tiếng, hoàn toàn thu lại nụ cười, tiến lên sửa sang lại bộ đồ bị nhăn nhúm của Niếp Quân Hạo.
Lúc này, An Cẩn Du vô cùng may mắn vì Niếp Quân Hạo đã thu liễm* không ít so với lần đầu tiên gặp mặt, nếu không những bà bác cứ nhào tới như vậy, chỉ sợ đã bị đánh cho trọng thương.
*Bớt phóng túng.
Nghĩ tới đây, An Cẩn Du có chút chột dạ, nói vài lời tốt cho những bà bác kia: "Cái đó, anh đừng tức giận. Họ đều là người rất nhiệt tình, lần đầu tiên gặp anh cho nên mới tò mò hỏi anh nhiều thêm mấy câu, không có ác ý gì. Những lời họ vừa nói kia, anh cũng đừng quá để ý. Bình thường họ đều rất quan tâm tôi... tôi lại chưa từng đi mua đồ ăn với nam sinh nào, anh coi như là người đầu tiên, cho nên bọn họ có chút hiểu lầm." di%end#an2l-e~qu*[email protected]!n
Vội vàng nói tốt cho những bà bác, An Cẩn Du hồn nhiên không phát hiện, hôm nay mình cùng Niếp Quân Hạo có nhiều tư thế có thể khiến người khác hiểu lầm.
Niếp Quân Hạo nghe thấy An Cẩn Du gần như lấy lòng mà giải thích, có chút sững sờ. Không biết sao, khi nghe thấy An Cẩn Du nói mình là người đầu tiên đi chợ cùng cô, anh lại có chút cảm giác ưu việt khó hiểu.
Còn chưa suy nghĩ kĩ xem tại sao bản thân bỗng nhiên lại có cảm giác ưu việt, Niếp Quân Hạo liền thoáng cúi đầu, nhìn An Cẩn Du ở chỗ cách mình không tới 10 cm. Cô đang cúi đầu, vẻ mặt thành thật tìm kiếm chỗ bị nhăn lại trên quần áo mình, sau đó đưa tay vuốt phẳng những chỗ đó.
Đây là lần đầu tiên Niếp Quân Hạo nhìn An Cẩn Du ở khoảng cách gần như vậy, lúc này mới phát hiện ra thì ra An Cẩn Du có một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp.
Bình thường cô chỉ làm việc trong văn phòng, không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho nên làn da trắng nõn, so với làn da đã được bôi phấn nước gạo của những cô gái ở cổ đại còn mịn màng hơn, hiện tại làn da cô bị ánh mặt trời chiếu vào vậy mà lại phiếm một màu sáng nhàn nhạt, rất động lòng người.
Thật ra thì, nói một cách thẳng thắn, bề ngoài của An Cẩn Du cũng không tệ, ít nhất là ở trong mắt Niếp Quân Hạo, những cô gái mà anh đã từng gặp ở thời đại này cũng chưa có ai xinh đẹp bằng An Cẩn Du. Sở dĩ anh vẫn một mực gọi An Cẩn Du là xấu gái, không phải là bởi vì chuyện An Cẩn Du mạo phạm anh vào lần đầu tiên gặp mặt nên mới cố ý gọi như vậy, mà bởi vì, mặc dù anh không thể không thừa nhận An Cẩn Du quả thật cũng không xấu xí, nhưng ngại mặt mũi nên cũng không thể chịu thua, thay đổi cách nói ban đầu của mình. Die%nd&anl(e)eq+uy#don
"Xong rồi." An Cẩn Du sửa sang xong nếp nhăn trên quần áo của Niếp Quân Hạo, vui mừng khẽ hô một tiếng báo thành công, gọi Niếp Quân Hạo như đã đi vào cõi thần tiên trở lại.
Giật mình vì vừa rồi bản thân vậy mà lại nhìn An Cẩn Du đến ngây người, Niếp đại giáo chủ đột nhiên cảm thấy thật mất mặt, lùi nhanh về phía sau, bất mãn lầm bầm một tiếng: "Thật là, không phải cô muốn tới nhà bạn sao? Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ đến trưa mất, còn không đi mau."
An Cẩn Du ngạc nhiên, không hiểu vì sao Niếp Quân Hạo đang rất tốt đột nhiên lại thay đổi, nhưng mà đứa nhỏ này…
Chỉ là, Niếp Quân Hạo nói cũng không sai. Nhà bạn của An Cẩn Du khá xa, phải ngồi hai tuyến xe buýt, quả thật nên đi sớm một chút.
An Cẩn Du vốn có ý xấu định cho Niếp đại giáo chủ ngồi xe buýt một lần, đáng tiếc, Niếp Quân Hạo đã từng nếm qua thiệt thòi một lần nên đã căm thù đến tận xương tuỷ đối với loại hộp sắt này, nhất là loại hộp sắt to lớn như xe buýt, nói gì cũng không chịu lên xe cùng An Cẩn Du.
An Cẩn Du không còn cách nào, chỉ đành phải đi bộ tới nhà bạn cùng Niếp Quân Hạo một lần nữa. Chạy qua chạy lại như vậy, khi An Cẩn Du đi đến cửa nhà bạn mình thì đã gần tới trưa.
Nhấn chuống cửa nhà đối phương một hồi lâu cũng không có nghe thấy ai đáp lại, An Cẩn Du nhíu nhíu mày, thông thạo lấy ra chìa khóa dự bị của căn hộ từ trong túi tiền, mở cửa. di^end2an1le4q%uy$do9n
Mặc dù Niếp Quân Hạo thắc mắc về lí do vì sao An Cẩn Du lại có thể có chìa khóa nhà người ta, nhưng vẫn yên lặng đi theo An Cẩn Du vào nhà bạn cô.
Khi thấy rõ cảnh tượng bên trong nhà, trong chớp mắt, Niếp Quân Hạo có ảo giác, cảm giác như không phải mình tới nhà của một người, mà là không cẩn thận chạy tới một bãi rác rộng lớn nào đó.
So với căn nhà trống trải, trong phòng đăth thêm một vài đồ đạc linh tinh của An Cẩn Du thì căn nhà này, nhìn tới mặt bàn có các loại đồ ăn mua bên ngoài, ăn xong cũng đều không dọn dẹp, thì thật đúng là có chút hùng vĩ.
Có chỗ nào giống một căn nhà chứ, rõ ràng chính là một cái ổ chó mà. Không, ổ chó của Tiền Đa Đa cũng sạch sẽ, chỉnh tề hơn nơi này gấp mấy trăm lần
Niếp Quân Hạo vốn không ngừng khiếp sợ đối với cảnh tượng lộn xộn cùng cực như vậy, tai nhọn khẽ run, chợt nghe được một tiếng vang nhỏ vụn truyền ra từ nơi nào đó trong phòng, nhất thời thức tỉnh, xoay người quát lên: "Ai đang ở đó?"
An Cẩn Du nghe thất tiếng quát của Niếp Quân Hạo thì cũng nhanh chóng chạy ra từ một căn phòng khác, cũng nhìn về nơi phát ra âm thanh theo Niếp Quân Hạo. Nơi phát ra tiếng động chính là cái ghế salon kia, trên mặt cô lộ vẻ hoảng hốt. die#[email protected]*uy(do_n
Không lâu sau, hai người liền trơ mắt nhìn ghế phía sau ghế salon chợt đưa ra một cánh tay trắng nõn. Cài tay kia lục lọi một hồi trên ghế salon, sau đó chợt dùng sức khẽ chống. Một giây kế tiếp, một cái đầu đen thùi lùi bỗng thò ra từ sau ghế, mái tóc hơi dài xõa ở trước mặt, khiến người ta căn bản không thấy rõ diện mạo chân thực của người kia.
“…”
An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh. An Cẩn Du gần như là phản xạ vô điều kiện, nắm chặt lấy một tay của Niếp Quân Hạo, sắc mặt trắng xanh, trắng bệch như tờ giấy.
Sắc mặt Niếp Quân Hạo rét lạnh, một tay khác không bị An Cẩn Du cầm lấy nhanh chóng tụ tập công lực trong cơ thể, đang định đánh một chưởng về phía cái đầu đen thùi lùi này, lại thấy này cái đầu đó khẽ động, có chút không xác định mà kêu một tiếng: "Chị Tiểu Du?"
An Cẩn Du nghe tiếng gọi này thì ngẩn ra, cũng có chút không xác định trả lời một câu: "An An?"
Niếp Quân Hạo thấy thế liền dừng động tác lại, một chưởng vốn định đánh ra cứ như vậy cứng rắn ngưng lại ở giữa không trung, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du: "Hai người biết nhau?"
An Cẩn Du liếc mắt nhìn nữ sinh có chút dọa người ở đối diện, cứng ngắc gật đầu một cái, cười khan nói: "Cô ấy chính là bạn của tôi, Kỷ An An."