Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 37: Dám cướp đồ của bổn giáo chủ




Editor: Trịnh Phương.

An Cẩn Du dùng một cước tống Niếp Quân Hạo ra khỏi nhà mình một cách sạch sẽ gọn gàng xong, tâm tình rốt cuộc cũng đã tốt hơn một chút. Nhưng khi vừa quay đầu lại thấy sàn nhà bừa bộn trước mắt, trong nháy mắt, sắc mặt cô lại trầm xuống.

Cất bước muốn đi về phía trước, lại phát hiện ngay cả một chỗ đặt chân cho mình cũng không có, muốn thu dọn rồi lại không biết nên dọn từ đâu, An Cẩn Du nhất thời lại không biết nói gì.

Ánh mắt của An Cẩn Du quét qua phòng khách một vòng, cuối cùng dừng lại ở màn hình TV đã bị phá mất hơn nửa cùng với ấm đun nước hoàn hảo không chút tổn hao ở bên cạnh.

Cho nên nói, cô nên cảm thấy may mắn vì khi hai ngôi sao tai họa kia gây họa đã không làm đổ ấm nấu nước, nếu nước mà bị đổ ra ngoài, còn đến gần cái TV đang chập điện thì không biết khi cô trở lại có thể thấy được người sống hay không.

Nghĩ như vậy, An Cẩn Du đưa tay tắt công tắc nguồn điện của phòng khách ở bên cạnh, sau đó khẽ thở dài, xoay người vào phòng ngủ, quyết định làm ngơ đối với tình trạng loạn đến không thể loạn hơn ở ngoài phòng khách.

TV báo hỏng, trong nhà An Cẩn Du chỉ còn sót lại duy nhất một món đồ điện có giá trị, chính là thứ mà An Cẩn Du vẫn giữ từ lúc học đại học đến bây giờ, mặc dù đã hơi cũ, nhưng là thứ duy nhất hiện giờ có thể an ủi An Cẩn Du- chiếc laptop nhỏ nhắn đáng yêu của cô.

An Cẩn Du mở laptop ra, muốn tìm một vài thứ để ổn định tâm tình, lại không nghĩ rằng vừa mới mở laptop liền tự động làm An Cẩn Du chết đứng.

Kết quả là, An Cẩn Du cứ như vậy mà bi kịch nhìn một hộp thoại bỗng dưng xuất hiện trên màn hình. Sau khi sững người mất một lúc, cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn màn hình chiếc laptop của mình bị một loạt chữ lớn màu đỏ không ngừng quét qua. 

Chớp mắt một cái, An Cẩn Du vốn cho là laptop có vầng sáng bảo vệ nên mới không làm sao thì cũng bởi vì vậy mà bị tin tức hiện lên làm cho tức chết.

Mẹ nó, cái màu đỏ rực rỡ này, ma quỷ phá rối.

Khiếp sợ ngắn ngủi đi qua, An Cẩn Du mới phát hiện hộp thoại góc trên bên trái. Chậc, được rồi, không phải ma quỷ phá rối, là đại đại nhà cô nổi điên.

Trong lòng An Cẩn Du vẫn có chút sợ hãi mà nhấn con chuột, kéo một vài hàng chữ to màu đỏ lên, phát hiện ra là bắt đầu từ lúc cô cúp điện thoại vào hôm qua, người nào đó liền liên tục phá hoại, phá đến tận sáng sớm hôm nay, nghị lực của anh ta cũng có thể nói là trâu bò đó. Di#3nda$nL0equ&yd_on

An Cẩn Du thấy mấy dòng cuối cùng không còn là lời thúc giục, uy hiếp cô cập nhật chương mới nữa, ngược lại là biến thành mấy câu hỏi như mình chết ở đâu rồi, điện thoại di động cũng không mở. Cô chợt nhớ ra là từ ngày nhặt được người nào đó xong thì vẫn bận đến bể đầu sứt trán, ngay cả điện thoại hết điện cũng quên sạc.

Lúc này nhớ tới, An Cẩn Du cuống quít lấy ra điện thoại hàng nhái mới sạc điện được một lúc của mình rồi bật lên, quả nhiên, trong nhật kí cuộc gọi vậy mà có đến mấy chục cuộc gọi nhỡ.

Cả người An Cẩn Du cứng ngắc bò tới trước bàn máy vi tính, còn phát hiện ra là sau khi người nào đó dò xét không lâu, liền sửa đổi nick name thành "Quỳ xuống gọi ta là nữ vương đại nhân", có thể thấy được mức độ tức giận của người kia vào lúc đó.

An Cẩn Du yên lặng lau mồ hôi lạnh trên đầu, lập tức không dám chậm trễ trả lời một câu.

Rảnh rỗi không việc ngồi gõ mõ: Nữ vương đại nhân.

Đối phương gần như đáp lại chỉ trong một giây.

Quỳ xuống gọi ta là nữ vương đại nhân: Nghe rồi, lên đây, ha ha…

An Cẩn Du bị hai chữ cuối cùng kia dính đầy mặt, mồ hôi lạnh trên đầu chảy ra càng nhiều hơn.

Rảnh rỗi không việc ngồi gõ mõ: Lãnh Hãn đại đại, em không cố ý tắt máy, là bởi vì điện thoại hết pin, trong nhà lại có một người vừa tới, loay hoay đến sứt đầu bể trán cho nên quên sạc điện, cầu xin tha thứ. QAQ

Quỳ xuống gọi ta là nữ vương đại nhân: Người đến nhà cô là đàn ông hay phụ nữ?

Rảnh rỗi không việc ngồi gõ mõ: Nam…

Quỳ xuống gọi ta là nữ vương đại nhân: Mẹ nó, cô vậy mà lại vì việc gặp riêng đàn ông mà không đăng chương mới, cẩn thận tôi nguyền rủa hai người có mâu thuẫn nhỏ liền chia tay! Di#en.d)anle#qu*&y+don

Rảnh rỗi không việc ngồi gõ mõ: Nữ vương đại nhân, quan hệ của em với anh ta không phải như chị nghĩ.

Quỳ xuống gọi ta là nữ vương đại nhân: Tôi không cần biết hai người có quan hệ gì, nhưng nếu hôm nay không thấy chương mới của cô, tôi liền đến nhà cô đòi, thuận tiện xem xét người đàn ông kia. Dù sao thì quan tâm tác giả dưới quyền cũng là trách nhiệm của tôi, cô cứ xem đó mà làm thôi.

Rảnh rỗi không việc ngồi gõ mõ: Em viết, em lập tức đi viết ngay.

An Cẩn Du gần như là tạm đóng hộp thoại nhanh như chớp, đồng thời mở ra phần mềm gõ văn bản trong máy mình. Sở dĩ cô ấy kiên quyết "đuổi giết" An Cẩn Du như vậy hoàn toàn là bởi vì cô bỏ dở đoạn thịt văn cô không am hiểu nhất nhưng lại không thể không viết.

Đối mặt với bản word trống rỗng, không hiểu sao An Cẩn Du lại chợt nhớ tới đầu sỏ làm hại mình chịu khổ như vậy, hai mắt khẽ chớp lóe, khóe môi không biết là nghĩ tới điều gì mà hơi nhếch lên.

Mười ngón tay lướt như bay, tình tiết cua đồng mà thường ngày cô cảm thấy vô cùng khó viết, lúc này lại trở nên đơn giản đến không thể tưởng tượng nổi, hỏi đến nguyên nhân, hoàn toàn đều là bởi vì tức giận.

Hai mắt An Cẩn Du sáng lên nhìn chằm chằm bài viết đã có nhiều chữ kia, trong lòng vừa sung sướng vừa châm chọc. Cho anh bóp cổ tôi, cho anh uy hiếp tôi, cho anh ăn của tôi, mặc của tôi, ngủ của tôi, còn ghét bỏ tôi, cho anh thoáng cái là gây họa cho tôi, làm hỏng đồ dùng trong nhà tôi. XXX con mẹ anh, lão nương nguyền rủa anh cả đời này sẽ cũng bị người khác đè! Di4end%anl0e!quy7d&on

An Cẩn Du bên này tìm được cách phát tiết, gõ chữ gõ cực kỳ vui mừng, một mặt khác, Giáo chủ đại nhân ngạo kiều, kiêu ngạo hoàn toàn không biết mình đã bị An Cẩn Du YY đã thành người bị đè lại đang hứng gió trong một con hẻm nhỏ ở gần chung cư.

Dùng hình tượng mới để đi ra ngoài một vòng, đương nhiên là Niếp Quân Hạo vẫn nhận được không ít cái nhìn chăm chú của mọi người. Cùng lúc đó, trong quá trình Giáo chủ đại nhân vẫn luôn không thể thích ứng được với nơi này ra ngoài đi lung tung một lúc thì đã hiểu ra cái hộp đen lớn đó ở nhà An Cẩn Du là một thứ được đặt tên là TV gì đó, những thứ bên trong cũng cũng không phải là thật, những người đó càng không phải là “đồng hương” của mình mà là một đám con hát mặc đồ cổ mà thôi.

Mặc dù không hiểu vì sao người hiện nay lại sùng bái những con hát này như thế nhưng rốt cuộc lương tâm của Niếp Quân Hạo cũng đã kịp thời phát hiện ra quả thật là chính mình đã làm sai việc gì đó nên mới bị đuổi ra ngoài.

Anh rất muốn làm giống như An Cẩn Du, trở lại cửa nhà An Cẩn Du để hối lỗi với cô nhưng tạm thời Niếp Quân Hạo vẫn không làm được, cho nên chỉ có thể ở đi lung tung ở bên ngoài.

Màn đêm dần dần hạ xuống, người trong chung cư cũng thưa thớt dần, Niếp Quân Hạo như có giác quan thứ sáu mà quay đầu lại, liếc mắt nhìn cái nhỏ theo sau lưng mình, sắc mặt càng trỏ nên khó coi, đưa tay chỉ ra xa: "Tránh xa một chút, đừng có đi theo ta." Die#nd$anl9equ*y_do0n

Tiền Đa Đa: "Anh cho rằng tiểu gia thích đi theo anh sao? Không phải là tại ở ngoài này, ngoài anh ra thì tiểu gia cũng không biết ai khác sao? Lại nói, chủ nhân đang bực bội nhất định sẽ không cho tôi vào cửa, đi lung tung bên ngoài không chừng lại bị người nào đó bắt làm thịt chó hầm, tiểu gia mới lười phải đi theo người đàn ông hư đón bắt nạt chủ nhân như anh!”

Một người một chó đang ghét bỏ lẫn nhau thì chợt có một nhóm người đi ra từ ngõ hẻm kia đã nhanh chóng vây quanh cả hai.

Từ lúc những người này đến gần đầu ngõ thì Niếp Quân Hạo đã phát hiện, giờ phút này thấy bọn họ vây mình lại, hai mắt bỗng dưng lạnh buốt.

Không đợi anh mở miệng, một thiếu niên trong đám người này đã nhìn chằm chằm Niếp Quân Hạo rồi cười đểu mà đứng lên: "Chậc chậc chậc, diện mạo của người anh em rất được nha, trên người có tiền không? Lấy ra các anh em đây dùng với nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.