Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 12: Nhặt về thì phải phụ trách




Edit: hongheechan

An Cẩn Du hít hơi lạnh, cầm gối ôm lên che trước người, run rẩy quát to một tiếng với bóng đen âm trầm cao ngất kia: “Yêu nghiệt phương nào, lại dám giả thần giả quỷ ở trước mặt lão nương. Nói cho ngươi biết, đối diện lầu dưới của lão nương chính là một lão thần côn chuyên bắt quỷ, thích nhất là bắt loại tiểu quỷ không mời tự đến như mi. Thức thời thì cút nhanh lên, bằng không đợi đến khi ông ta đi lên bắt quỷ, dù mi muốn đi cũng không đi được, đến lúc đó nếu mi tan thành mây khói, ngay cả quỷ cũng không làm được thì cũng đừng trách lão nương.”

An Cẩn Du còn chưa dứt lời, đã thấy bóng đen kia khẽ dao động lung lay hạ xuống, chẳng những không rời đi, còn đến gần hơn vừa rồi. Gần như là cả người, à, không, toàn bộ con quỷ dính vào trên cửa sổ, cực kỳ giống cô hồn dã quỷ mặt trắng kinh khủng bay vào phòng người khác trong phim ma.

An Cẩn Du lập tức bị sợ đến chạy trối chết, một tay cầm gối ôm che ở trên đầu, núp xuống run lẩy bẩy nói: “Quỷ đại gia quỷ đại tỷ, tôi sai rồi, tôi không nên luôn ham món lợi nhỏ tiện nghi, ra cửa không mang theo giấy vệ sinh, còn đang lúc ở trong nhà vệ sinh công cộng, thuận tay lấy giấy cầu tiêu của người ta về nhà, không nên khi mua hoa quả ở trong siêu thị thì luôn làm dập trái cây ngon làm giả trái cây giá đặc biệt rồi mang về nhà, lại càng không nên ở lúc mua thức ăn thì rất hay mặc cả với các bác gái các thím, nhân tiện cầm lấy một bó hành hành tỏi tỏi to làm tặng phẩm. Không nên vì kiếm thêm nhiều tiền xài vặt một chút mà cả ngày viết những thứ hùa theo hứng thú tệ hại của tiểu nữ sinh khẩu vị nặng, tàn phá đóa hoa tương lai của tổ quốc, còn vô cùng kiêu ngạo bốc đồng bảo đào hố thì lập tức đào, gài bẫy không cho người đền mạng.”

An Cẩn Du bưng bít trọn cái gối ở trên đầu, nhân tiện đắp lên lỗ tai của mình, đến nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe gì. Đến nỗi cô hoàn toàn không phát hiện ra cái gọi là ‘bóng ma’ ngoài cửa sổ kia, đã kéo cái cửa sổ đóng chặt này ra từ lâu, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong nhà, khoanh tay trước ngực đứng ở dưới cửa, vẻ mặt không biểu tình nhìn một mình cô ở chỗ đó không ngừng nói lảm nhảm.

“Hu hu hu, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ khi bắt đầu tôi không nên dời đến tới nơi này, nếu như không dời đến tới nơi đây, tôi sẽ không gặp được người chủ cho thuê nhà lòng dạ hiểm độc đó, nếu như không có gặp gỡ chủ cho thuê nhà lòng dạ hiểm độc đó, tôi sẽ không phải giật gấu vá vai hằng tháng*, bụng ăn không no, nếu như mà tôi không thiếu tiền như vậy, tôi cũng sẽ không bất đắc dĩ phải đi khắp nơi tìm chiêu số kiếm tiền, đến tận bây giờ đi lên con đường đào hố chuyên nghiệp ba mươi năm, gài bẫy một người lại một người vào con đường khổ ép. die-nd0nl-q-uyd0n Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, nếu như tất cả đều có thể làm lại, nhất định tôi sẽ thay đổi triệt để làm người thật tốt, làm một thanh niên tốt có tiết độ, có nguyên tắc tiến tới, quỷ đại gia quỷ đại tỷ, cầu xin bỏ qua cho QAQ.”

*giật gấu vá vai: đói khổ túng quẫn.

“Này, cô đã nói xong chưa, nói xong thì đứng lên, đừng ở đó giả chết.” Giọng nói từ tính lại có mấy phần hài hước của thiếu niên vang vọng ở bên trong phòng, mang theo vài phần mộng ảo nhẹ nhàng.

An Cẩn Du nghe thấy thực sự có người lên tiếng, toàn thân cứng đờ, mỗi lúc càng run rẩy rõ hơn: “Hu hu hu, quỷ đại ca, quỷ đại gia, tôi cũng đã sám hối nhiều như vậy, ngài làm ơn bỏ qua tôi một lần thôi. Mọi người đều nói biết sai có thể sửa, lòng tốt gia tăng, ngài tạm tha cho ta một lần thôi. Tiểu nữ tử như hoa như ngọc, trong sạch, thật sự vẫn chưa muốn chết mà.”

An Cẩn Du lệ rơi đầy mặt cầu xin tha thứ một phen, hoàn toàn không làm đối phương lộ vẻ xúc động, chỉ nghe người nọ bật cười một tiếng lại nói: “Mọi người nói không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ. Mới vừa nghe cô quỷ khóc sói tru lâu như vậy, chắc là bình thường làm không ít việc trái với lương tâm. Nhưng mà điều cô nên sám hối nhất chẳng lẽ không phải là không nói hai lời, đuổi người từ ngoài đến lạ nước lạ cái ra khỏi cửa, để cho không nhà để về sao?”

“Đúng đúng đúng, là tôi sai rồi, tôi không nên đuổi người đàn ông kia hắc ngài nói cái gì?” Động tác lay động của An Cẩn Du dừng lại, làm như phát hiện ra cái gì, nhô đầu ra từ dưới gối ôm, quay đầu mà nhìn lại, vừa nhìn thấy gương mặt tuấn tú cười như không cười của người nào đó.

Nhìn xong, An Cẩn Du càng bị dọa sợ lợi hại hơn, ra sức ném cái gối ôm đang cầm trong tay đến trên mặt đối phương, luống cuống tay chân chạy đến một góc bên giường, bắt tay vào chỉ vào người đến, cả kinh kêu lên: “Tại sao lại là anh chứ?”

Niếp Quân Hạo không tốn chút sức nào đã đưa tay nắm lấy gối ôm tự bay tới ở trong tay, cười nhạo nói: “Không phải bổn tọa thì còn có thể là ai chứ, quỷ đại gia quỷ đại tỷ sao?”

“Anh anh anh không biết dọa người thì rất dễ dàng hù chết người sao hả?” Bị Niếp Quân Hạo vừa nhìn thấy một mặt xấu hổ chết được của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du lúc này sung huyết đỏ bừng, khuôn mặt bực tức nhìn chằm chằm Niếp Quân Hạo, “Anh cố ý.”

“Cố ý.” Niếp Quân Hạo giễu cợt cười một tiếng, “Vừa rồi bổn tọa cũng không nói gì, không hề làm gì cả, là cô có tật giật mình chỉ thấy một bóng người đã nói hết ra, không trách được bổn tọa.”

“Anh.” Gương mặt An Cẩn Du đỏ lên, mím mím môi, tay phải từ từ nhích sang bên cạnh, sờ lên, sau khi sờ đến một góc chăn, dùng sức vén lên phía trước, cả người cũng đứng thẳng nhào tới người đối diện, hô lớn, “Tôi liều mạng với anh.”

Chỉ tiếc, mặc dù giáo chủ đại nhân bị nội thương, nội lực chỉ còn lại vài thành đáng thương, với lại buổi tối khuya anh bay tới bay lui, nhưng thể thuật đánh cận chiến cũng hoàn hảo vô khuyết. Hôm nay trong tay An Cẩn Du càng không có vũ khí gì bên thân, há có thể là đối thủ của anh.

An Cẩn Du chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, cả người đã bị một đôi tay bắt được, mà ngay phía trên nó chính là gương mặt tuấn tú người người căm phẫn của Niếp Quân Hạo.

Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm con ngươi đang trợn thật lớn kia của An Cẩn Du, khóe môi câu lên, khẽ cười nói: “Này, cô nói, là cô nhặt bổn tọa về đúng không?”

“...” Nếu như mà biết rõ mình nhặt về con nghiệt súc như vậy, ban đầu dù cô có bị băm tay cũng nhất định không đụng tới một cọng tóc gáy của anh.

Niếp Quân Hạo cũng không để ý An Cẩn Du lạnh nhạt, híp hai mắt lại nói: “Nếu nhặt về thì phải phụ trách, chẳng lẽ không ai dạy cô loại đạo lý này sao?”

“...” Đây là cái đạo lý sợi len gì chứ? Làm sao trước kia cô chưa từng nghe qua? Ôi m* nó, cô đây là gặp gỡ người đụng mình lừa mình trong truyền thuyết còn phải phụ trách sao? Sẽ không như là trong lòng cô đang nghĩ chứ hả hả hả?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.