Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 113: Cô ấy bị đau thắt lưng (1)




Edit: Nhật Dương

"Chuyện gì?"

Hạ Minh Hiên nhìn Diệp Sơ Tình bên cạnh rồi đưa tay cầm tay cô ấy nói: "Ngày hôm qua, lúc Lương Thu Tuệ bị anh cự tuyệt đã lớn tiếng nói ra một chuyện thời đại học, nói Tình nhi cướp bạn trai của cô ta, chuyện này......"

Sắc mặt Diệp Sơ Tình lập tức trắng bệch, còn vẻ mặt của An Cẩn Du thì càng thêm âm trầm, cô lạnh mặt nói: "Anh đang hoài nghi Tiểu Tình?"

"Không." Hạ Minh Hiên bình tĩnh trả lời, bàn tay khẽ nắm chặt lấy tay Diệp Sơ Tình, không để cho cô ấy tránh thoát, "Tính tình của Tình nhi ra sao thì anh là người biết rõ hơn bất cứ ai, anh chỉ có chút để ý, bây giờ anh là chồng sắp cưới của Tinh nhi, nói không thèm để ý tuyệt đối là giả, dù sao thì khi đó anh cũng không có ở đây, càng không biết chuyện gì xảy ra lúc đó, cho nên anh hi vọng  có thể nghe chính miệng mọi người giải thích rõ cho anh biết, mà không phải là để điều này trở thành vướng mắc giấu ở trong lòng anh. Anh muốn nói cho mọi người biết rằng, bởi vì anh thật tâm thích cho nên mới để ý, mà không phải bởi vì để ý mới hoài nghi."

Lời này của Hạ Minh Hiên khiến sắc mặt của Diệp Sơ Tình trở nên tốt hơn một chút, hơi thở trên người của An Cẩn Du cũng hơi thu lại.

"Thật ra thì chuyện này cũng không có gì để nói,  nhưng nếu anh hỏi tới thì kể lại một chút cũng không sao." An Cẩn Du nhìn Hạ Minh Hiên một cái, bất đắc dĩ nói, "Anh cũng biết tình huống của Tiểu Tình rồi, khi đó tụi em mới lên đại học không bao lâu, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Tình cũng xem như nổi tiếng trong trường học, không thiếu nam sinh cùng khóa và mấy học trưởng đều rất thích viết thư tình lấy lòng Tiểu Tình.... Mặc dù lúc đó Lương Thu Tuệ kém hơn Tiểu Tình một chút nhưng trong trường học cũng đã được xem như làm một người đẹp tương đối trưởng thành rồi."

Nhớ lại chuyện khi đó cũng khiến An Cẩn Du nhịn không được có chút thổn thức: "Lúc ấy, Tiểu Tình bởi vì nguyên nhân của bản thân mà vẫn vô cùng tự ti, mặc dù có không ít nam sinh lấy lòng cậu ấy nhưng Tiểu Tình chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ cứ người nào. Lương Thu Tuệ thì ngược lại, chỉ cần là nam sinh đủ ưu tú thì ai đến cậu ta đều không cự tuyệt, cho nên bên người cậu ta chưa bao giờ thiếu đàn ông."

Nghe đến đó, Niếp Quân Hạo khẽ nhíu mày rồi nhịn không được mà chen vào một câu: "Ở thời bọn anh không thiếu nam nhân coi nữ nhân như quần áo, sao đến thời của bọn em thì ngược lại là nữ nhân vậy......"

Niếp Quân Hạo vừa nói xong thì An Cẩn Du đã ném một ánh mắt sắc lẻm như dao qua, hai tay khoanh trước ngực, cười ha ha nói: "Thế nào? Anh đây là đang tiếc nuối đến nơi này rồi thì sau này không thể xem nữ nhân như quần áo mà trái ôm phải ấp, tận hưởng tề nhân chi phúc phải không? Còn nữa, cho em cải chính lời của anh một chút, không phải tất cả mọi người đều không có khí tiết giống như người phụ nữ Lương Thu Tuệ kia nên giáo chủ đại nhân à, xin anh không cần một gậy tre mà quật ngã cả con thuyền!"

Niếp Quân Hạo vừa nói xong thì đã biết anh nói sai rồi, bây giờ nghe An Cẩn Du nói như vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhớ lại hiện tại anh còn đang trong thời gian thử việc khổ sở, cũng không biết khi nào mới có thể phù chính nên cũng bất chấp mặt mũi, ra vẻ đáng thương, cười khan hai tiếng nói: "Ách, anh chỉ thuận miệng nói thôi, nói sai nói sai rồi, em tiếp tục, tiếp tục."

Hạ Minh Hiên và Diệp Sơ Tình thấy thế thì càng nhịn không được mà bật cười, nhất là Diệp Sơ Tình, thật sự là nhịn không được mà chui vào lòng Hạ Minh Hiên.

Hạ Minh Hiên vì đánh yểm trợ cho người trong ngực mà chủ động nói sang chuyện khác: "Còn chuyện Lương Thu Tuệ nói thì lại là chuyện gì?"

An Cẩn Du phách lối liếc Hạ Minh Hiên bên cạnh một cái, rồi nói tiếp: "Điều kiện gia đình của Lương Thu Tuệ không tệ nên từ nhỏ tính tình đã rất cao ngạo, đến chỗ nào cũng thích được mọi người chúng tinh củng nguyệt xoay quanh cậu ta, cũng bởi vì như vậy nên cho tới bây giờ đều là cậu ta bỏ rơi người khác, chưa bao giờ có ai dám bỏ rơi cậu ta. Nhưng hồi năm nhất đại học có một lần, Lương Thu Tuệ coi trọng một vị hội trưởng hội học sinh trên tụi em hai khóa, không nói đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta theo đuổi người khác nhưng cuối cùng lại bị vị hội trưởng hội học sinh kia nhìn rõ bản tính, bị đối phương bỏ rơi. Mà như thế còn chưa xong, khi đó vị hội trưởng hội học sinh kia sau khi nói chia tay với Lương Thu Tuệ xong thì gặp được Tiểu Tình trên đường trở về, đã vậy anh ấy còn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu ấy."

Hạ Minh Hiên nghe đến đó thì khẽ nhíu mày, hiển nhiên là đã có chút hứng thú với vị hội trưởng hội học sinh này.

"Chuyện sau này thì mọi người cũng có thể đoán được rồi, vị hội trưởng hội học sinh kia lập tức điên cuồng theo đuổi Tiểu Tình, mặc dù đến cuối cùng vị học trưởng kia tốt nghiệp rồi nhưng Tiểu Tình cũng không đồng ý, nhưng không biết làm sao mà Lương Thu Tuệ lại điên nhận là Tiểu Tình cướp bạn trai cậu ta, từ đó về sau cứ thỉnh thoảng lại nhằm vào Tiểu Tình. Cho đến sau này không biết từ đâu truyền ra chuyện khi còn bé của Tiểu Tình thì cậu ta mới yên tĩnh một chút."

Niếp Quân Hạo cũng không biết quá khứ của Diệp Sơ Tinh nên khi nghe An Cẩn Du nói thì không có cảm giác gì khác thường, nhưng Hạ Minh Hiên thì khác.

Một người phụ nữ trước đó còn có địch ý với Diệp Sơ Tinh, vậy mà sau khi cô ấy bị tuôn ra chuyện như vậy lại không có bỏ đá xuống giếng, ngược lại thu tay, nghe thế nào cũng có cảm giác không đúng lắm.

Hàng năm thấm nhuần chuyện ngươi lừa ta gạt trong cung, quen với việc lục đục đấu đá với nhau nên trong lòng Hạ Minh Hiên đã mơ hồ có chút suy đoán nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ cười nhạt nói: "Thì ra có chuyện như vậy."

An Cẩn Du gật đầu một cái, khẽ thở ra một hơi nói: "Cho nên, có một số việc không phải ai nói cũng chính là chân tướng, Tiểu Tình là người thế nào thì chính anh Minh Hiên cũng đã nói là anh rõ ràng, lần sau cũng đừng vì mấy tin vỉa hè lung tung mà hoài nghi Tiểu Tình."

"Đây là tự nhiên, nếu anh thật tin người phụ nữ kia thì hôm nay cũng sẽ không hỏi vấn đề này ngay trước mặt mọi người. Chính bởi vì không tin nên mới muốn chứng thực."

An Cẩn Du: "......" Cô...... Cô...... Cô không còn gì để nói nữa!

"Mà nói đi thì cũng nói lại, hôm qua chúng ta cứ chạy như vậy, thật không có việc gì chứ? Lương Thu Tuệ thấy vị Giang thiếu gia kia bị đánh thành như vậy, cũng không biết sẽ có phản ứng gì?" An Cẩn Du khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, Lương Thu Tuệ không quyến rũ được Hạ Minh Hiên, tất nhiên sẽ trở về tìm vị Giang thiếu gia kia, nhưng vừa trở về đã nhìn thấy vị Giang thiếu gia đó bị đánh thành đầu heo, không có đạo lý không làm khó, đến lúc đó làm rùm lên, sự tình có chút phiền toái rồi.

Làm như Hạ Minh Hiên đã nhìn thấu nỗi lo trong lòng An Cẩn Du nên anh cười nói: "Cẩn Du à, em không cần lo lắng chuyện này, bây giờ vị Giang thiếu gia kia còn đang nằm trong bệnh viện, tạm thời không tạo nên sóng gió gì đâu. Về phần vị Lương tiểu thư kia, tụi em chắc còn chưa biết, tối qua cô ta và Giang thiếu gia kia đã chia tay rồi."

"Chia tay?" An Cẩn Du và Diệp Sơ Tình đồng thời kêu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn Hạ Minh Hiên.

Ngay sau đó, An Cẩn Du có chút nghi ngờ nhìn Diệp Sơ Tinh nói: "Tiểu Tình, cậu cũng không biết sao?"

Diệp Sơ Tinh đỏ mặt, Hạ Minh Hiên thì khẽ cười nói: "Ngày hôm qua Tiểu Tình vẫn lo lắng cho em, nào có tâm tư nghe anh nói những chuyện này? Mà anh cũng không nói cho cô ấy biết."

An Cẩn Du gật đầu một cái rồi tiếp tục hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Khóe miệng Hạ Minh Hiên khẽ cong lên, anh kể lại chi tiết chuyện xảy ra tối qua sau khi bọn họ rời đi cho mọi người nghe, nghe anh nói xong, An Cẩn Du và Diệp Sơ Tình đều ngẩn ra, làm sao cũng không nghĩ đến sau khi bọn họ rời khỏi còn xảy ra nhiều chuyện như vậy. /..………

Chỉ là suy nghĩ một chút cũng cảm thấy buồn cười, quả thật là ác nhân tự có ác nhân trị, ai có thể nghĩ tới cuối cùng hôm qua hai người kia lại dùng phương thức như vậy để kết thúc cuộc họp mặt bạn bè của bọn cô, xem ra Lương Thu Tuệ đã ném hết mặt mũi rồi. Vốn tổ chức cuộc họp mặt bạn bè để khoe khoang, kết quả khoe khoang không được còn bị mất mặt, thật sự là báo ứng.

Hai người An Cẩn Du nghe Hạ Minh Hiên nói xong thì cảm khái không thôi, còn Niếp Quân Hạo lại nhìn Hạ Minh Hiên đầy thâm ý, đáy mắt thâm trầm như đang suy nghĩ điều gì.

Bởi vì trong người An Cẩn Du còn có thương nên hai người Diệp Sơ Tinh vì không muốn quấy rầy An Cẩn Du nghỉ ngơi nên không tiện ở lâu, lại trò chuyện mấy câu thì đứng dậy ra về.

Chỉ là trước khi ra cửa, Diệp Sơ Tình chợt kéo An Cẩn Du sang một bên, lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người đàn ông ở đằng sau lưng cách đó không xa còn chưa đi tới mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiểu Du, cậu và vị Niếp tiên sinh kia......"

Ngay từ ngày hôm qua, lúc Niếp Quân Hạo xuất hiện trong cuộc họp mặt bạn bè, An Cẩn Du cũng đã dự liệu rằng Diệp Sơ Tình sẽ hỏi chuyện này, chẳng qua là khi bị Diệp Sơ Tinh hỏi thật thì cô vẫn còn có chút xấu hổ, trầm mặc một lúc mới gật đầu một cái, đỏ mặt nói: "Ừ, là vậy...... Chính là như cậu nghĩ."

Trên mặt Diệp Sơ Tình lập tức hiện lên biểu tình quả nhiên là thế, sau đó còn hài hước trêu ghẹo: "Tiểu Du, rõ ràng là cậu đã liên tục bảo đảm với mình, cậu và Niếp tiên sinh tuyệt sẽ không là loại quan hệ như vậy, làm sao mà mới qua mấy ngày đã...... Đợi chút, chẳng lẽ hai người đã......"

An Cẩn Du: "......" Tiểu Tình, là ai đã làm hư cậu? Ai có thể nói cho cô biết, cô nữ sinh bé nhỏ dịu dàng thiện lương, thuần khiết đáng yêu, cái gì cũng không hiểu ban đầu kia đâu rồi!

Khóe miệng An Cẩn Du khẽ giựt giựt, nhỏ giọng nói: "Tiểu Tình, cậu nghĩ quá nhiều rồi. Thật sự thì bây giờ mình với anh ấy chỉ đơn thuần là quan hệ ở chung thôi, còn chưa tới giai đoạn kia đâu. Hơn nữa cậu cũng biết bởi vì chuyện của mẹ mình mà trước khi kết hôn thì mình tuyệt đối sẽ không thể nào cái đó...... với đàn ông!"

Diệp Sơ Tinh sửng sốt, ngay sau đó như đã hiểu ra điều gì mà chỉ nắm chặt tay An Cẩn Du nói: "Thật xin lỗi, mình...... Quên mất. Chẳng qua là mình thật sự rất vui khi đã có người ở bên cạnh chăm sóc cho cậu. Trước đó cậu vẫn một mình, quá cực khổ."

Tuy nói ấn tượng trước đó mà Niếp Quân Hạo gây cho Diệp Sơ Tình không quá tốt, vẫn khiến cô ấy lo lắng anh sẽ khi dễ An Cẩn Du, nhưng biểu hiện tối hôm qua cùng với hôm nay của Niếp Quân Hạo đã khiến Diệp Sơ Tình miễn cưỡng thay đổi cái nhìn về anh một chút, cũng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi, thật muốn ôm Du mỹ nhân nhà cô về thì còn phải tiếp tục quan sát.

Hai cô bạn khuê mật ở chỗ này nói chuyện đầy thân ái tri kỷ thì một mặt khác, hai người đàn ông của họ lại đang nói về chủ đề khiến người khác nổi da gà.

"Hạ tiên sinh thật bản lãnh, tối hôm qua chúng ta vội vàng đi như vậy mà chuyện xảy ra sau đó cũng không tới vài giờ, Hạ tiên sinh đạ biết rõ ràng như thế, thật sự làm cho người ta bội phục." Niếp Quân Hạo liếc mắt nhìn Hạ Minh Hiên ở đối diện, cũng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

Hạ Minh Hiên hình như đã sớm có chuẩn bị với việc bị Niếp Quân Hạo ngầm trào phúng, khóe miệng khẽ cong lên, lặng lẽ nói: "Tôi tự có cách của tôi, chỉ cần tôi muốn biết, thì tự nhiên tôi có thể biết."

Nói xong, Hạ Minh Hiên còn như có như không nhìn Niếp Quân Hạo một cái, khẽ cười nói: "Niếp tiên sinh cố ý dẫn tôi tới đây, chỉ vì muốn nói với tôi chuyện này thôi sao?"

Sắc mặt Niếp Quân Hạo khẽ trầm xuống, im lặng một lúc mới nói: "Tôi cũng cần trở nên mạnh mẽ."

Hạ Minh Hiên chợt nhíu mày: "Cho nên?"

"Thời gian tôi tới nơi này không lâu, còn chưa quá hiểu rõ nơi này, cho nên......"

Hai mắt Hạ Minh Hiên khẽ nheo lại: "Anh muốn làm thủ hạ của tôi?"

Niếp Quân Hạo thu liễm hơi thở, cười lạnh nói: "Làm thủ hạ cho anh? Anh cho rằng anh có thể điều khiển được tôi?"

"Vậy......"

"Tôi cảm thấy...... Chúng ta có thể liên minh."

"Liên minh?" Hạ Minh Hiên cười như không cười trả lời một câu, "Tôi cho rằng Niếp đại giáo chủ sẽ thích tay trắng dựng nghiệp hơn."

Niếp Quân Hạo cũng cười nhạo một tiếng: "Đường thẳng không đi lại đi đường vòng, mà đây cũng không phải phong cách hành sự của tôi."

Hai tròng mắt Hạ Minh Hiên khẽ xoay chuyển, cười yếu ớt nói: "Chủ ý của Niếp giáo chủ không tệ, chỉ là tại sao tôi phải đồng ý?"

"Chỉ vì lợi ích, cũng vì......" Niếp Quân Hạo khẽ lướt nhìn hai người đang thì thầm nói chuyện cách đó không xa, "Cũng vì người chúng ta cần bảo vệ."

Hạ Minh Hiên nhìn theo ánh mắt của Niếp Quân Hạo, đáy mắt mơ hồ xẹt qua tia sáng nhàn nhạt và ý cười.

Thật vất vả mới tống đi hai bóng đèn tỏa sáng lấp lánh, Niếp Quân Hạo lập tức có cơ hội đơn độc chung đụng với An Cẩn Du, mà khi đơn độc chung đụng thì hai người vừa nhìn đối phương đã dễ dàng nhớ tới chuyện xảy ra tối qua, trong nháy mắt bầu không khí đã mất khống chế mà phát triển theo hướng kỳ quái.

Thật lâu sau, An Cẩn Du mới ho nhẹ một tiếng, chủ động tìm một đề tài, cô mở miệng trước: "Lại nói, chúng ta giống như còn có một món nợ cần phải tính toán."

"Trướng? Sổ sách gì?" Niếp Quân Hạo sững sờ, trên mặt cũng nổi lên chút nghi ngờ.

Suy nghĩ một lát mới hoảng hốt nhớ lại sáng nay phòng bếp bị anh tẩy kiếp, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, ho nhẹ một tiếng nói: "Cái đó…buổi sáng...... Không phải anh cố ý."

Niếp Quân Hạo vừa nói xong câu này thì ngược lại làm An Cẩn Du ngẩn người, lúc phản ứng kịp thì mới có chút dở khóc dở cười: "Không phải chuyện đó."

Không phải chuyện đó thì là chuyện nào? Lông mày Niếp Quân Hạo càng thêm nhíu chặt. ///////n.d

An Cẩn Du bất đắc dĩ liếc anh một cái, rốt cuộc nhìn không được mà nhắc nhở: "Chuyện họp mặt bạn bè tối qua. Nếu như em nhớ không lầm thì hình như trước đó chúng ta đã ước định, chỉ cần em gọi tên anh, anh sẽ không đi với em tới buổi họp mặt."

Vớ vẩn, ngày hôm qua cô không so đo với anh là bởi vì cô còn bị thương, không muốn quan tâm. Bây giờ đã khá hơn một chút nên đây chính là thời điểm để tính sổ rồi!

Niếp Quân Hạo không ngờ An Cẩn Du còn băn khoăn chuyện này, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ, không được tự nhiên mà ho khan mấy tiếng nói: "Hả, à...... Chuyện này sao......"

An Cẩn Du cũng không định cho Niếp Quân Hạo cơ hội cãi lại, hai mắt nhíu lại, cắt đứt lời Niếp Quân Hạo chưa lời xong: "Hơn nữa trước đó em cũng không nói với anh địa điểm họp mặt, sao anh lại tìm tới dễ dàng như vậy......"

Nói tới chỗ này, An Cẩn Du đưa tay chỉ lên mặt Niếp Quân Hạo, cặp mắt lộ ra sự nguy hiểm nói: "Anh theo dõi em!"

Niếp Quân Hạo nghe vậy thì mở to hai mắt, hừ lạnh một tiếng, mất tự nhiên nói: "Mới không có! Bổn giáo chủ là loại người lén lén lút lút, làm chuyện trộm gà trộm chó hay sao?"

"...... Anh không có làm vậy sao?" An Cẩn Du 囧囧quẫn bách liếc nhìn Niếp Quân Hạo một cái, nếu như cô nhớ không lầm thì loại nhân vật phản diện như giáo chủ ma giáo không phải am hiểu nhất là chuyện lén lén lút lút, trộm gà trộm chó, thường tập kích sau lưng hay sao?

An Cẩn Du nhẫn tâm hỏi ngược lại khiến sắc mặt Niếp Quân Hạo tối sầm, thẹn quá thành giận mà trợn mắt nhìn An Cẩn Du một cái mới nói: "Bổn giáo chủ khinh thường làm chuyện lén lén lút lút, thông đồng với bọn đạo chích làm bậy."

"Vậy làm sao anh biết chỗ tụi em họp mặt?"

Niếp Quân Hạo chợt khựng lại, anh nhìn thẳng vào ánh mắt hùng hổ dọa người của An Cẩn Du thì có chút chột dạ mà dời tầm mắt, hơi ấp úng nói: "Nhìn thấy trên tấm thiệp mời họp mặt bạn bè của em."

Thiệp mời? An Cẩn Du bỗng nhiên tỉnh ngộ, quả thật trên tấm thiệp mời Lương Thu Tuệ gửi cho bọn cô có viết địa chỉ. Chỉ trên tấm thiệp mời đó, thời gian và địa điểm họp mặt đều được ghi bằng chữ mạ vàng ở vị trí dưới góc phải tấm thiệp, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ bị lóa mắt, khó mà nhìn thấy cụ thể viết gì. Hơn nữa ngày đó lúc cô mở ra cũng không để lộ ra phía góc phải, vậy thì làm sao Niếp Quân Hạo nhìn thấy được? Chẳng lẽ anh ấy còn có khả năng nhìn thấu hay sao?

Không đúng, ngày đó là do Niếp Quân Hạo đưa thư tới tay cô, chẳng lẽ......

"Anh nhìn lén thư của em!"

An Cẩn Du bất ngờ hô to khiến Niếp Quân Hạo lập tức hoảng loạn, dường như là theo phản xạ mà trả lời: "Cái gì gọi là nhìn lén, anh là nhìn trực diện. Anh là bạn trai của em, của anh chính là của em, của em chính là của anh, anh xem thư của em thì sao có thể tính là nhìn lén được!"

"......" Rõ ràng là già mồm át lẽ phải, nhưng cô...... cô lại không phản bác được!

An Cẩn Du yên lặng liếc mắt nhìn, vẻ mặt ấm ức nói: "Đầu năm nay vợ chồng còn có không giang riêng tư, huống chi là người yêu, anh có hiểu quyền riêng tư hay không hả? Được rồi, đoán chừng anh cũng thật sự không hiểu. Nói tóm lại là tùy tiện lật xem đồ người khác là không đúng, cái này không có chút quan hệ nào với việc là có phải là người yêu hay không!"

Niếp Quân Hạo bị lý do thoái thác của An Cẩn Du hù dọa, ngẩng mặt nhìn bộ dạng tức giận của An Cẩn Du, trong lòng cũng biết nhìn lén đồ của người khác là anh đuối lý. Muốn mở miệng nhận sai nhưng lại không bỏ xuống được mặt mũi.

Nhưng Niếp Quân Hạo không biết là việc anh rối rắm đều đã được viết hết trên mặt. An Cẩn Du len lén nhìn anh mấy lần, trong lòng đã cười đến nội thương.

Thật ra, cô cũng không phải thật sự tức giận, dù sao thì nếu hôm qua không phải Niếp Quân Hạo kịp thời chạy tới khiến cô bớt lúng túng, sau đó còn đúng lúc xuất hiện hóa giải nguy cơ thì không biết cô và Diệp Sơ Tình còn sẽ ra sao! Nhưng cô tuyệt đối không nói ra lời này, tục ngữ nói đúng, ba ngày không đánh thì đã nhảy lên nóc nhà lật ngói rồi. Người nào đó càng ngày càng vô pháp vô thiên, đều biết dùng thân phận bạn trai của cô để nhìn lén thư của cô, khuynh hướng như thế thì không thể nuông chiều, phải nghiêm trị răn đe, hừ!

Đang lúc Niếp Quân Hạo trầm tư suy nghĩ làm sao để vỡ sự im lặng giữa hai người, chạy trốn tội lỗi, mà An Cẩn Du thì lại nghĩ mượn cơ hội này giáo huấn người nào đó, lập uy trong nhà này thì chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa dồn dập.

Bị cắt ngang nên Niếp Quân Hạo Minh có chút không vui, mang bộ mặt sa sầm, khí thế hung hăng xông ra ngoài, An Cẩn Du khẽ thở ra một hơi, đồng thời nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, càng cảm thấy bộ dạng người nào đó xù lông rất...... Đáng yêu!

Vẻ mặt Niếp Quân Hạo u oán vọt tới cửa, đưa tay kéo cửa ra rồi không nhịn được nói: "Ai vậy, mới sáng sớm mà cứ bấm chuông, ồn......"

Niếp Quân Hạo còn chưa mắng xong thì lời nói đã bị nghẹn ngay trong cổ họng, chỉ vì đứng ở cửa là một người mà anh vô cùng không muốn nhìn thấy nhất.

"Vừa rồi nghe thấy Tiểu Tình nói Tiểu Du ngã bệnh, tôi cố ý tới xem một chút, em ấy bị có nặng không, Niếp tiên sinh cũng đến nhìn Tiểu Du sao? Tiểu Du đâu? Mau cho tôi vào đi đi." Người thanh niên ngoài cửa với nụ cười dịu dàng trên mặt khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân, không nỡ đành lòng từ chối.

Niếp Quân Hạo lại hít vào một ngụm khí lạnh, lui về phía sau rồi khẽ đẩy, tay phải thoáng dùng sức: "Phanh......"

Diệp Tĩnh Thành bị giam ở bên ngoài nhìn chằm chằm cánh cửa khép chặt: "......"

"Thế nào? Ai tới vậy?" An Cẩn Du bị tiếng đóng cửa vang dội của Niếp Quân Hạo hấp dẫn đi ra tới, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Niếp Quân Hạo mặt không đổi sắc nói dối: "Người giao hàng."

Người giao hàng sao? An Cẩn Du càng thêm nghi ngờ, cô nhớ gần đây không có mua bất cứ thứ gì, tại sao lại có chuyển phát?

"Vậy đồ đâu?"

Niếp Quân Hạo tiếp tục mặt không đổi sắc trả lời: "Đưa sai cửa."

An Cẩn Du: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.