Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 104: Hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội




Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.

Thứ Niếp Quân Hạo sắp đại diện là một cái đồng hồ quý giá chủ đạo của tập đoàn Tô thị, vì vậy, Tô thị luôn rất coi trọng khoản tuyên truyền quảng cáo cho chiếc đồng hồ này. Không nói tới việc chọn người phải lựa chọn kĩ lưỡng, trong giai đoạn đầu của quảng cáo cũng phải trải qua vài lần sàng lọc, sau cùng mới xem như định ra một người cho hiện tại.

Trên đường phố phồn hoa mà bận rộn, nơi nơi đều là người lui tới, làn người qua đường nôn nóng đi phía trước, trong cảnh tượng như vậy, vai nam chủ chậm rãi đi trước, lạnh nhạt tự nhiên hiển nhiên trở thành ngoại tộc [khác loài] trong những người này. Khuôn mặt tinh tế tới cực điểm, trang phục lộng lẫy xa xỉ cùng với đồng hồ đang lóe lên ánh sáng màu bạc hoa lệ ở giữa cổ tay, không có chỗ nào mà không phải là cảnh đẹp hấp dẫn người qua đường dừng chân. Mà vào một cái chớp mắt khi nam chủ cúi đầu xem đồng hồ, toàn bộ tiếng động lớn cùng tiếng xôn xao xung quanh đều trở nên cứng lại trong một khắc kia.

Biểu cảm trên mặt cùng động tác của người qua đường ngưng lại, xe cô trên đường đứng yên bất động, từng giọt nước bắn ra từ đài phun nước cách đó không xa lại dừng ở giữa không trung. Tất cả gần như đều đã đứng lại trong một khắc kia, trở thành vĩnh hằng.

Tiếp theo, hình ảnh vừa chuyển, vai nam chủ đi giày Tây đi vào trong cao ốc phong cách châu Âu lộng lẫy xa hoa, nhìn nóc nhà màu trắng ngà được chạm rỗng theo phong cách cổ điển trên đỉnh đầu, bên trong là tiệc rượu náo nhiệt, ăn uống linh đình. Nam chủ đi qua đủ loại người đang đàm tiếu phong thanh [tin đồn], trong tay cầm một ly rượu Champagne ngon màu màu vàng chanh, trên cổ tay cầm ly rượu vẫn mang chiếc đồng hồ màu bạc kia như trước, hào quang lóng lánh.

Một cảnh quay sau cùng, trên mặt bàn trắng thuần, bên cạnh một chiếc ly chân dài được rót đầy hai phần ba bằng Champagne có đặt một chiếc hộp hoa lệ chuyền dùng để đặt đồng hồ, sau lại được hậu kỳ viết lên một câu: "Quỹ đạo thời gian, linh hồn không thể ăn mòn năm tháng, thời gian càng dài sẽ chỉ làm dấu vết năm tháng càng lúc càng mới", bài quảng cáo này liền xem như kết thúc viên mãn rồi.

Một loạt quá trình quay chụp quảng cáo này nhìn qua giống như vô cùng đơn giản, nhưng lúc thật sự quay, yêu cầu đối với các loại chi tiết cùng biểu hiện của nhân vật trong đó trong đó đều có yêu cầu vô cùng.

Lúc Niếp Quân Hạo mặc quần áo xong ra khỏi phòng thử đồ, không ngoài dự tính lại một lần nữa kinh diễm mọi người ở đây, quả thật vô cùng khác biệt với lúc trước, bây giờ toàn thân anh mặc tây trang màu đen, so với bộ tây trang màu trắng biểu hiện vẻ ngoài tuấn tú lần trước kia, anh dưới tây trang màu đen lại có vẻ càng thành thục mà đầy sức quyến rũ.

Mà đúng lúc này, đôi mắt của Trịnh Quân Diễm vốn bị bắt yên tĩnh ngồi ở một bên không nói lời nào lại một lần nữa sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Niếp Quân Hạo cũng càng nóng cháy, nhưng mà lúc thật sự đến chỗ chính thức quay chụp, lại cũng không có thuận lợi như trong tưởng tượng.

"Người kia, Niếp Quân Hạo, đúng, nâng tay trái lên một chút, tay anh thấp như vậy thì ai nhìn thấy được đồng hồ của anh."

"Bên nhiếp ảnh gia kia xảy ra chuyện gì vậy hả, sao lúc này lại quay cảnh xa? Cận cảnh, cận cảnh hiểu không? Còn không mau đưa máy ảnh đến gần hơn một chút."

"Còn có người đóng vai phụ ở bên kia, ánh mắt của cậu nhìn cái gì vậy? Nhìn chỗ kia kia! Còn có vai nam chủ kia, anh trái lại cười một cái đi, lúc này anh lại banh một gương mặt người chết làm cái gì!" D+Đ*L/Q_Đ

Vừa mới bắt đầu quay chụp, Trịnh Quân Diễm liền lập tức rút đi vẻ suy sút lôi thôi khi vừa gặp đám người An Cẩn Du, khí thế mười phần đứng ở bên cạnh studio chỉ điểm [chỉ bảo, xoi mói] giang sơn, có chút không vừa ý, cũng không quản đối phương là thân phận gì, mắng chửi một hồi, nghiêm khắc đến mức được sánh ngang với Diệt Tuyệt sư thái trong truyền thuyết.

An Cẩn Du ở bên cạnh nhìn mà tim gan run sợ, sợ Niếp Quân Hạo bị mắng đến độc ác, không vui một cái liền tiêu diệt tất cả người trong studio.

Rất không dễ dàng đợi đến lúc Trịnh Quân Diễm hô một tiếng nghỉ ngơi giữa giờ, An Cẩn Du mới nhịn không được khẽ buông lỏng nhẹ nhàng thở ra, lúc đang muốn tiến lên đi tìm Niếp Quân Hạo, lại phát hiện có một người đã cướp đoạt tiên cơ trước một bước.

Trịnh Quân Diễm đã nhìn ra trạng thái của Niếp Quân Hạo hôm nay thật không tốt, Tô Minh Duệ cũng đã sớm đã nhìn ra.

Vì vậy, dưới sự tức giận liên tiếp của Trịnh Quân Diễm, dưới đáy lòng đã bắt đầu hoài nghi linh khí nhìn thấy trên người Niếp Quân Hạo lúc trước kia chỉ sợ là ảo giác của chính mình, hơn nữa bắt đầu oán giậnvới Tô Minh Duệ về việc Niếp Quân Hạo không ở trong trạng thái là lúc, Tô Minh Duệ nhanh chóng quyết định muốn nhân thời gian Trịnh Quân Diễm cho nghỉ ngơi, đứng dậy thần tốc đi tới chỗ Niếp Quân Hạo. D~đ%l^^q?đ

Niếp Quân Hạo còn đang khó chịu vì việc quay chụp liên tiếp gặp khó khăn, nhìn thấy Tô Minh Duệ đi tới tự nhiên không có sắc mặt gì tốt.

Tô Minh Duệ trái lại không thèm để ý, nét mặt biểu lộ một nét thoáng hiện tự cho là ý cười ôn hòa hỏi: "Quân Hạo, gần đây có phải cậu cùng Tiểu Du ồn ào xích mích chuyện gì hay không? Nói cho anh Duệ nghe một chút, nói không chừng anh Duệ có thể nghĩ ra kế cho cậu nha...."

Niếp Quân Hạo nghe vậy không khỏi nâng mắt liếc Tô Minh Duệ một cái, trong mắt mang theo vài phần khinh miệt rõ ràng, sau cùng bình tĩnh hộc ra một câu: "Chuyện của chúng tôi, không cần anh phải quản."

Tô Minh Duệ nghẹn lời, trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đứa nhóc xui xẻo này, có thể đừng ngạo kiều như vậy được không? Đều đã chiến tranh lạnh thành như vậy còn cứng rắn cãi lại, thật sự là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã vội, a phi, tôi mới không phải thái giám! D~đ%l-q=đ

"Quân Hạo, không thể nói như vậy, anh Duệ này cũng là vì quan tâm cậu cùng Tiểu Du. Phải biết rằng xã hội bây giờ, có thể lấy được một phần tình cảm chân thành tha thiết chuyện không dễ dàng biết bao nhiêu, cho dù là người yêu đằm thắm đến mức nào đi nữa thì cũng đều có khả năng trải qua thất năm chi dương (*), mỗi người đi một ngả, càng không nói loại tình cảm nhìn qua là biết vẫn chưa được vững chắc của cặp tình nhân trẻ như các cậu, tùy tùy tiện tiện một chút hiểu lầm nhỏ, mâu thuẫn nhỏ, đều có khả năng khiến các cậu lỡ mất thời cơ, đến lúc đó cậu nhìn Tiểu Du đi vào vòng tay của những người khác, lập tức hối hận thì có lẽ cũng không còn kịp rồi."

(*) “Thất niên chi dương” nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp. 

Lời này của Tô Minh Duệ không thể nghi ngờ khiến trong đầu Niếp Quân Hạo tràn câu An Cẩn Du có thể đi vào vòng tay của những người khác này, sắc mặt Niếp Quân Hạo lập tức liền đen, trong lòng chỉ vô hạn tuần hoàn một câu. Nha đầu kia là của anh, của anh…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.