Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 50




Tới lúc sắc trời tối dần, mẹ đưa anh về nhà thì bắt gặp một ông lão bán hộp tăm bên ven đường, thấy thú vị nên mẹ mới đỗ lại, cầm cái hộp tăm hình con chó lên cười với anh, “ Tiểu Phong, con thích không?”

Anh thích cực kì, gật đầu lia lịa đòi mẹ mua. Mẹ đưa cho người bán hàng rồ nhờ ông khắc chữ “ Tiểu Cẩu Cẩu”

Cho tới tận hôm nay, ba chữ ấy vẫn hằn in trên hộp tăm, không có dấu hiệu bị phai mờ.

Tư Dạ Phong ôm chặt Mạc Hân Như, ánh mắt mông lung nhìn đến cái tủ lạnh trong bếp.

Đó là một mẩu kí ức anh không bao giờ quên.

Lúc ấy là giữa mùa hè, trời nóng như đổ lửa, Tư Dạ Phong bảy tuổi bị nắng từ cửa sổ chiếu nào tưởng chừng như sắp biến thành thịt nướng. Anh ngồi dậy, cố gắng bò xuống dưới nhà tìn kiếm nước lạnh.

Đột nhiên, một ý tưởng thú vị xẹt qua đầu cậu nhóc.

Lúc mẹ anh xuống nhà nấu cơm thì bắt gặp căn bếp bừa bộn không tả, tất cả đồ đạc, nước uống đặt trong tủ lạnh bị lôi ra hết, nằm la liệt trên đất. Mà ở cánh tủ lạnh lại được mở toang ra, có tiếng lục đục phát ra bên trong.

Mẹ anh lò dò cầm cán lăn bột bước tới.

“ Tiểu Phong! Con làm gì trong tủ lạnh thế?”

Tư Dạ Phong cả người cởi trần, chỉ mặc một chiếc quân bơi nhỏ, anh mang gối đặt lên kệ để khay đá, máy điện tử để trước mặt, bình thản ngồi trong tủ lạnh chơi game. Bị mẹ bắt gặp, anh sợ hết hồn tí nữa đập đầu vào nắp tủ, mếu máo nhìn mẹ.

“ Tiểu Phong nóng nên Tiểu Phong chui vào tủ lạnh, ở trong này mát lắm mama à, người có muốn vào không, con để dành chỗ cho hai người đấy.”

Năm phút sau, tiếng khóc thét của cậu con trai vang lên khắp nhà. Ba anh đang kiểm tài liệu công ty nghe thấy tiếng con trai liền vội bỏ đó chạy xuống nhà. Sau khi biết được sự tình, cha gậy đầu cầm chiếc chổi lông gà lên, dịu dàng nói với mẹ.

“ Em yêu, còn lại cứ để cho anh, em không cân vất vả đâu.”

Kể từ đos, anh không bao giờ dám chui vào tủ lạnh nữa, nếu có bị nóng thì liền đi bơi, bởi sở dĩ hai mông anh đã rất đỏ nga!

Nơi này lưu giữ quá nhiều kỷ niệm khiến Tư Dạ Phong không hẹn mà vầng mắt có chút ửng đỏ.

Mạc Hân Như thấy anh xúc động như vậy, trong lòng có đôi chút buồn bã. Cô chưa từng gặp cha mẹ anh, cũng chưa tưnhf quen biết họ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, chắc hẳn đó là một mảng kí ức đau thương?

Bàn tay cô bỗng nhiên nắm chặt lấy tay anh, tuy không to tát mấy, nhưng cũng an ủi được phần nào tâm trạng của anh.

Tư Dạ Phong khịt mũi, quay ra tươi cười với Mạc Hân Như, “ Đi lên nhà nào, anh có thứ này muốn cho em xem.”

Anh dẫn cô lên tầng hai, đi học theo hành lang của những kỉ niệm, cuối cùng dừng chân trước cửa phòng có gắn hình chiếc xe đua màu đỏ.

Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên đấm cửa, vặn sang bên phải.

Cạch!

Cửa phòng mở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.