Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 2




Biệt thự hoa oải hương, nơi mà có những cánh đồng oải hương bát ngát rộng lớn, ngào ngạt hương thơm quyến rũ mê người. Nhìn những bông hoa mỏng manh này mà người đến xem lưu luyến không nỡ rời xa. Trong màn đêm tối, cánh đồng hoa vẫn yên tĩnh, chỉ mập mờ vài cành hoa đang đung đưa theo gió, trên cánh hoa còn đọng mấy giọt sương đêm. Chiếc xe màu đen đưng trước cửa biệt thự oải hương, Tư Dạ Phong mệt mỏi bước xuống nhưng vẫn toát lên một vẻ quyền quý mà không ai có thể sánh bằng. " Cậu chủ đã về "

Bác quản gia Lâm cúi người chào anh. Cậu chủ lúc nào cũng vậy, luôn luôn trầm mặc, ít nói, không chia sẻ tâm trạng với người khác dù chỉ một chút. Là người chứng kiến anh từng bước lớn lên, bác Lâm đương nhiên biết rõ hồi xưa, anh là một cậu bé lúc nào cũng tươi cười nhưng từ khi ông chủ và bà chủ mất, nụ cười đó không xuất hiện nữa. Đáng lẽ ra lúc đó anh sẽ được người của Tư gia đón về nuôi dưỡng nhưng mà thế nào? Họ lại tống anh vào trại trẻ mồ côi, sau khi được nhận nuôi, cậu chủ như biệt tích tăm hơi, không có một chút tin tức. Ai ngờ 10 năm sau, cậu bé ngày nào đã không còn mà lại thay bằng một người đàn ông lạnh lẽo như băng, tàn khốc hơn cả người bình thường. Khi đó anh đến Tư gia, mọi người đều sững sờ vì tưởng anh đã chết, nhận lại được tài sản mà cha mẹ để lại, anh đón quản gia Lâm về biệt thự oải hương, không hề đem theo một người nào khác.

" Bác Lâm, đã muộn rồi, bác đi nghỉ đi, tôi đã ăn rồi, bác không cần chuẩn bị đâu"

Anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại tịnh dưỡng nhưng lại nói với giọng điệu cung kính đối với bác Lâm. Bác là người nuôi anh khôn lớn, cho dù thế nào đi nữa vẫn luôn đi theo anh nên anh không hề để bác phải chịu mọi phiền hà gì nhiều.

" Vâng thưa cậu chủ. Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng, cậu nên ăn một chút, đừng uống cà phê nhiều, không tốt cho sức khoẻ đâu"

" Tôi biết rồi, sáng mai tôi không đến công ty, sẽ ăn ở nhà"

Sau khi bác Lâm đã lên nhà, anh cũng không ở lại mà lên theo. Vứt chiếc áo âu được cắt may tỉ mỉ lên giường, anh dần cởi cúc áo sơ mi bên trong rồi chọn một bộ đồ thoải mái nhất đi vào phòng tắm. 1 tiếng sau, Tư Dạ Phong đi ra với khăn tắm quấn ngang hông, để lộ ra lồng ngực cứng rắn, thân hình màu đồng săn chắc khiến ai cũng thèm thuồng. Đi đến bên cửa sổ, anh trông ra cánh đồng oải hương đằng kia mà tâm trạng bỗng lại cảm thấy nặng nề. Hoa oải hương là hoa mà mẹ anh thích nhất, từ khi mua căn biệt thự này, anh lập tức sai người trồng một cánh đồng tràn ngập oải hương và lấy tên đó đặt cho biệt thự của mình. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng tư tưởng. Anh không vội nhấc máy, chỉ đợi nó kêu đến lần thứ 3 mới bấm nút nghe

" Nói"

" Này Tư Dạ Phong, mặc dù cậu bận chuyện trong tổ chức thì cũng đừng ném cả Nhất Thế lên đầu tớ chứ. 3 ngày 3 đêm không ngủ tớ sắp chết rồi đây này!"

" Không làm được thì đi đào mỏ."

" Đào mỏ là sao chứ hả?!"

" Mới mua một mỏ quặng ở Châu Phi, bên đó thiếu người, không làm được thì sang đó."

" Ây thôi thôi, bạn tốt với nhau, đừng làm thế chứ."

Cái tên này lúc nào cũng thế, bị doạ một câu liền thay đổi 180 độ sang thành nịnh nọt. Anh vẫn giữ giọng nói lạnh băng, để mặc cho tên kia đang nói chuyện bốn bể năm châu.

" Tư Dạ Phong, Nhiếp Nam nói rằng mới đây có vụ tự sát, lao xe ô tô xuống biển, không phải cậu chứ?"

" Bạch Nhiếp Nam biết việc làm của mình là gì, không cần can thiệp, còn cậu lo mà làm việc, mai tôi không đến công ty"

" Ơ này này..."

Không đợi Lãnh Thiên Dạ nói tiếp, anh dứt khoát dập máy. Tên đó lúc nào cũng chỉ làm phiền anh, khiến anh tự hỏi tại sao lại đi làm bạn với cậu ta, thật mất thời gian.

Cũng không quan tâm nhiều đến Lãnh Thiên Dạ, trực tiếp ném việc lên đầu cậu ta là có thể yên tĩnh rồi. Vừa hết cuộc gọi này điện thoại lại đổ chuông tiếp. Anh nhíu mày, hôm nay là ngày gì thế này? Liên tiếp gọi đến làm phiền.

" Nói"

Vẫn câu cũ, vẫn giọng nói hàn băng lạnh lẽo khiến cho người gọi trở nên rùng mình rồi mới dám lên tiếng

" Lão đại, tôi phát hiện ra Hoàng Sở Âu sẽ lên chuyến tàu đi Thượng Hải dự tiệc. Buổi tiệc đó sẽ diễn ra trên du thuyền cuối tuần này."

" Chuẩn bị đi"

" Vâng thưa lão đại"

Muốn đối đầu với Tư Dạ Phong anh ư? Lại thêm một người chán sống nữa rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.