Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 11




Mạc Hân Như nhìn chiếc tàu Queen to lớn mà cười híp cả mắt lại vì vui thích. Nghĩ đến cảnh được ở trên con tàu hạng sang này mà đã sướng rơn rồi. Mạc Hân Như, chắc chắn kiếp trước mày đã cứu cả thế giới nên ông trời hôm nay đối tốt với mày!

Không thể chần chừ được nữa, bàn chân nhỏ nhắn chuẩn bị đặt lên cầu thang thì người cô lại bị ai đó giữ lại, không nhúc nhích được một chút nào.

" Tiểu thư, tôi nghĩ em nên đi theo tôi. Em mà đi lên đó một mình sẽ không tốt đâu."

Nghe câu này mà muốn tức hộc máu mũi à, nghĩ cô là đứa trẻ lên ba hay sao mà cần người bên cạnh đi cùng? Cái tên Phong này đối xử với cô như kiểu con gái anh ta ý mà sợ đi một mình sẽ không tốt!

Tư Dạ Phong thấy Mạc Hân Như đang trừng mắt nhìn mình rồi lại nhìn xuống bàn tay bé nhỏ đang bị bao bọc bởi bàn tay to lớn thô ráp, anh chỉ cười nhạt một cái, đang định giải thích thì ai đó đã giành quyền lên tiếng trước.

" Anh như kiểu tôi là học sinh mẫu giáo không bằng ý! Mà tôi tưởng anh chỉ là người hộ tống tôi đến đây thôi chứ?!"

Người hộ tống sao? Tư Dạ Phong còn muốn nhiều hơn thế, nhưng không dám để cô gái nhỏ này bị doạ sợ, đành phải ăn nói khép nép thôi.

" Tôi là người bảo vệ của em suốt chuyến đi này. Em đi đâu tôi đi đó, em ở đâu, tôi ở đó."

" Thôi được rồi, bảo vệ thì bảo vệ. Nhưng mà tôi nhắc trước, nếu anh mà không cho tôi đi chơi thoả thích, tôi liền trốn đi để anh không tìm thấy, cho anh mất công việc bảo vệ này luôn!"

Đây là cách mà người ta gọi là đe doạ sao? Không biết trong đầu tiểu bạch thỏ này có cái gì đây, lại còn trốn đi để không tìm thấy nữa chứ. Xem ra muốn gói cô bé về nhà thì phải phương lược tính kế dài dài rồi.

Mạc Hân Như cũng không thèm đợi cho người kia kịp nói, trực tiếp một mình đi thẳng lên du thuyền. Thấy hình bóng bé nhỏ chuẩn bị khuất dần, Tư Dạ Phong mới chậm rãi đi theo sau, làm với nghĩa vụ bảo vệ thực thụ.

Vừa đặt chân lên thuyền, điện thoại trong túi kêu lên một hồi. Nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình, anh thu lại vẻ lạnh băng, bấm nút nghe.

" Này tên kia, cậu dám vì một cô gái mà vứt toàn bộ việc lên đầu tớ là thế nào hả?! Nếu Bạch Nhiếp Nam mà không nói cho tớ biết, có lẽ giờ này tớ phải ngồi tụng kinh với mấy lão béo trong phòng rồi! Nói tớ nghe, em dâu bé nhỏ là người như thế nào mà khiến cả tảng băng đã đâm chết tàu Titanic đây phải cắp dép theo đuổi hả?"

" Có phải cậu bắt đầu nhiều lời rồi không?"

" Cậu đừng lấy tiểu Tiêu ra so với tớ! Cái con chó đó lúc nào cũng hám gái, một tuần đã cặp với bao nhiêu đứa rồi đấy!"

" Chủ nào vậy nấy."

Cái tên này! Thật là đáng chết mà. Lãnh Thiên Dạ bây giờ chỉ hận không thể cầm xăng đến đốt nhà Tư Dạ Phong. Bởi ai mà biết được, nếu cậu ta mất một cái nhà thì sẽ làm cho anh mất cả một gia tài! Tại sao cuộc đời lại trớ trêu như vậy chứ?

" Một tuần sau quay lại, quản lí cho tốt."

Nói vừa dứt câu, Tư Dạ Phong dập máy rồi một phát, ném luôn chiếc điện thoại xuống biển. Anh không hề muốn bất kì ai làm phiền anh trong thời gian một tuần này cả. Châm ngôn của Tư Dạ Phong anh đó là việc tư chưa xong thì không đến lượt việc công, mà việc công chưa xong thì vứt việc tư ở một chỗ.

" Phong! Cụ tôi 90 tuổi còn đi thi chạy thành phố kia kìa, còn anh thì đi chậm hơn cả ốc sên bò. Chân dài mà sao bước ngắn quá vậy?! Nhanh lên, tôi đi nhận phòng rồi!"

Mạc Hân Như tỏ vẻ không vui nhìn người đàn ông đang ung dung ngắm phong cảnh trên tàu kia. Làm như anh ta thiếu thời gian để ngắm không bằng ý, đã thế quẳng anh ta xuống nước, cho về hội tụ với Mẹ thiên nhiên, lúc đấy tha hồ mà ngắm với chả nghía.

Tư Dạ Phong nhìn thấy người gần đó đang hậm hực không vui, nhàn nhã cho tay vào túi quần rồi mới từ từ cất bước đến, không thèm để tâm tới bao nhiêu ý nghĩ xấu xa đang dần tích tụ lại trong cái đầu nhỏ bé kia.

" Đi thôi."

Tư Dạ Phong cầm lấy tay Mạc Hân Như, thanh thản kéo đi về phía boong tàu phía trước. Mạc Hân Như bị kéo xềnh xệc đi, cố gắng giãy giụa, nhưng ai bảo sách trời đã định, tên cương thi kia còn to gấp 10 lần và khoẻ gấp 1000 lần cô. Tại sao?! Tại sao?!

" Này thế còn hành lí của tôi thì sao?!"

" Để nó đó."

" Anh có bị thần kinh phân liệt không thế?! Mất hành lí thì tôi biết làm sao hả?! Tất cả đồ của tôi còn ở trong đó."

Tư Dạ Phong nghe xong mới khựng lại một lúc, nhưng nhanh chóng thu hồi dánh vẻ điềm tĩnh, bỏ lại một câu rồi thẳng tiến đi về phía trước.

" Em đừng lo, cho dù em mặc mấy miếng vải rách trên người thì vẫn xinh đẹp, nói gì đến việc không có quần áo mà mặc."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.