Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều

Chương 870




Editor: Tuna

Hạ Thiên khẩn trương suốt một đêm không ngủ, sau đó sáng sớm ngày hôm sau, công ty liền gọi điện thoại lại đây.

Trợ lý Nhạc Tư sáng sớm đã bị cô phái đến công ty đi ngồi thủ sẵn, số liệu thống kê vừa ra đến, liền gọi điện thoại lại đây.

“Phòng bán vé thế nào? Nhiều ít? Đến ngàn vạn sao?!”

Nhạc Tư nghe nói như thế, liền trở nên ấp a ấp úng lên:

“Chị, Chị Hạ Thiên……”

“Cô lắp cái gì, nhanh nói a!”

Hạ Thiên hô.

Nhạc Tư mở miệng:

“Ngày đầu được…… Bảy…… Bảy……”

“Bảy trăm vạn?”

Hạ Thiên nhíu mày, tuy rằng không có phá ngàn vạn, nhưng mà ngày đầu tiên đã được như vậy, sau này nỗ lực một phen, vẫn là có thể phá trăm triệu, tâm tình cô lập tức buông lỏng.

Nhưng không nghĩ tới trong điện thoại, Nhạc Tư lại trong lòng run sợ mở miệng:

“Không phải bảy trăm vạn, là, là bảy mươi vạn.”

Hạ Thiên vừa mới thả lỏng, đột nhiên nghe thấy cái tin tức này, lập tức đứng thẳng người, thanh âm đột nhiên cất cao, âm thanh bén nhọn vang lên, trực tiếp đâm thủng màng tai của Nhạc Tư:

“Cô nói cái gì?!!!”

Bảy…… mươi vạn?

“Chị Hạ Thiên, chị bình tĩnh một chút, những bộ phim điện ảnh nghệ thuật như vậy thường bán vé rất chậm, chị không nên gấp gáp, cho dù là bảy mươi vạn, cũng đã có thể hồi vốn rồi.”

Hồi vốn?

Nhưng mà điều trước nay Hạ Thiên muốn, không chỉ là hồi vốn!

Tại sao lại như thế này? Cô mượn An Mộc làm đề tài lăng xê, không nên là như thế này a!

Tay Hạ Thiên nắm di động, đột nhiên nắm chặt, cô đột nhiên nghĩ tới bộ phim ‘ Mối tình đầu 55 ngày’ của An Mộc:

“Ngày đầu án vé của bộ ‘ Mối tình đầu 55 ngày’ thế nào?”

Nhạc Tư nuốt ngụm nước miếng:

“Bảy, bảy trăm vạn, nhưng mà chị Hạ Thiên, chị không nên so với Đường Hạ, cô ấy……”

“Tại sao tôi không thể so sánh với cô ấy?!”

Hạ Thiên vốn dĩ nghe được con số đối lập, cũng đã sợ ngây người, nhưng không nghĩ tới Nhạc Tư lại còn chêm thêm một câu như vậy, Hạ Thiên chỉ cảm thấy một cổ tức giận, đột nhiên tập thượng đại não, làm cô không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, toàn thân đều đang run rẩy, thanh âm đều bén nhọn lên vài bậc.

Nhạc Tư lại cố tình còn lý trí khuyên giải an ủi:

“Chị Hạ Thiên, Đường Hạ, Đường Hạ không phải người mới a, hơn nữa thời điểm lúc mà bộ phim điện ảnh của cô ấy chiếu, cô ấy còn cầm một giải thưởng người mới tốt nhất của Kim Mã, đúng thời điểm nhân khí vượng, còn có, cô dù sao cũng là con gái của Hạ Tâm Băng, cho dù mẹ con bất hòa, đây cũng là một loại lăng xê, cho nên, chị đừng để ý, chị……”

Rầm!

Hạ Thiên đã tức giận đến phát điên rồi, cầm lây điện thoại hung hăng ném!

Cô đứng ở đó, chỗ ngực phập phồng rất lớn, di động đập vào trên tường, vỡ vụn thành hai nửa, phát ra tiếng vang rất lớn.

Bên trong Hạ gia, mẹ của Hạ Thiên liền chạy nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Hạ Thiên tức đến xanh mặt, hoảng sợ:

“Đây là làm sao vậy?”

Hạ Thiên thấy được mẹ, tức khắc hốc mắt đỏ lên, oa một tiếng liền khóc lên:

“Mẹ, phòng bán vé, phòng bán vé……”

Nhưng tiếng khóc còn chưa có phát ra, liền nghe được chỗ cửa một đạo giọng nói như chuông đồng, thanh âm lạnh như băng:

“Không có thiên phú phương diện này, liền không nên tiến vào! Hạ gia chúng ta là danh gia, con cũng không chịu làm việc đàn hoàn, đến cuối cùng chỉ khiến hai bên đều lộng không tốt!”

Tiếng khóc của Hạ Thiên liền thu lại, đi theo mẹ Hạ cùng nhau cung kính mà nhìn về phía lão nhân đầu tóc râm hoa đang đứng ở cửa, Hạ Thiên nức nở hô một tiếng:

“Ông nội.”

Hạ lão gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Thiên một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.

Hạ Thiên rốt cuộc không dám khóc thành tiếng, cô cùng bà Hạ liếc nhau, chạy nhanh đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.