Editor: Ngạn Tịnh.
Dù sao cũng là cô gái trẻ tuổi, trong vòng một ngày đầu tiên bị Diệp Đồng Đồng chọc giận, thu tiết mục cũng ăn không ít khó chịu, cô ta tức giận đến mức trước mặt tối sầm, thân hình lập tức lảo đảo một chút.
Vận động cao độ, hơn nữa tinh thần cũng rất khẩn trương, cô ta chỉ cảm thấy trước mặt đột nhiên tối sầm, cả người liền té xỉu!
Trước khi ngất xỉu, ý tưởng cuối cùng trong đầu thế nhưng là, bản thân cứ như vậy té xỉu, đến lúc đó người xem khẳng định sẽ cảm thấy An Mộc khinh người quá đáng! Đúng, chính là như vậy!
Nhưng cố tình, cuối cùng lại nghe được tiếng kinh hô của An Mộc, “Ai nha, mau xem, Hạ Thiên gần đây ăn uống không điều độ, tuột huyết áp rồi! Mau đưa đến bệnh viện!”
Hạ Thiên:...!!!
Cô ta rõ ràng là bị tức giận đến hôn mê có được không!
-----o0o-----
Ngày hôm sau, tin tức Hạ Thiên ăn uống không điều độ ngất xỉu ngay trong tiết mục được đưa lên mạng.
“Hahahah!” An Mộc nhìn Phong Kiêu, cười thạp phần tùy ý. Ngày hôm qua sau khi Hạ Thiên té xỉu trên tiết mục, trò chơi thứ ba trực tiếp bị hủy bỏ, dù sao thắng thua không phải là trọng điểm, trọng điểm là quá trình thu. Thu xong rồi thì nghỉ ngơi cả đêm, sáng sớm hôm sau liền trực tiếp chạy về nhà.
Lúc này, cô chỉ vừa về tới nhà chưa đến năm phút.
Phong Kiêu mới đến sân bay đón cô về, đang thay quần áo. Mà An Mộc chỉ thay đổi dép lê trong nhà, liền gấp gáp chờ không nổi cầm ipad lên mạng, đương nhiên liền nhìn thấy bài viết đó, cười đến bụng eo đều đau.
Phong Kiêu thay quần áo xong, nhìn bộ dáng của cô chỉ cảm thấy bất dắc dĩ.
Chỉ là chút việc nhỏ, cô cũng cao hứng đến vậy?
Nhưng là nhìn bộ dáng cao hứng của cô, Phong Kiêu cũng nhịn không được cong khóe môi. Anh buông cà vạt ra, mặc quần tây cùng áo sơ mi từng bước đi về phía An Mộc. Đi đến sô pha, ôm An Mộc lên đùi mình.
An Mộc vẫn hưng phấn như cũ, quơ tay múa chân mở miệng, “Hahah, em cơ hồ có thể tưởng tượng được hôm nay Hạ Thiên sẽ tức giận đến bộ dạng gì! Ăn uống không điều độ nên té xỉu, loại chuyện này cũng không phải chuyện vinh quang gì, thậm chí đối với minh tinh mà nói, còn có chút mất mặt nữa ~ Phong Kiêu, anh nói xem có mất mặt không?”
Bàn tay to của Phong Kiêu xẹt qua eo An Mộc, cởi bỏ áo khoác ngoài cho cô, nghe nói như thế thuận miệng trả lời, “Ừm, mất mặt”
Sau đó liền nầng nâng cánh tay An Mộc lên, cô cũng rất phối hợp nâng tay lên, “Đúng vậy. Anh biết không, em nhẫn cô ta rất lâu rồi! Nếu không phải Tinh Huy dùng toàn lực phủng cô ta, thực lực của anh cùng Tinh Huy đều ngàng nhau, em đã sớm đơn giản mà thô bạo loại bỏ cô ta!”
Nói, còn vung tay lên, giống như muốn dùng một đao chém đứt cổ Hạ Thiên. Tư thế ấu trĩ, lại mang theo sự sảng khoái cùng sắc bén.
Lại hồn nhiên không phát hiện, áo ngoài đã bị Phong Kiêu cởi.
An Mộc mặc một chiếc váy ngắn ngang gối màu vàng, bởi vì buổi sáng cho nên mặc thêm một cái áo ngoài tránh gió. Giờ phút này áo gió được cởi ra, chiếc váy màu vàng càng phụ trợ cho làn da bạch ngọc bạch không tì vết của cô, khiến Phong Kiêu nhìn liền trực tiếp nuốt một ngụm nước miếng.
Vật nhỏ này nửa tháng nay vẫn chạy đông chạy tây, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau nửa tháng.
Nhưng gia hỏa này, gặp bản thân thế nhưng lại chỉ nói đến một người phụ nữ nhỏ bé không đáng kể, thật là nên phạt!
Vì thế, bàn tay to của Phong Kiêu vòng đến sau lưng cô, kéo khóa kéo, trực tiếp kéo đến eo, tiếp theo liền lột váy cô xuống.
An Mộc lòng vẫn đầy căm phẫn, “Cũng dám gian lận với Đồng Đồng trên tiết mục, xem em cùng Đồng Đồng ngược cô ta như thế nào! Anh không biết đâu, lúc đó mặt cô ta vì tức giận mà tái xem lên luôn. Hừ, tuy rằng em cũng khinh thường dùng thủ đoạn nhỏ đối phó với cô ta, thật ấu trĩ, nhưng là cô ta tung chiêu, em phải tiếp! Chỉ là những cái đó đều chỉ là món khai vị, em chờ xem đến lúc chiếu phim của cô ta, xem cô ta bị vả mặt như thế nào!”