Editor: Tuna
An Mộc biết đến ‘Thời đại thiếu nữ’ vẫn là do Mễ Kỳ lắm mồm nói ra.
Nhóm người ‘ Thời đại thiếu nữ này’ không chỉ ra đĩa nhạc mà hơn nữa công ty còn tìm người có chuyên môn phụ trách giúp họ làm một bộ phim tựa đề là “ Thời đại thiếu nữ”, chủ yếu nói về thanh xuân của những con người làm nghệ thuật.
Diệp Đồng Đồng cùng Manh Manh đều là một người thì khờ khạo, một người thì thanh thuần, đích thực rất phù hợp với tiêu chuẩn tuyển người của ‘Thời đại thiếu nữ’.
Cũng không biết là…… cả hai đều trúng tuyển? Hay chỉ trúng có một người?
An Mộc đau đầu nhìn Diệp Đồng Đồng đơn thuần, đau đầu vì kiếp sống giải trí của cô, cô ấy ngốc như vậy, có thể không bị chơi luật ngầm sao?
A, không đúng, phỏng chừng đến lúc đó chính cô ngốc đó còn không biết là mình đã hơi luật ngầm!
An Mộc hít sâu một hơi, bất quá, cũng là vì cô ấy ngốc như vậy, nên hai người mới có thể cùng nhau lớn lên, cùng làm bạn tốt?
Xem ra, cô về sau vẫn phải đảm đương cái chức bà dì rồi, quản giáo cô con gái vàng của Diệp gia cho tốt!
An Mộc tính toán chờ quay đầu lại liền đi công ty hỏi thăm một chút:
“Thời đại thiếu nữ” có yêu cầu tuyển chọn đặc biệt không, tuy rằng cô khinh thường việc đi cửa sau, nhưng mà! Thời đại này rồi, nếu người ta dùng quan hệ, mà mình không đi xử lí, thì rốt cuộc vẫn là có hại a.
An Mộc không đi thăm Diệp Đồng Đồng, chỉ là nhìn về phía Manh Manh:
“Đã lâu không gặp.”
Mạnh Manh duỗi tay, điệu đà vuốt vuốt tóc, nói chuyện vẫn khó nghe như vậy:
“Đường Hạ, cô không được dạy dỗ sao?”
Nói xong, tầm mắt cô ta liền hướng về Âu Dương Sát Sát đang phía sau An Mộc:
“Vị này chính là?”
Hiển nhiên thực kinh ngạc.
An Mộc nhìn bộ dáng ra vẻ này, nhịn lại cơn buồn nôn của mình, giới thiệu nói:
“Đây là bằng hữu của tôi.”
Mạnh manh tức khắc nhiệt tình tiến đến bên người Âu Dương Sát Sát:
“Cô cũng là người cua học viện điện ảnh Kinh đô? Nhìn cô có vẻ lớn tuổi hơn tôi? Đã ra mắt rồi sao? Lớn lên cũng thật xinh đẹp.”
Âu Dương Sát Sát lui về phía sau một bước, ngoại trừ trước mặt An Mộc cô phải sửa đi tính tình đại tiểu thư, còn ở người khác vẫn là bộ dáng lạnh lùng cao ngạo:
“Xin lỗi, ta là bảo tiêu của Đường tiểu thư.”
Nghe được hai chữ bảo tiêu, Manh Manh tức khắc buông lỏng cánh tay cô ra, thật giống như Âu Dương Sát Sát là người mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Biến sắc mặt cực nhanh, đến cả Diệp Đồng Đồng đều cũng nhận ra.
Mạnh Manh trề môi, nhìn về phía An Mộc:
“Đường Hạ, cô bây giờ cũng tự xem mình là Uyển Nhi tiểu thư rồi nha, còn có cả bảo tiêu.”
Lời nói, nghe thế nào cũng thấy chua chua.
An Mộc cười tủm tỉm nhìn cô ta:
“Đúng vậy, công ty còn làm trang bị cho tôi trợ lý, cố vấn trang phục, cố vấn hình tượng, còn có PR, chính là tôi không thích nhiều người như vậy đi theo sau, aizz, người nổi tiếng cũng thật là phiền ha!” Tức cho chết cô đi!
Quả nhiên, lời này càng nói, sắc mặt Manh Manh càng khó coi.
An Mộc nhìn, miễn bàn đến cô đang nghĩ gì đi, đương nhiên là sảng khoái muốn chết luôn.
Cô giả mù sa mưa, tôi liền khoe khoang cho cô xem!
Cô biết, Manh Manh kỳ thật vẫn luôn khinh thường cô.
Cô không phải học sinh của học viện điện ảnh, nhưng lại tiến vào giới giải trí sớm hơn bọn họ, hơn nữa khi cô tạm nghĩ một năm sau khi thi đậu học viện điện ảnh tốt nhất nước, Mạnh Manh vẫn luôn hâm mộ cùng ghen tị!
An Mộc thân thiết tay nắm tay với Diệp Đồng Đồng, đi dạo một vòng ở vườn trường, lại mời bọn họ ăn cơm, học sinh trong trường nhìn thấy An Mộc, đều thập phần tôn kính, hơn nữa ngay cả dì bán cơm ở nhà ăn, đều phá lệ hậu ái An Mộc, cho cô đồ ăn nhiều hơn so với người khác, sắc mặt Mạnh Manh, đương nhiên là càng khó coi!
Tới rồi buổi tối, khi sắp chia tay, An Mộc lơ đãng dò hỏi:
“Các cậu hiện tại đang ở chỗ nào?”
Mạnh Manh trả lời:
“Công ty có an bày cho chúng tôi một chung cư hai phòng, tôi cùng Diệp Đồng Đồng tạm thời ở tại chỗ đó.”
Hai người các cô ở chung một chổ? Chuyện này đương nhiên không phải chuyện tốt rồi, nghĩ đến trước kia, thời điểm Ngôn Phi Thần phỏng vấn, Mạnh Manh có thể tạt bát cà phê lên trên người Diệp Đồng Đồng, bây giờ sợ là vì tiền đồ, Manh Manh cô ta có thể bất chấp tất cả!