Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều

Chương 31




Editor: Quỷ Quỷ

Cửa kính xe vừa hạ xuống cô liền nhìn thấy bộ dáng ngạo nghễ của Phong Kiêu, nghe thấy giọng nói như ra lệnh của anh, ngắn gọn nhưng cứng rắn, chỉ có hai chữ:”Lên xe.”

Lên xe?

Có điên mới lên xe!

An Mộc lùi về phía sau từng bước, tính sẽ chuồn đi.

Nhưng giây tiếp theo chợt nghe thấy người đàn ông kia uy hiếp:”Ai, vị hôn phu tốt đẹp của cô hình như lập tức muốn đuổi theo đưa tiễn tôi, hắn mà nhìn thấy chúng ta đang dây dưa với nhau, cô nói xem, sẽ như thế nào đây?”

An Mộc dừng bước, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể mở cửa xe ngồi vào.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, vừa mới bước lên cửa kính đã tự động được kéo lên.

Xe chậm rãi di chuyển.

An Mộc đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Thân hình anh dong dỏng cao ngất.

Hai tay thong dong đặt trên vô lăng, tay áo sơ mi được xắn lên để lộ cánh tay dài rắn chắc, ngón tay thon thon màu mật ong, đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng, ánh mắt kiên nghị cẩn trọng, gương mặt thập phần xinh đẹp.

Anh thản nhiên đảo mắt nhìn An Mộc, khiến tim cô đập nhanh hơn.

Tà mị, ngông cuồng, nhan sắc hoàn mỹ, khí chất vương giả trời sinh.

Phong Kiêu nhìn về phía trước, đôi môi mỏng khẽ động:”Địa chỉ.”

Hừ, có tài xế lái siêu xe, ngu gì mà không dùng!

“Cổng đông đại học C.”

Kế tiếp là một khoảng yên lặng.

An Mộc lại đánh giá siêu xe này.

Chiếc xe rất rộng, không có mấy thứ đồ trang trí tạp nham, đơn giản thanh lịch, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Da bọc ghế sáng bóng.

An Mộc vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ.

Nếu đổi thành tiền chắc được nhiều lắm!

Cái bộ dáng chưa trải sự đời này làm cho Phong Kiêu phải cười nhạo một tiếng.

An Mộc bĩu môi, “Này!

“Tên tôi không phải là này.”

Ngữ khí răn dạy….

An Mộc đảo mắt, “Ừm, Phong thiếu gia…”

Phong Kiêu nhìn cô liếc mắt một cái, “Hóa ra cháu dâu quả nhiên thích khom lưng cúi đầu, hay là thích làm người hầu hạ của thiếu gia?”

An Mộc tức nghẹn, mặt đỏ bừng:”Anh..đồ vô sỉ!”

“Ai, tôi chỉ nói là người hầu của thiếu gia thôi mà, cháu dâu lại nghĩ đi đâu vậy?”

An Mộc khó thở, lại nhìn sang đối phương mặt không biến sắc, nuốt lại bao lời chửi mắng, ngọt ngào gọi:”Chú út….”

“Ngoan.”

Phong Kiêu lái xe không quên đưa tay ra xoa đầu cô.

An Mộc:….

Nhịn, phải nhịn!

Trên mặt anh mang theo ý cười, cô thử thăm dò hỏi:”Có câu muốn hỏi anh.”

“Nói.”

An Mộc lựa chọn từ ngữ, cẩn thận mở miệng:”Phong Anh Hùng kia, là anh ruột của anh thật à?”

Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu híp lại sâu thẳm, mím mím môi, nhìn không ra là cảm xúc gì, An Mộc đợi cả nửa ngày, mới đợi được đến khi đối phương mở miệng, anh nói:”Cháu nhiên quả nhiên gia giáo có vấn đề, dám gọi thẳng tên của bề trên?”

An Mộc nghe thấy hai tiếng bề trên, trong ngực trào lên oán khí nồng nặc, lập tức cười lạnh châm chọc:”Gia giáo của tôi đúng là có vấn đề, anh hẳn là nên nói chuyện với người giám hộ của tôi. Có người giám hộ chỉ biết ra sức xu nịnh em trai ruột của mình, mà người em trai đó lại còn loạn luân với cháu dâu, tôi đương nhiên cũng chả tốt đẹp gì rồi, anh nói có phải không hả chú út?”

Lời này thốt ra, Phong Kiêu toàn thân lập tức bắn ra tia rét lạnh!

An Mộc chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Con ngươi đen tối của Phong Kiêu ẩn ẩn sát ý nhìn chằm chằm An Mộc làm cô giật mình.

Ngay lúc An Mộc cho rằng mình sẽ bị đối phương ném xuống xe, thì lại nghe giọng anh không hề gợn sóng vang lên:”Miệng lưỡi lợi hại.”

Nói là vậy, nhưng thật ra không có cảm xúc gì.

An Mộc cắn chặt răng:”Cảm ơn!”

Sau đó, trong xe chìm vào im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.