Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều

Chương 234




Edit: Phong Nguyệt

“Lịch trình của ta kín hết rồi, ngày mai ước chừng buổi sáng từ 11 giờ 30 đến 12 ta chỉ có nửa tiếng thôi, cô có thể tới tìm ta, địa điểm là……”

An Mộc cầm di động trong tay, đột nhiên nắm chặt.

Từ năm đó cô cùng cha rời khỏi kinh đô, đi vào thành phố C, liền không còn gặp mặt Hạ Tâm Băng, nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn biết Hạ Tâm Băng thay đổi, xinh đẹp giống như tuổi trẻ, nhưng Hạ Tâm Băng, lại rất có khả năng căn bản là không quen biết cô đi?

Khóe môi của cô cong lên, nghĩ đến trước vài lần cùng với bà ấy không thoải mái, lạnh giọng cự tuyệt: “Thật không tiện, ta không rảnh.”

Nói xong, bà ấy liền cúp điện thoại, bên kia điện thoại đột nhiên mở miệng, “Bà đang giận ta sao?”

Giọng nói lạnh lùng, không có nửa phần nhận sai giọng nói, ngược lại lộ ra một cảm giác cao cao tại thượng, loại ngữ khí này, liền dường như nói An Mộc cô là người không hiểu chuyện, tùy hứng cuồng vọng.

Trong lòng co rụt lại, An Mộc nheo nheo mắt, “Hạ nữ sĩ, có lẽ ta với bà không quen. Gặp lại!”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại!

Nói không đau lòng, là giả, nhưng nếu Hạ Tâm Băng thật muốn cô đền bù cảm tình mẹ con mấy năm nay, tại sao có thể lấy một loại thái độ việc công xử theo phép công, cùng chính mình hẹn gặp lúc 11 giờ 30?

Cô nhìn di động, bĩu môi, tâm tình có chút áp lực.

Từ trên ban công trở lại phòng khách, liền phát hiện Phong Kiêu đã trở về, giờ phút này ngồi ở trên sô pha trong phòng khách nhìn cô, “Điện thoại của ai?”

An Mộc dừng một chút, không nghĩ gạt người, nhưng lại không nghĩ nói những việc này, mở miệng trả lời: “Không có liên hệ gì.”

Nói xong, cô cúi đầu, cảm xúc trước sau tăng lên không nổi, “Chú nhỏ, hôm nay ta không thoải mái, ngủ trước.”

Cô mỗi lần nhắc tới mẹ, đều là ngày hôm sau đắn đo nhiều nhất, hơn nữa tâm tình khó chịu nhất.

Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu hẹp nhìn cô, gật gật đầu.

Kinh ngạc Đại ma vương lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng An Mộc như cũ chui vào phòng ngủ.

Cô vừa mới tiến vào phòng ngủ, Phong Kiêu sử dụng cánh tay không bị thương, liền gõ một chút mặt bàn, chợt cầm lấy di động gọi điện thoại cho Vệ Uy, “Vừa rồi có người gọi điện thoại cho An Mộc, tra là ai.”

Cô từ khi nghe điện thoại, tuy rằng tận lực biểu hiện thập phần nhẹ nhàng, nhưng khổ sở tựa hồ muốn khóc ra tới.

Phong Kiêu phát hiện, chính mình thế nhưng có điểm không nghĩ xem bộ dáng này của cô.

Cúp điện thoại, anh xoa xoa cái trán, vẫn là thích cô linh hoạt như là một con tiểu hồ ly.

……

Sáng sớm hôm sau, An Mộc muốn đi đến đoàn phim, vừa ra đến trước cửa, Phong Kiêu thế nhưng cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

An Mộc kinh ngạc, “Chú nhỏ, cánh tay của chú có tốt không, lại muốn đi ra ngoài sao?”

Vốn dĩ cực độ phản cảm người khác truy vấn hành trình của mình, Phong Kiêu nghe nói như thế, thế nhưng có cảm giác được một cổ ấm lòng, lập tức gật gật đầu, “Có người trưởng bối tới, yêu cầu ta đi gặp một chút.”

An Mộc cùng anh đi ra ngoài, thời điểm đang muốn hướng cổng lớn của biệt thự đi ra ngoài, nghe được giọng nói từ phía sau, “Trở về.”

Bước chân của An Mộc dừng lại, “A?”

Phong Kiêu nhướng mày, “Lên xe.”

An Mộc chớp đôi mắt một chút, “Chú nhỏ, chú muốn đưa ta?”

“Ừ, cùng nhau đi.” Nói xong, Phong Kiêu thêm một câu, “Tiện đường.”

Bởi vì cánh tay của Phong Kiêu bị thương, cho nên gần đây nhất tài xế của Phong Kiêu, là Thượng Quan Vũ.

Thượng Quan Vũ ngồi ở ghế lái xe, nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy được An Mộc, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi: “Chị dâu!”

Sau đó huýt sáo một tiếng, “Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp!”

“Cám ơn.” An Mộc khách khí trả lời.

Bởi vì không hiểu biết sinh hoạt của Phong Kiêu, cho nên An Mộc đối với cấp dưới của Phong Kiêu, đều thực khách khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.