Ông Chủ, Xin Ký Tên Ly Hôn

Chương 35




Say công tử (1)

Đường Học Khiêm thay đổi, thật sự thay đổi.

Hắn không hề nhìn như ôn hòa kì thực cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, cả người hắn trở nên có độ ấm, có thể chạm tay đến. Toàn bộ cao thấp Đường Viễn đều mẫn cảm phát hiện lão bản nhà mình có biến hóa, nhất là các quản lí cấp cao thường cùng hắn giao tiếp trực tiếp.

Trước kia các quản lí cấp cao của Đường Viễn đều nhất trí cho rằng, cùng Đường Học Khiêm bàn luận thực sự là một chuyện vô cùng đau đầu. Nên nói cái gì, nên nói như thế nào, một chữ cũng không thể sai. Hắn có khuynh hướng chuẩn bị tất cả mọi chiến lược, lại am hiểu tất cả mọi chi tiết trong kinh doanh, nên đương nhiên có thể dễ dàng phát hiện chỗ sai lầm cùng hàm hồ trong báo cáo của mọi người, hắn có thể trong thời gian ngắn nhất phán đoán tầm quan trọng của các sai lầm này, sắc bén chỉ ra những điểm trọng yếu nói trúng tim đen của mỗi người.

Mà bây giờ, hắn thay đổi, ánh mắt sắc bén như trước, nhưng cách diễn tả từ miệng hắn bất giác trở nên mềm nhũn. Hắn hiểu được tâm lý làm sao không thương tổn đối phương đồng thời đem vấn đề sai sót nêu ra, có một chút liền ngừng lại nhắc nhở cùng chỉ điểm, tinh tế sắc bén nắm chắc nâng cao một bước.

Trước kia Đường Học Khiêm không thường cười, cho dù ở trường hợp nghênh đón mọi người không thể không đưa ra khuôn mặt tươi cười để tiếp đón, hắn cũng chỉ có một chút thản nhiên cười yếu ớt, ba phần đùa cợt, bảy phần đạm mạc, chỉ có lúc hắn đang ở cùng người bạn Chung Minh Hiên mới có thể thấy hắn lộ ra một chút tươi cười thật lòng.

Mà nay, hắn luôn không tự chủ hơi hơi nhếch lên khóe môi, khóe mắt đuôi lông mày, đầy sức sống lấp lánh. Dáng vẻ gần gũi cười nhẹ nhàng trong phút chốc sẽ vạn phần làm say lòng người.

Kiều Ngữ Thần gần đây thường xuyên đến tổng bộ Đường Viễn chờ hắn tan tầm, Đường Học Khiêm không có giờ giấc cố định tan việc, thường thường một hội nghị chấm dứt cũng đã là lúc muôn nhà đều sáng đèn. Một khi hắn làm việc như đang đắm mình trong đó, là không biết mệt mỏi, Đường Viễn đã từng là toàn bộ tánh mạng của hắn.

Một buổi tối ngày nào đó hắn ở phòng bếp nấu cơm, khi lơ đãng cười nói với nàng: Có lúc anh vẫn cho là anh chỉ là vì Đường Viễn mà tồn tại….

Lúc ấy trong lòng nàng căng thẳng, không nói gì, chỉ là đi lên phía trước, từ phía sau lưng ôm hắn. Hắn ngừng tạm, bàn tay của hắn phủ trùm lên tay nàng, lòng bàn tay hắn vô cùng lạnh lẽo, cái loại cảm giác hầu như không có độ ấm này làm nàng đau lòng. Đối với quá khứ của hắn, nàng không biết, có lẽ trên thế giới này hoàn toàn không người nào biết được. Trong suốt hơn hai mươi năm trong đời hắn luôn là tiêu điểm dị thường vĩ đại của mọi người, cái loại ‘không thể có nhược điểm’ này, trong cuộc sống một mình hắn kiên trì lâu như vậy. Lâu đến mức làm cho nàng muốn giữ chặt tay hắn, nói cho hắn biết, anh sẽ không chỉ có một mình.

**** **** ****

Sáu giờ tối, Đường Học Khiêm vẫn còn đang bận rộn trong công việc không thể thoát thân, một phần định giá kế hoạch đầu tư tiền triệu đặt ở trước mặt hắn, không đếm được số người trong tay chờ vào sự quết định khởi công của hắn mà ăn cơm.

Kiều Ngữ Thần im lặng ngồi ở một bên, từ trong văn phòng hắn cầm lấy quyển sách tiếng Đức tinh tế lật xem. Tính cách Kiều Ngữ Thần thiên hướng về yên tĩnh, trầm tĩnh như nước, chỉ cần trong tay có quyển sách, ngồi xuống là có thể ngồi cả một ngày.

Không biết qua bao lâu, thanh âm nam tính trầm thấp bỗng nhiên vang lên: “Kiều Ngữ Thần, đến phòng riêng của anh ngủ một lát đi.”

Kiều Ngữ Thần ngẩng đầu, nghi hoặc khó hiểu: “Em không buồn ngủ.” Sớm như vậy tới phòng ngủ, nàng cũng không phải là heo a…

Đường Học Khiêm vùi đầu ở bên trong một đống văn kiện nước ngoài, đầu cũng không ngẩng, thanh âm không cho cự tuyệt: “Vậy đi qua đọc sách.”

Kiều Ngữ Thần không biết dây thần kinh hắn lại là suy nghĩ thế nào, mở trừng hai mắt nói: “Em không quấy rầy anh a.”

Đường Học Khiêm đóng hạ ánh mắt, thanh tú quay mặt đường cong rõ ràng, nhìn không ra cảm xúc gì dao động.

“Thật không đi sao?”

Kiều Ngữ Thần cúi đầu đọc sách: “Không đi.”

“Vậy lại đây!”

Người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, ôm lấy eo của nàng đem nàng mang vào trong lòng. Hắn để sát vào môi của nàng, gằn từng chữ: “Em quấy rầy đến anh.”

Kiều Ngữ Thần nín thở: “Anh không nói đạo lý…” Nàng một không nói chuyện, hai không chạy loạn, im lặng giữ khuôn phép ngồi ở một bên xem sách của nàng, làm sao quấy rầy đến hắn?

Điển hình của Đường Học Khiêm người này đại biểu là không nói đạo lý, ngón tay dọc theo đường cong phần lưng của nàng một đường tuột xuống, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Em ngồi ở bên cạnh anh, anh chỉ nghĩ về em, làm sao còn nhìn văn kiện được a.”

Kiều Ngữ Thần không nói, mặt cọ hơi ửng hồng vào ngực hắn, ra dáng muốn chạy: “… Em đi phòng nghỉ ngủ thì được rồi.”

Đáng tiếc, đã quá muộn….

Hắn đã cho nàng cơ hội chạy trốn, là chính nàng không cần, vậy không thể trách hắn không khách khí.

Người đàn ông mặc kệ nàng kêu sợ hãi, ôm lấy nàng đặt lên bàn làm việc, văn kiện ào ào rớt xuống đất, Đường Học Khiêm hôm nay quyết tâm công việc, hay việc riêng cái nào mới quan trọng hơn chẳng phân biệt được.

Đưa răng cắn nút thắt trước ngực váy liền áo của nàng, thân thể mềm mại trắng nõn ẩn hiện sau lớp quần áo hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, người đàn ông tinh tế hôn lên. Đây là người hắn yêu nhất, là người hắn muốn lấy lòng nhất.

Đều nói người đàn ông là động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, Kiều Ngữ Thần vốn không tin, nhưng hiện tại, nàng tin! Ấn tượng mà Đường Học Khiêm làm cho người ta luôn luôn nhìn thấy đó là lý trí, bình tĩnh, công và tư rõ ràng, nhưng gần đây, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn tùy thời tùy chỗ cũng có thể nghĩ ra được biện pháp sàm sỡ nàng, khí thế bức người, hoàn toàn không cho phép nàng cự tuyệt. Kiều Ngữ Thần rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt thật của hắn: Tuy rằng người người đàn ông này là điển hình của sự lạnh lùng, muốn hắn động tâm không dễ dàng, nhưng một khi hắn đã động tâm, đó chính là thiên lôi động đến địa hỏa, hỏa thiêu liên doanh.

Người đàn ông cắn môi của nàng, vừa ngậm vừa mút hôn, nhìn trên đôi môi nàng từ hồng chuyển sang đỏ ửng hắn mới chịu buông ra.

Kiều Ngữ Thần người này có một ưu điểm, sẽ không giống những người phụ nữ khác luôn luôn õng ẹo giả vờ kêu ‘không muốn không muốn’, nàng hiểu rõ hắn, biết hắn một khi đã động thủ chính là không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, cho nên nàng cho dù không muốn cũng sẽ không cự tuyệt, bởi vì nàng biết kết quả cuối cùng, nhất định là nàng thua ở trên tay hắn. Huống chi, nàng cũng yêu hắn, nàng hoàn toàn phản kháng hắn không được.

Đường Học Khiêm cười rộ lên, sự thuận theo của nàng làm cho hắn luyến tiếc dùng sức mạnh đối với nàng, nàng làm cho hắn trở nên mềm mại, không tự giác thả chậm tốc độ.

Một giây sau, hắn chôn mặt xuống khiêu khích điểm mẫn cảm trước ngực nàng, thanh âm mơ hồ không rõ, gợi cảm nói không nên lời: “Ngữ Thần….”

Gian phòng này là văn phòng ở cao tầng, dưới đất bên ngoài lớp cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt ánh đèn đã sáng rực rỡ hẳn lên. Nhà nhà sáng đèn. Một cái xoay tròn, hắn ôm lấy nàng áp lên vách cửa kính, từ phía sau lưng cắn cái cổ trắng nõn của nàng. Đường Học Khiêm thật sự là cao thủ tình trường, mỗi lần làm tình đều lựa chọn rất kĩ vị trí hữu tình nhất. Từ góc độ của bọn hắn hướng ra phía ngoài xem, cả tòa thành thị đều thu hết vào mắt, cửa thủy tinh trải rộng trong suốt tựa như không có, bọn họ giống như đang đứng trên những đám mây.

Hắn làm cho thân thể nàng lung lay sắp đổ, toàn bộ thế giới ở trước mắt dần dần lay động, hắn mang theo nàng quên quy tắc trần thế, hắn mang nàng tiến vào một lĩnh vực thần bí hoàn toàn xa lạ. Hắn lấy đi đạo đức cùng lý trí trong đầu nàng, mê hoặc nàng khuất phục cho dục vọng nguyên thủy nhất.

Kiều Ngữ Thần rốt cuộc vẫn làm không được tự nhiên với hắn như thế, cúi đầu hút không khí: “Tắt đèn, còn có... đi khóa cửa….”

Đường Học Khiêm làm như không nghe thấy. Ai dám hiện tại tiến vào? Sẽ chiên hắn như cá mực!

Người cho dù thế nào, cũng không thể tự tin như vậy, nhất là những chuyện yêu đương vụng trộm như thế này. Thí dụ như chuyện ‘Nữ chủ nhân trước khi tan sở về sớm muốn cho nam chủ nhân kinh hỉ lại gặp được nam chủ nhân cùng tiểu bảo mẫu ở trên giường quay cuồng’, nguyên nhân cũng là bởi vì đương sự tự tin quá đáng.

Anh bạn họ Đường của chúng ta, hiển nhiên tự tin quá đáng một chút. Ngay lúc hắn không chỗ nào cố kỵ nghĩ muốn tiến lên, xâm nhập chôn sâu vào bên trong nàng, ‘cùm cụp’ một tiếng, cửa ban công bị người đẩy ra.

“Tổng giám đốc, tư liệu ngài muốn đã đến…” Một trợ lý bộ dáng như thanh niên cầm văn kiện đi vào văn phòng, cứ như vậy bị chấn động: “Ách ——!!”

Này... Này, này… là xuân cung đồ a!

Tiểu trợ lý dù sao cũng không có năng lực như anh bạn trợ lí đặc biệt Chung Minh Hiên gặp nguy không loạn, không học được cái loại tươi cười cười hắc hắc sau đó nói ‘các ngươi tiếp tục a’ phản ứng kịp thời ngay tại hiện trường, lần đầu gặp được trường hợp lửa nóng bỏng của lão bản hiển nhiên bị chấn động không nhẹ, ngay cả chạy trốn cũng quên, cứ ngây ngốc không nhúc nhích như thế đứng ở một bên, cầm trong tay văn kiện vội tới cần Đường Học Khiêm ký tên rớt trên đất.

Đường Học Khiêm ngay khi tên phá rối này tiến vào đã thu hồi thần trí, nhưng đã không thể ngừng lại kịp cũng không thể ngăn cản nên cứ giả vờ như không biết tiếp tục dấn tới, để cho chính tên kia biết khó lui ra ngoài, ai ngờ vị trợ lý này lại là một cậu bé trai ngây ngô thuần khiết như thế, khi bị chấn động ngay cả đi đường cũng sẽ không biết.

Đường Học Khiêm thực bất đắc dĩ, không thể không dừng lại. Ngẩng đầu, ý vị thâm trường nhìn trợ lý nhà mình liếc mắt một cái, chậm rãi nói: “Tôi muốn nói, cậu muốn đứng ở chỗ này xem tôi và lão bà của tôi sao?”

Tiểu trợ lý đương nhiên vẫn còn muốn sống vội vã chạy đi ra ngoài.

Đường Học Khiêm vui mừng, trong lòng suy nghĩ lần sau nhất định phải nhắc nhở bộ nhân lực tài nguyên, khi đề bạt trợ lý tổng giám đốc nhất định phải thẩm tra trọng điểm ‘năng lực đề kháng kinh hoảng, đề kháng đả kích’ mới được.

Anh bạn họ Đường hưng trí bừng bừng đang muốn tiếp tục thì lại bị người nặng nề đẩy ra.

Kiều Ngữ Thần mặc quần áo tử tế giống như không muốn sống chạy ra ngoài, lưu lại một câu: “Em về nhà!” Nàng nhanh chóng chạy trốn, hoàn toàn không cho hắn một chút thời gian phản ứng. Kiều Ngữ Thần hận không thể lập tức rời khỏi Địa Cầu bay lên Hoả Tinh: Hắn làm mất thể diện, nàng cư nhiên cùng hắn cùng nhau làm mất thể diện như thế! Nàng nhất định bị hắn tẩy não rồi, ô….

“……”

Đường Học Khiêm bị nội thương không thôi, trơ mắt nhìn nàng chạy trốn, lần đầu tiên cảm nhận được ‘Con vịt tới tay mọc ra cánh bay đi’ là loại cảm giác gì.

**** **** ****

Chuyện làm cho Đường Học Khiêm bị nội thương không chỉ là chuyện này, sau lại hắn mới biết, Kiều Ngữ Thần nói muốn về nhà, không phải trở lại ngôi biệt thự nhỏ của hai người hắn và nàng, mà là quay về nhà chồng! Chú ý, là nhà chồng, không phải nhà mẹ đẻ….

Đường Học Khiêm sau khi tan tầm đi ô tô đến nhà cha mẹ, Kiều Ngữ Thần chết sống không chịu cùng hắn trở về, lôi kéo tay Tiêu Tố Tố nói muốn ngủ cùng mẹ. Nàng không có cái gan to như hắn, nàng bị hắn làm cho sợ tới mức không nhẹ, nàng hiện tại cũng ngượng ngùng nhìn hắn.

Hai vợ chồng Đường Úc đồng loạt nhất trí nhìn về phía Đường Học Khiêm, trong ánh mắt tràn đầy đều là trách cứ, ý tứ rất rõ ràng: Tiểu tử ngươi, tại sao lại khi dễ con dâu nữa rồi!

“…….”

Đường Học Khiêm ủy khuất đến cực điểm: Hắn rõ ràng là muốn yêu thương nàng a…… Tuy rằng thủ đoạn có điểm thô bạo một chút…

Liên tục một tuần, Kiều Ngữ Thần đều ở tại nhà của vợ chồng Đường Úc, rốt cuộc, ngoại trừ Đường Học Khiêm, còn có một người đàn ông khác cũng chịu không nổi. Ngày nào đó Đường Học Khiêm trước khi tan việc nhận được một cú điện thoại, Đường lão cha ở đầu điện thoại bên kia nghiêm túc nói: “Chuyện của bản thân con, con còn không biết giải quyết sao?”

Đường Học Khiêm thời gian này bận choáng váng đầu, đang trên máy bay bay khắp nơi trên thế giới để dự hội nghị, một nhắc nhở này mới nhớ tới, lão bà còn ở lại nhà cha mẹ không chịu trở về. Trong đầu vừa chuyển, Đường Học Khiêm là người đàn ông khôn khéo bậc nào, đối với tâm tư lão cha nhà mình nhất thời hiểu rõ, nhịn không được cười ra tiếng: “Mẹ bị Ngữ Thần chiếm đoạt, ba ba cũng chịu không nổi rồi?”

Này con thỏ nhỏ chết tiệt kia…. Không có việc gì tại sao lại thông minh như vậy chứ!

Điện thoại bị cắt đứt một cách vô tình, Đường Học Khiêm nghe thấy trong điện thoại một tiếng tút dài, vì thế để điện thoại xuống, không che dấu được ý cười trong mắt.

Trương Ái Linh từng đem đàn bà chia làm hai loại, khi rời khỏi nhà là hoa hồng trắng, ở nhà là hoa hồng đỏ thẳm.

Mà Kiều Ngữ Thần... Đường Học Khiêm cười, rõ ràng trong hay ngoài đều là hoa hồng trắng.

Một Kiều Ngữ Thần không muốn làm đóa hồng đỏ thẳm, đối với hắn mà nói cũng tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì. Ừm, Đường Học Khiêm suy nghĩ sâu xa: Vấn đề thoạt nhìn hình như có điểm lớn một chút a…

Hắn thấy qua bộ dạng kìm lòng không đậu của nàng, từng gặp qua bộ dạng nàng bị hắn mê hoặc nở rộ như đóa hồng đang khoe sắc rực rỡ, nhưng nàng vẫn sống thật cẩn thận, sợ chọc hắn tức giận, hắn chưa thấy qua thiên kim nhà giàu có nào có thể nhẫn nại chịu đựng được so với nàng.

Người đàn ông đã về gần đến nhà, đang ngồi ghế vòng vo nửa vòng. Hắn vuốt vuốt nhẫn kim cương kết hôn trong tay, trong mắt hiện lên một tầng tầng quang ảnh.

Đường Học Khiêm hai nắm tay chống cằm cười: Xem ra hắn nên nghĩ một biện pháp, đem nàng hảo hảo dạy dỗ một chút mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.