Ông Chú Của Em!

Chương 41: Qua cơn nguy kịch




Thiên Bảo và Trình Quang đứng ngay hồ bơi đang khởi động để chuẩn bị xuống nước, thì từ xa thấy Nhân Kiệt ở đâu đi tới.

Thiên Bảo liền không nghĩ nhiều mà nhảy luôn xuống nước.

Trình Quang đứng bên cạnh thấy thế thì hét lên.

"Thiên Bảo sao cậu xuống nước nhanh thế, vừa mới khởi động thôi mà."

Nhưng Thiên Bảo tuyệt nhiên không nghe thấy bất cứ thứ gì mà cứ cắm đầu cắm cổ bơi, và tất nhiên chuyện gì tới cũng sẽ tới. Bơi tới giữa hồ thì chân trái của Thiên Bảo bị chuột rút, do khởi động không kỹ cộng thêm nước khá lạnh nên Thiên Bảo đã bị mất sức và dần chìm xuống đáy hồ.

Trình Quang đứng từ xa nhìn thấy thì hét lên rồi cũng nhanh chóng lao xuống nước để bơi tới chỗ của Thiên Bảo. Nhưng đang bơi nữa chừng thì hai chân tự nhiên cảm thấy xót vô cùng. Nhìn xuống thì thấy vết thương dưới chân đã bị rỉ máu.

Trình Quang mấy hôm nay thấy vết thương dưới chân cũng đã gần lành nên cũng không quan tâm đến, cậu cũng chẳng thay băng hay bôi thuốc gì. Nên lúc nhảy xuống hồ thì vết thương lại rách ra và chảy máu nên làm cho cậu bơi chậm hẳn đi.

Nhưng từ xa thấy Thiên Bảo đang dần chìm xuống nước nên Trình Quang cố nén cơn đau dưới chân mà vẫn cứ gắng bơi.

Thiên Bảo mất đi ý thức thì cũng đã chìm hẳn xuống dưới nước, lúc cậu cảm thấy như mình sắp chết đi thì lại có một lực kéo cậu lên trên mặt nước. Và bên tai vang vọng lên tiếng gọi.

"Thiên Bảo, Thiên Bảo. Em có nghe tôi nói gì không, Thiên Bảo."

Khôi Nghị ra sức lay cậu, thậm chí là vỗ nhẹ vào má nhưng Thiên Bảo chẳng có chút ý thức nào.

Đưa được Thiên Bảo lên bờ thì Khôi Nghị nhanh chóng đưa tai vào ngực xem cậu còn thở hay không, thấy nhịp tim yếu đi anh hoảng loạn. Đưa tay lên ép tim rồi cả hô hấp nhân tạo cho cậu. Miệng thì không ngừng nói.

"Thiên Bảo, em tỉnh lại cho tôi, em mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ không tha cho em dù em có còn sống hay đã chết. Em có nghe rõ không?"

Sau bao nhiêu nổ lực, mãi tới khi nước được ép ra ngoài và hơi thở của Thiên Bảo đã đều lại thì Khôi Nghị mới ngồi bệt xuống đất mà thở hỗn hển. Nhưng không có thời gian để nghĩ ngơi, anh với lấy cái áo khoác đã bị anh ném không thương tiếc trước lúc mà anh nhảy xuống hồ mà bọc người cậu lại, rồi nhanh chóng ôm cậu đến bệnh viện.

Còn về phần của Trình Quang, lúc vết thương bị rách ra máu chảy làm loang đỏ cả một khoảng nước. Thì Trình Quang cũng đã rất đau đớn, cộng thêm chưa quen nhiệt độ nước nên cậu cũng ngất đi sau đó. Trước khi sắp mất đi ý thức, Trình Quang vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng của bản thân mà hét lên. Sau đó thì ngất lịm đi giữa hồ.

"Cứu, cứu lấy cậu ấy."

Lúc đó thì Trọng Hoàng cũng đã kịp bơi tới mà đỡ lấy Trình Quang.

Anh cố dùng sức mà lay lay người cậu nhưng Trình Quang cũng chẳng có chút động tĩnh nào. Trọng Hoàng thấy thế thì cũng hoảng hốt mà ôm nhanh cậu đưa lên bờ, nhìn đôi chân đang không ngừng chảy máu của cậu mà lo lắng không thôi.

Hai chiếc xe ô tô lao nhanh trên đường cứ như xé toạc cả màn đêm tĩnh mịch. Tiếng còi báo động của khoa cấp cứu lại một lần vang lên. Và cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại trước mặt của Khôi Nghị và Trọng Hoàng.

Cả hai đều đang ướt sũng, khuôn mặt thì thất thần và đầy sự lo lắng.

Lúc nãy khi đang ngồi uống rượu và nói chuyện, vô tình Khôi Nghị nhìn xuống dưới chỗ bể bơi thấy Thiên Bảo đang nhảy vội xuống nước. Mọi chuyện sẽ không có gì khi anh thấy cậu đang bơi giữa hồ thì dừng lại và dần dần chìm xuống nước.

Khôi Nghị lúc đó liền đứng phắt dậy và chạy thục mạng xuống dưới, Trọng Hoàng lúc đó cũng chẳng hiểu gì mà cũng chạy theo.

Khi cả hai xuống tới được hồ bơi, thì Thiên Bảo đã chìm hẳn xuống dưới mà không thấy đâu, còn Trình Quang thì được bao xung quanh cả một khoảng nước màu đỏ.

Nhìn thấy mọi chuyện đã nguy cấp, cả Khôi Nghị và Trọng Hoàng liền lao nhanh xuống nước. Khôi Nghị thì bơi tới chỗ Thiên Bảo mà kéo cậu lên bờ, còn Trọng Hoàng thì cũng tới chỗ Trình Quang xem cậu bị gì không.

Sau khi đã qua hết nguy hiểm thì hai người đàn ông lại ngồi trước phòng cấp cứu mà chờ đợi.

Bỗng cánh cửa mở ra, chị y tá gấp gáp chạy ra bên ngoài thông báo.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Thiên Bảo, cậu ấy đang trong tình trạng nguy kịch rồi, do nước đã vào phổi khá nhiều cộng thêm việc cậu ấy hình như không có chút ý chí sống nào. Nhịp tim lại đang tuột nhanh ở mức báo động, nên mời người nhà theo tôi vào trong."

Khôi Nghị nghe xong thì đầu óc như trống rỗng, nhanh chóng chạy ngay vào trong.

Chị ý tá thì vẫn nán lại tiếp tục nói.

"Còn cậu Trình Quang thì do vết thương chảy máu quá nhiều nên bị mất máu khá nghiêm trọng, cần chuyền máu gấp. Không biết anh..."

Nghe tới Trình Quang, chưa để chị y tá nói xong. Trọng Hoàng đã đứng lên nói.

"Tôi tôi, tôi là người nhà của cậu ấy, và cũng có nhóm máu O. Tôi có thể chuyền máu được."

Trọng Hoàng cũng rất lo lắng mà chạy theo sau chị y tá cùng với Khôi Nghị đi nhanh vào phòng cấp cứu.

Khôi Nghị vào bên trong phòng cấp cứu, thấy Thiên Bảo đang nằm bất động trên giường bệnh, miệng được gắn ống thở, mặt thì tái nhợt không chút sức sống. Thấy cảnh đó, Khôi Nghị như chết lặng ngay tại chỗ.

Các bác sĩ thì vẫn đang cố gắng dùng máy ép tim cho cậu nhưng màn hình hiển thị nhịp tim vẫn đang giảm và không có dấu hiệu sẽ tăng.

Khôi Nghị không nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng chạy tới nắm chặt lấy tay Thiên Bảo rồi cúi người thì thầm vào tai cậu.

"Thiên Bảo, tôi nói cho em biết, hôm nay em mà không qua khỏi thì cho dù phải xuống địa ngục thì tôi cũng sẽ xuống để lôi em lên. Em tại sao lại muốn chết chứ hả, không phải còn có tôi sao, ông chú của em đây. Cho dù không ai cần em nữa thì vẫn còn có tôi nên em phải tiếp tục sống để tôi còn có người để yêu thương, chăm sóc nữa chứ. Em muốn cứ như vậy mà bỏ tôi sao, Thiên Bảo, Thiên Bảo. Em có nghe tôi nói gì không vậy?"

Khôi Nghị gào lên, cứ thế mà gục xuống người Thiên Bảo mà khóc, anh bây giờ đang rất sợ, sợ sẽ mất đi cậu mãi mãi. Dù chỉ mới gặp cậu gần đây, thời gian cũng không nhiều nhưng thật sự trong tim anh, cậu vẫn chiếm một vị trí gì đó rất quan trọng.

Lúc nãy thấy cậu dần chìm xuống nước, tim Khôi Nghị như vỡ vụn. Anh lúc đó chạy thật nhanh, sợ bản thân sẽ chậm một bước mà mất đi cậu mãi mãi, còn bây giờ khi đứng nhìn cậu yếu ớt nằm trên giường bệnh mà chẳng còn một ý chí sống nào. Khôi Nghị đau lòng, tim anh chợt nhói lên, cảm giác tận cùng của sự bất lực vì bản thân giờ chẳng làm được gì ngoài ôm lấy thân thể của cậu mà cầu xin.

Cầu xin cậu có thể sống, cầu xin trời đất cho cậu được sống. Cầu xin mọi thứ có thể mang đến sự sống cho con người nhỏ bé, đáng thương này.

Khôi Nghị lúc này đã khóc rất to, anh khóc như một đứa trẻ, khóc như lúc nó sắp mất đi thứ quan trọng của bản thân. Tay anh nắm chặt lấy tay Thiên Bảo trong vô thức, bàn tay to lớn của anh đan chặt vào bàn tay nhỏ bé của cậu

Tưởng chừng như không thể cứu vãn được thì kỳ tích lại xuất hiện, chị y tá lại la lên.

"Nhịp tim tăng rồi bác sĩ ơi."

Chị y tá mừng rỡ mà hét lên, Khôi Nghị đang khóc cũng ngẩng đầu lên nhìn, anh mỉm cười đưa tay sờ lên má của Thiên Bảo. Nước mắt anh lại chảy một lần nữa, chảy vì hạnh phúc, vì tự hào về cậu.

Khôi Nghị chồm người dậy, hôn lên trán của Thiên Bảo rồi thì thầm.

"Em giỏi lắm, rất biết nghe lời."

Bên phòng của Trình Quang lúc này, sau khi đã xét nghiệm lấy máu của mình để chuyền cho cậu thì Trình Quang cũng đã không còn nguy hiểm gì. Trọng Hoàng đang ngồi mệt mỏi mà dựa lưng vào tường nhìn Trình Quang. Trọng Hoàng cứ để bản thân ướt sũng như vậy rồi ngồi trông cậu.

Anh cũng tự lẩm bẩm một mình.

"Vừa ở cùng em lúc sáng, bây giờ lại cùng ở trong bệnh viện với em. Trình Quang sao em cứ làm cho tôi lo lắng vậy, bản thân ngu ngốc đến nổi vết thương của mình cũng chẳng thèm quan tâm. Chưa được nửa tháng mà đã vào bệnh viện với em hai lần, mà lần nào em cũng thê thảm thế này. Em nói tôi phải làm sao với em đây?"

Trọng Hoàng sau khi nói xong thì cũng gục xuống ngay bên cạnh của Trình Quang mà ngủ thiếp đi.

Thiên Bảo bên kia cũng đã qua cơn nguy kịch, và được đưa về phòng hồi sức. Khôi Nghị thì lúc nào cũng ở bên 24/24 dù các bác sĩ có nói thế nào thì anh cũng không rời xa cậu nửa bước. Sau khi về phòng thay đồ, nghe dặn dò của các bác sĩ thì Khôi Nghị cũng leo lên giường mà ôm Thiên Bảo đi ngủ.

Màn đêm tối đen bao trùm lên mọi cảnh vật xung quanh bệnh viện, tưởng chừng như cô đơn, lạnh lẽo. Nhưng đâu đó vẫn còn có một chút ấm áp, hạnh phúc len lói ở hai căn phòng bệnh. Thiên Bảo và cả Trình Quang đều đang nằm ngủ ngon lành trong vòng tay che chở của Khôi Nghị và Trọng Hoàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.