Lúc được vào thăm bệnh, Thiên Bảo và Trình Quang mỗi người ở hai phòng khác nhau, đều là phòng vip có trang thiết bị đầy đủ. Tuy không bằng ở bệnh viện của tập đoàn Khôi Nghị nhưng cũng rất là sang trọng và đầy đủ tiện nghi.
Khôi Nghị bước vào phòng của Thiên Bảo. Nhìn cậu nhóc nhỏ bé nhưng đầy gan dạ đang nằm trên giường. Mặt cậu tái nhợt, bên cách tay phải được băng bó cẩn thận, tay trái thì được ghim ống chuyền nước, nhìn cậu vậy Khôi Nghị nhớ đến những vừa xảy ra. Anh không khỏi xót xa, cậu đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn từ trước tới nay. Mà để bây giờ gặp anh, cậu nhóc nhỏ bé lại trở nên quật cường như thế. Anh thề sẽ cho những kẻ đã làm tổn thương thể xác lẫn tinh thần của cậu, trong quá khứ và cả tương lai đều phải trả giá.
Còn lúc này Trọng hoàng cũng bước vào thăm Trình Quang, khi bước vào phòng. Anh không khỏi bất ngờ vì nhìn cậu trông thật thê thảm, băng trắng quấn khắp người. Còn phải đeo mặt nạ dưỡng khí, nhớ lúc nãy khi cả hai đang cấp cứu. Y tá chạy ra kêu do cậu mất máu quá nhiều, phải truyền máu gấp. Trùng hợp sao, Trọng Hoàng nhóm máu O nên đã lấy máu của mình để cứu cậu.
Bỗng ngoài cửa có tiếng gọi.
"Thưa bang chủ, tôi có thể vào trong được không.".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Thấy có người vào, Trọng Hoàng thu lại thái độ, nghiêm nghị đáp"Vào đi".
Thuộc hạ của anh cung kính bước vào.
Trọng Hoàng lạnh giọng"Có chuyện gì”.
"Da thưa bang chủ, lúc nãy khi lục soát hiện trường trong nhà kho thì chúng tôi kiếm được đồ của cậu Trình Quang ạ. Là một cái áo khoác và một cái balo, nhờ bang chủ lúc nào cậu ấy tỉnh thì đưa cho cậu ấy dùm tôi ạ".
Nghĩ ngợi gì đó, tên thuộc hạ nói tiếp.
"À mà chuyện bang chủ muốn tìm hiểu cũng đã có kết quả rồi ạ”.
Nghe thấy đã tìm hiểu được sự việc, Trọng Hoàng gấp rút" Mau nói nhanh."
"Dạ thưa Bang chủ, Cậu Trình Quang là con cả của Trần gia. Ba cậu ấy là chủ tịch công ty gỗ lớn nhất thành phố S, nhưng từ khi ông ta ngoại tình thì ông ta cũng li dị vợ mình. Cậu Trình Quang thì theo mẹ, còn có một đứa em trai thì theo ông ta. Nhưng không lâu sau, khi biết tin em trai mình mất vì bạo lực học đường. Thì cậu ấy đã bỏ nhà, chuyển tới đây học.
" Ngoài cậu Thiên Bảo thì cậu Quang cũng không có bạn, cậu ấy cũng ít khi gọi về gia đình. Ở thành phố này, Cậu Quang cũng mua được một căn chung cư nhỏ do tích góp được trong lúc vừa học vừa đi đấu boxing.
"Còn việc cậu ấy ra vô bệnh viện hàng tháng thì đều không phải do đi thi đấu mà ra, mà do đi học cậu ấy trong trường được nhiều bạn nữ theo đuổi nên các nam sinh ghen ghét, tìm cách hãm hại. hoặc do các đối thủ boxing mà cậu ấy đánh bại trã đũa. Cũng có đôi lần do bảo vệ cậu Thiên Bảo nên cũng có ẩu đã.
"
Ngoài ra cậu ấy còn là,…"
Tên thuộc hạ đang nói thì ngập ngừng.
"Là cái gì?"
Trọng Hoàng nghe tên thuộc hạ đang nói thì ngập ngừng, anh gấp gáp hỏi.
"Là sát thủ đánh thuê dưới trướng của tổ chức chúng ta, do cậu ấy chỉ đánh thuê nên không phải có mặt ở tổ chức."
Nghe tên thuộc hạ nói vậy, Trọng Hoàng mở to mắt tỏ rõ thái độ quá bất ngờ.
Anh quay ra nhìn phía giường cậu nằm, cái con người này định tặng cho anh bao nhiêu bất ngờ nữa đây hả, anh định chiêu mộ cậu về tổ chức. Nào ngờ cậu lại là người của tổ chức sẵn rồi, thân là một bang chủ mà anh lại chẳng biết gì.
"Tại sao cậu ấy là sát thủ của tổ chức mà tôi lại không biết gì.”
Tên thuộc hạ nghe anh tra hỏi thì sợ sệt trả lời.
"Thật ra chuyện này ngài không biết cũng không có gì là lạ, những tên sát thủ đánh thuê là được người của tổ chức mình thuê. Khi có nhiệm vụ được giao, người đó không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bí mật thuê sát thủ ở bên ngoài như cậu Quang đây để thay thế hoàn thành nhiệm vụ. Tiền được thưởng từ tổ chức sẽ chia 5/5 theo thỏa thuận của hai bên. Thế nên chuyện cậu ấy là sát thủ đánh thuê của tổ chức ngài không biết là chuyện thường tình ạ.”
Ngoài ra, cậu Quang đây còn được người của chúng ta rất trọng dụng vì cậu ấy rất giỏi, hầu như nhiệm vụ khó nhằn nào tổ chức giao. Vào tay của cậu ấy thì đều được giải quyết một cách nhanh chóng, nên cậu ấy được thuê rất nhiều lần.
Nghe tên thuộc hạ giải thích đến đâu thì Trọng Hoàng nghiến răng nghiến lợi tới đó, sát khí của anh lúc này bao trùm căn phòng làm cho tên thuộc hạ không rét mà run rẩy.
"Cái đám đó dám làm chuyện tày trời này sau lưng tôi sao, trọng dụng cái khỉ gì. Dám đem cậu ra làm bia đỡ đạn, ngồi không cũng có tiền rót vào mồm dễ dàng”.
Dạo này do anh bận bịu cho club và cả đường đua nên ít có thời gian quan tâm đến tổ chức, để bây giờ thành như thế này đây.
Trọng Hoàng kêu tên thuộc hạ ra ngoài, rồi đau đầu day trán.
Tự nhiên có tiếng nói của Khôi Nghị ở đâu
"Cậu không phải tự trách bản thân, cũng cực cho cậu nhiều rồi.”
Nghe tiếng Khôi Nghị. Trọng Hoàng ngước mắt lên nhìn.
"Tớ xin lỗi, là do tớ không quan tâm nhiều tới tổ chức nên bây giờ mới xảy ra chuyện thế này."
Trọng Hoàng nói với giọng tự trách, Khôi Nghị bước tới vỗ vai an ủi.
"Không phải do cậu đâu, do tớ bận bịu công việc ở tập đoàn mà không lo nhiều cho tổ chức được. Tổ chức là cả hai đứa gầy dựng nên mà tớ lại bỏ cho cậu gánh vác một mình. Tớ mới phải là người xin lỗi, ngày mai tớ sẽ về chỉnh đốn lại. Cậu còn công việc riêng của cậu, từ nay tớ sẽ cùng cậu quản lí tổ chức nên đừng có tự trách bản thân nữa."
Khôi Nghị nói rất nhiều cứ như sợ Trọng Hoàng buồn vì chuyện của tổ chức mà trách khứ bản thân.
"Cảm ơn cậu, Khôi Nghị”.
Khôi Nghị bước ra ngoài về lại phòng của Thiên Bảo, lúc nãy anh cũng có điều tra và cũng biết hết tất cả, thuộc hạ cũng đã lái xe của cậu từ chỗ nhà kho trở về. Nên anh mới lấy được chìa khoá nhà của cậu, nhìn Thiên Bảo một lược chắc chắn rằng cậu đã ổn thì mới ra ngoài.
Anh lái xe của cậu tới chung cư nơi cậu ở để lấy ít quần áo cho cậu, khi nãy anh có gọi cho Trọng Hoàng để hỏi xem có tới nhà tên nhóc kia để lấy quần áo không, thì Trọng Hoàng không đi. Do Trình Quang bị thương nặng nên Trọng Hoàng phải ở lại chăm sóc, nên đã nhờ thuộc hạ đi lấy.
Còn Khôi Nghị muốn tự đi để xem nơi ở của cậu như thế nào, theo địa chỉ được thuộc hạ cung cấp thì nơi cậu ở là một khu chung cư tầm trung ở trong trung tâm thành phố. Nhưng điều làm anh chú ý là khu chung cư này thuộc quyền sở hữu của tập đoàn HB, là tập đoàn của anh.
Khôi Nghị nhìn địa chỉ, đôi mắt ánh lên ý cười. Đúng là trái đất tròn, tìm đâu xa lại ngay trước mặt. Anh lái xe đổ vào hầm xe của khu chung cư, sau đó bấm thang máy lên trên tầng 15. Tầng mà cậu đang sống, lúc này anh đang đứng trước cửa căn số 304, không một chú hồi hộp, Khôi Nghị tự tin dùng thẻ từ mở cửa bước vô.
Đây là một căn nhỏ có 2 phòng ngủ,1 phòng khách và bếp thì ngay cửa ra vào. Căn nhà sạch sẽ không bám một chút bụi, mùi gỗ thơm thoang thoảng, tông màu trắng nhẹ nhàng với nội thất cực kỳ đơn giản. Ánh đèn vàng làm cho căn phòng trở nên vô cùng ấm cúng.
Anh nhìn một lược rồi bước vào phòng ngủ của cậu, căn phòng rất nhỏ chỉ bằng một bửa phòng của anh. Có một cái giường, một cái bàn học nhỏ với chiếc máy tính để bàn thương hiệu đã rất lâu,và thêm một tủ quần áo cạnh giường. Nhưng anh lại chỉ để ý tới kệ sách trong phòng, nó to chiếm hết 1/4 cái phòng, có rất nhiều sách đủ thể loại từ tài chính đến sách văn học. Nhưng anh lại chẳng thấy có cuốn truyện nào, thảo nào cậu lại học giỏi đến như vậy.
Một góc nhỏ trên tường đối diện giường ngủ là đủ loại huy chương, bằng khen, học bổng được cậu treo khắp trên tường. Nhìn đống thành tích này, anh cũng phải nể phục mà cảm thán" Sao cậu nhóc đó học giỏi dữ vây.”
Lo nhìn ngắm mà anh quên bén mất mình đến đây làm gì, vội gấp gáp mở tủ quần áo ra lấy đồ cho cậu.Nhìn tủ đồ được xếp gọn gàng, ngăn nắp nhưng lại rất ít quần áo. Chỉ có vài bộ đồ ở nhà, đồng phục đi học và đồ để cậu mặc đi làm ngoài ra chẳng có gì.
Anh tự nhủ phải mua thêm quần áo cho cậu mới được, chọn mãi mới được vài bộ ưng ý. Vơ vội cái balo cho vào rồi lấy thêm vài đồ cá nhân cho cậu rồi anh cũng nhanh chóng lên lại bệnh viện với cậu. Tuy lúc đi đã giao cậu cho y tá chăm sóc nhưng anh lại chẳng an tâm chút nào.