Ông Chú Của Em!

Chương 12: Viện trợ kịp thời




Bị đẩy ra bất ngờ, Thiên Bảo ngã xuống đất một cái rõ đau làm cậu kêu lên một tiếng. Tiêu Phi lúc này đã để ý đến cậu, liền hét lớn với hai tên côn đồ đang giữ Trình Quang “ Chúng mày mau tới bắt thằng nhóc kia cho tao”.

Nghe Tiêu Phi hét lên, hai tên này mới chú ý đến Thiên Bảo, một cậu nhóc trắng trẻo, xinh đẹp đúng gu của hắn. Hai tên thèm thuồng tiến đến chỗ Thiên Bảo đang nấp, Khôi Nghị đã biết tên Tiêu Phi này định chơi xấu, anh vội hét lên với Thiên Bảo.

“Mau dùng súng bắn hai tên đó đi”.

Khôi Nghị bây giờ bị kẹt giữa sáu tên chết tiệt này nên không qua đó được, phải cố la lên.

Thiên Bảo chú ý đến cây súng trong tay, cậu run run. Thiên Bảo không muốn giết người. Thấy cậu lưỡng Khôi Nghị nói.

“Cây súng đó không làm chết người được đâu, em cứ bắn đi”.

Tiêu Phi cũng nhận ra Thiên Bảo đang lưỡng lự vì điều gì liền nói, đánh vào tâm lí của cậu:

“ Mày định lừa ai, súng nào mà bắn không chết người, cậu nhóc này nếu không muốn mình giết người thì đầu hàng đi”.

Khôi Nghị thầm chửi rủa cái tên chết tiệc này.

“Bây giờ em tin hắn hay tin tôi”. Khôi Nghị vừa đánh nhau với bọn chúng vừa quay qua phía cậu.

“Cây súng này tôi đã chế lại không chết người được đâu, không thì tôi đứng ra cho em bắn thử xem có chết người hay không”.

Khôi Nghị không nói dối cậu, cây súng này đã được anh chế lại để chủ yếu đi hù doạ mấy tên không nghe lời, hôm nay tới đây mang cây súng này cũng vì anh nghĩ chắc là bắt cóc bình thường. Đâu ngờ lại gặp cái tên khó chơi như vậy, nếu biết trước thì anh đã chuẩn bị súng trường hay bom nổ cho chết bọn chúng.

Nghe thấy Khôi Nghị khẳng định như vậy, Thiên Bảo như được tiếp thêm động lực. Cậu đâu có ngu mà tin lời tên kia. Cậu giơ súng chỉa về phía hai tên đang tiến tới gần mình, chuẩn bị bóp cò. Thấy Thiên Bảo không tin lời mình, Tiêu Phi hét to lên với bọn kia.

"Nhanh bắt lấy nó”.

Hai tên lao nhanh về phía cậu. Thiên Bảo cũng bóp cò về phía một tên nhưng chỉ trúng chân hắn ta, hắn ngã xuống, tên kia thấy đồng bọn mình bị bắn thì nghiến răng nghiến lợi:

"Mày dám bắn bọn tao”.

Thiên Bảo cũng chỉa súng về phía hắn, nhưng do cậu run quá nên bắn hụt, hắn nhào tới cậu. Con dao trên tay của hắn đâm vào cánh tay của cậu.

Thiên Bảo sau khi bị đâm trúng cũng đổ gục xuống đất mà ngất đi, một phần là do bị đâm và thêm tiếng súng quá to.

Khôi Nghị từ xa thấy Thiên Bảo ngã xuống, anh gào

lên“Thiên Bảo”.

Lúc này từ xa có một tiếng súng vang lên. Viên đạn găm vào ngực của tên đã đâm Thiên Bảo làm hắn đau đớn kêu lên rồi ngã ra lăn ra rất.

Phát súng đó không ai khác mà là của Trình Quang, lúc hôn mê bất tỉnh, cậu mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thiên Bảo. Cậu chắc chắn Thiên Bảo đã tìm tới đây cứu mình, lúc mở mắt ra thì ngay lúc thấy cậu sắp gặp nguy hiểm. Trình Quang dùng chút sức lực cuối cùng mở trói một bên tay, rồi với lấy cây súng trên bàn gần đó. Bắn vào cái tên đang tiến lại gần cậu. Bắn xong thì Trình Quang cũng gục xuống đất bất tỉnh một lần nữa.

Thấy thuộc hạ mình bị bắn, mà lại là cái tên Trình Quang đáng chết đó. Tiêu Phi tức giận, rời khỏi chỗ Khôi Nghị đi đến chỗ Trình Quang đang gục xuống, đá túi bụi vào bụng của cậu.

Đoàng!!!

Một tiếng súng nữa lại vang lên, nhưng lần này không ai khác mà là Trọng Hoàng đã tới viện trợ.

Khôi Nghị thấy Trọng Hoàng thì anh thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi. Trọng Hoàng giao cho thuộc hạ giúp anh giải quyết nốt mấy tên còn lại, còn mình thì chạy đến xem tên nhóc đang nằm đổ gục be bét máu quanh thân kia thế nào.

Khôi Nghị cũng chạy lại xem con mèo nhỏ của mình, khuôn mặt cậu tái nhợt, tay vẫn cầm cây súng lục của anh. Chỗ bị đâm trúng không ngừng chảy máu. anh vội xé áo của mình quấn lại để cầm máu tạm thời. Cũng không quên bảo Trọng Hoàng giải quyết chỗ này, đưa Trình Quang đến bệnh viện cứu chữa, rồi về thì trích xuất lại camera.

Tuy là nhà kho bỏ hoang nhưng trước đây anh vẫn cho lắp camera để tránh những chuyện không hay.

Dặn dò kỹ lưỡng. Anh bế Thiên Bảo nhanh chóng ra xe, bên ngoài đã có thuộc hạ chờ sẵn, anh ôm cậu ngồi sau xe rồi bảo thuộc hạ lái xe nhanh đến bệnh viện.

Trọng Hoàng tiến đến tên nhóc kia xem thế nào, anh lấy tay đưa lên mũi cậu kiểm tra xem còn thở không. Sau khi xác nhận còn hơi thở thì anh đỡ cậu dậy, Trình Quang đổ gục vào người của Trọng Hoàng. Áo của Trọng Hoàng cũng dính đầy máu của cậu, anh nhăn mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng không đẩy cậu ra. Ai cũng biết Trọng Hoàng mắc bệnh sạch sẽ đó giờ, tuy đã bên cạnh Khôi Nghị trải qua bao nhiêu nguy hiểm. Máu me các loại cũng thấy đủ, nhưng anh ít khi tiếp xúc hay đụng trực tiếp vào máu của người khác.

Lúc nãy định bảo thuộc hạ đỡ cậu, nhưng chẳng hiểu đầu óc nghĩ gì lại tự mình đi đỡ.

Khôi Nghị lúc này trên xe đang đến bệnh viện, lòng anh như lửa đốt, bàn tay to lớn áp lên má của Thiên Bảo. Máu của cậu dính đầy vào áo anh, nếu ai không biết còn tưởng cả hai đều đang bị thương.

Khôi Nghị cũng mắc bệnh sạch sẽ y như Trọng Hoàng, nhưng bây giờ anh mặc kệ hết. Cậu đâu phải người xa lạ, cậu là người rất quan trọng đối với anh. Trong lòng anh đang tự trách mắng bản thân đã ỷ y để cậu gặp nguy hiểm, cái con mèo nhỏ này. Bảo là trả ơn anh mà toàn làm anh lo lắng thế này, đợi cậu khoẻ đi rồi anh sẽ hành cậu cho thấy cảnh.

Trọng Hoàng đang đưa Trình Quang tới bệnh viện, anh ôm cậu vào người. Lúc này mới nhìn kỹ mặt của cậu, tên nhóc này cũng đẹp trai đấy chứ, tuy là không phải vẻ đẹp nhẹ nhàng trong sáng. Nhưng nhìn đầy cuốn hút và quyến rũ, khuôn mặt trắng mịn không có chút mụn, ngay dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ. Làm cho khuôn mặt càng thêm xinh đẹp, mĩ miều.

Trọng Hoàng giờ mới để ý đến cái áo mà cậu đang mặc, một cái áo sơ mi trắng dáng rộng, chỉ cài có mấy cúc phía dưới cả bộ ngực đang phập phồng đập vào mắt của anh. Tuy là cậu cũng có chút cơ bắp nhưng chỉ đủ gọi là săn chắc chứ để mà so với anh á thì còn lâu mới bằng được.

Lâu lâu Trọng Hoàng thấy cậu nhăn mặt, mồ hôi trên trán rất nhiều. Biết cậu đang rất đau và khó chịu, anh lấy luôn tay áo của mình lau mồ hôi cho cậu, vỗ vỗ vào lưng để cậu dễ chịu hơn. Miệng thì lầm bầm“Nhóc cố chịu một chút, sắp tới rồi”.

Nhìn chi chít vết thương trên người cậu, anh không khỏi cảm thương. Bị như vậy mà vẫn lo cho người khác, lúc anh xông vào cứu người thì thấy cậu một tay bị trói, một tay đang cầm súng chỉa về phía bên kia. Nghĩ lại Trọng Hoàng vô cùng nể phục sự chịu đựng của cậu. Lúc nãy không bắn chết mấy tên kia là một điều may mắn, đánh người ta ra nông nổi này. Để anh trả thù thay cậu.

Nhìn những vết thương mới đang chồng lên những vết thương cũ còn chưa lành hẵn, thì anh cũng đủ hiểu sơ sơ trước đây cậu đã phải trãi qua những chuyện gì. Trọng Hoàng với người bảo thuộc hạ chạy nhanh đến bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.