Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 40: Vợ Anh Sắp Bị Người Ta Cướp Đi Rồi!




"Hít-"

"Hít!"

"Hít hít hít!"

Xung quanh tất cả đều là tiếng hít sâu đầy khiếp sợ của mọi người, không chỉ mọi người khiếp sợ mà ngay cả Lâm Oản Oản cũng khiếp sợ không kém!

Nhìn những đồ trang sức bằng vàng vương vãi khắp mặt đất, cả người cô đều chết lặng.

Cô nhanh chóng mở tất cả những chiếc hộp khác ra, những chiếc thùng khác cũng giống như chiếc thùng này, cũng chứa đầy những chiếc hộp nhỏ, và những chiếc hộp nhỏ.. cũng chứa đầy những đồ trang sức bằng vàng.

Lâm Oản Oản nhìn vào trong của hơn một chục những chiếc thùng, gian nan nuốt một ngụm nước bọt..

Trong một chiếc thùng lớn khoảng chừng có hàng trăm chiếc hộp nhỏ, tức là có hàng trăm món đồ trang sức bằng vàng, mỗi món đồ trang sức bằng vàng đều không nhỏ, trung bình mỗi món đồ trang sức nặng 20 gram, mỗi thùng cho là một trăm món, mà tổng cộng có mười hai thùng, dựa trên giá trang sức vàng hiện tại mà tính thì là ba trăm nhân dân tệ một gam.

Hơn chục chiếc thùng trang sức bằng vàng này.. trị giá hơn bảy triệu nhân dân tệ!

"Hít!"

Lâm Oản Oản hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.

"Oản, Oản Oản, những thứ này là ai tặng chứ.." Ngay cả Hoàng Linh một nữ diễn viên hàng đầu, cũng bị loại tác phong này làm cho kinh ngạc.

"Tôi cũng không biết nữa.."

Sau khi mọi người bị sốc xong, thì họ bắt đầu ồn ào nghị luận lên.

"Chúa ơi, này tốn nhiều ít tiền chứ.."

"Khó trách lại trông nặng như vậy, bên trong thế mà toàn là vàng. Vừa rồi Phan Tinh Vân còn nói bên trong nhất định là đồ uống không có giá trị.. Bây giờ đã bị vả mặt!"

"Phải, phải, này chắc là phải giàu lắm mới có thể hào phóng như vậy!"

Sắc mặt Phan Tĩnh Vân rất khó coi, cô ta xiết chặt nắm tay, giễu cợt nói: "Nói không chừng tất cả đều là giả.."

Lúc này, giáo viên đạo cụ cầm một trong những phụ kiện lên xem kỹ rồi kết luận: "Thật, tất cả đều là vàng thật."

Chát chát chát-

Bị tát vào mặt.

Trong đám người, đột nhiên có người mắt sắc, chỉ vào một chiếc thùng rơi xuống: "Này.. Nơi đó hình như có một tờ giấy."

Lâm Oản Oản nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy nhắn được ấn dưới chiếc thùng.

Trên tờ giấy đó viết hai chữ rồng bay phượng múa siêu to - quà đính hôn!

Lâm Oản Oản: "..."

Cô nhìn hai chữ quen thuộc trên tờ giấy, khóe miệng hung hăng co giật.

Cô..

Hình như biết ai là người đã gửi những thứ này rồi.

Phong cách của cái tên khốn đó luôn khiến người ta khó đoán.

Đây thực đúng là điều mà anh ta có thể làm!

"Xem ra thật sự là người theo đuổi rồi!" Hoàng Linh cũng nhìn thấy tờ giấy, mỉm cười liếc nhìn Phan Tĩnh Vân, trong mắt tràn đầy ý cười mang theo vẻ mỉa mai.

Mọi người trong giới đều biết Truyền Thông Hoa Hạ và Truyền Thông Tinh Quang là kỳ phùng địch thủ, nghệ sĩ của hai công ty tranh giành tài nguyên, thông báo, cái gì cũng có thể tranh chấp, chỉ cần nghệ sĩ của hai công ty hợp tác với nhau, họ sẽ luôn chiến đấu gắt gay, đối chọi kịch liệt.

Muốn nói mối quan hệ giữa hai công ty bất hòa đến mức độ nào?

Ha hả--

Liền ngay cả một hoa hoa công tử như Tiêu Diễn, cũng sẽ không hứng thú với một nghệ sĩ trực thuộc nào của Truyền thông Tinh Quang.

Có thể thấy được mối quan hệ có bao nhiêu ác liệt.

Phan Tĩnh Vân bị Hoàng Linh làm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, vặn lại: "Thời nay chỉ có phụ nữ trung niên mới đeo đồ trang sức bằng vàng lòe loẹt như vậy! Người vô vị như vậy, nhất định là đại gia bụng phệ, đầu trọc, nhà giàu mới nổi! Bị một cái người nhà giàu mới nổi như vậy theo đuổi, có cái gì tốt mà phải lên mặt!"

"Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh!"

"Cô!"

Nhìn thấy mùi thuốc súng càng ngày càng nồng nặc, Lí Mưu trầm mặc hồi lâu rốt cục cũng nhíu mày nói: "Được rồi được rồi! Đều tụ tập ở chỗ này làm cái gì, không cần thay quần áo, không cần trang điểm hay là không cần đóng phim? Đừng có nói nhảm nữa, mau đi làm việc đi!"

Lúc này mọi người mới giải tán.

Lí Mưu kéo Lâm Oản Oản lại: "Cô đừng đi!"

"Đạo diễn?"

Lí Mưu bị ánh vàng kim chói sáng đến đau mắt, kéo Lâm Oản Oản lại nói: "Đây đều là đồ vật quý giá, sao lại giao cho tổ sản xuất? Tổ sản xuất có nhiều người như vậy, nếu mất một hai cái, vậy cô liền tổn thất lớn, tôi cho cô nghỉ nửa ngày, đem những thứ này mang về nhà trước đi."

"Cám ơn đạo diễn!"

"Đi đi!"

Đạo diễn cũng giống như các giáo viên trong trường, luôn ưu ái những học sinh có thành tích tốt, Lâm Oản Oản ở trong đoàn làm phim nhiều ngày như vậy chưa bao giờ trì hoãn tiến độ quay, ngược lại, bởi vì cô hoàn thành rất tốt mọi cảnh quay nên tiến độ quay nhanh hơn nhiều so với những gì ông ta mong đợi.

Vì vậy, thái độ của Lí Mưu đối với Lâm Oản Oản rất khoan dung.

Đám đông bên ngoài.

Lâm Vi lặng lẽ xem trò hề, đôi mắt cô ta dần dần tối lại.

* * *

Lâm Oản Oản mượn băng dán từ tổ đạo cụ, niêm phong tất cả thùng các tông lại và gọi một chiếc taxi vào. Lí Mưu còn đặc biệt nhờ người giúp Lâm Oản Oản chuyển mấy cái thùng vào sau xe, còn liên tục hỏi Lâm Oản Oản liệu cô có cần ông ta cử một người hộ tống đồ đạc về nhà cùng cô không.

Rốt cuộc, nó trị giá hàng triệu tiền mặt, không thể bất cẩn được.

Lâm Oản Oản từ chối lòng tốt của Lí Mưu.

Chỗ cô ở là Cẩm cung, nếu như để người khác biết cô là tân nhân mà lại ở nơi đó, có thể sẽ truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn gì đó.

Lâm Oản Oản dùng tốt độ nhanh nhất đưa tất cả mấy đồ vật này về, cô chỉ giữ tạm thời, chờ sau này gặp được tên hỗn đản đó rồi sẽ trả lại.

Lúc đến nhà, Tiêu Diễn đang định đưa hai đứa nhỏ đi chơi thì thấy Lâm Oản Oản đang mang mấy chiếc thùng đi tới đi lui, phía sau còn có mấy nhân viên bảo vệ giúp đỡ khiêng mấy chiếc thùng nữa, anh ta ngay lập tức dừng lại rồi cầm một chiếc hộp ở trên tay Lâm Oản Oản.

"Tiểu Oản Oản, không phải cô đi phim trường sao, như thế nào lại trở về rồi?"

"Tôi trở về thu dọn một chút đồ vật, lập tức phải đi."

Tiêu Diễn chỉ đạo nhân viên bảo vệ chất những chiếc thùng vào phòng khách.

Lâm Oản Oản cảm ơn các nhân viên bảo vệ: "Cảm ơn mọi người, vất vả rồi!"

"Cô Lâm, đừng khách sáo, đây đều là những việc chúng tôi nên làm."

Các nhân viên bảo vệ rời đi sau khi di chuyển đồ đạc xong.

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi vào trên mấy thùng chuyển phát, lập tức nhướng mày, "Tiểu Oản Oản, 666, cô mới vào trong vòng bao lâu đâu, mà lại nhận được lễ vật của các fan rồi!"

Lâm Oản Oản cười gượng gạo.

Nếu đó là món quà từ người hâm mộ, cô ngược lại sẽ không buồn rầu như vậy.

"Không phải từ người hâm mộ."

"Vậy ai tặng vậy?"

Lâm Oản Oản không trả lời mấy câu hỏi tầm phào của anh ta, mà chỉ nói với Lâm Duệ rằng đừng chạm vào những thứ này, rồi vội vàng rời đi.

Cô vừa đi, Tiêu Diễn cũng liền không đi công viên giải trí nữa, anh ta không ngừng đi vòng quanh mười mấy cái thùng!

Nếu không phải quà từ người hâm mộ, thì đó khẳng định là từ những người theo đuổi!

Một lúc lâu sau!

Tiêu Diễn bước tới gần chiếc thùng, chuẩn bị mở nó ra.

Lâm Duệ ngay lập tức kiên định ngăn ở trước mặt anh ta: "Không được!"

"Ơ.."

"Mẹ nói, không được đụng vào!"

Tiêu Diễn: "..."

Tiêu Diễn lặng lẽ kéo Tâm Can ra ngoài ban côn: "Chú hai, chú làm gì vậy.."

Tiêu Diễn chỉ vào mấy cái thùng trong phòng khách: "Tâm Can nè, ngoan, nghe chú hai nói, mở ra xem bên trong là cái gì."

"Không được! Dì đã nói không được động vào, Tâm Can phải làm một cô bé ngoan ngoãn lễ phép, như vậy dì mới có thể càng thích Tâm Can hơn."

Tiêu Diễn "..."

Anh ta dùng đòn sát thủ: "Đó chính là do người theo đuổi dì Oản Oản của cháu đưa cho. Nếu dì Oản Oản của cháu đồng ý lời theo đuổi của người đó, thì cô ấy sẽ trở thành bạn gái của người khác, tương lai sẽ trở thành vợ của người khác, về sau cháu cũng sẽ không thấy được dì Oản Oản của cháu nữa."

Tâm Can nhất thời kinh ngạc, bé liều mạng lắc đầu: "Không muốn không muốn!"

"Vậy thì tìm cách mở mấy cái thùng đó ra đi!"

Tâm Can vội vàng chạy đến phòng khách, giả vờ vô tình đi ngang qua chiếc thùng rồi "không cẩn thận" ngã nhào vào mấy cái thùng, thân thể nhỏ bé mập mạp của bé như thể là một quả cân lớn, ngay lập tức đè bẹp một cái thùng.

Lâm Duệ: "..."

Tiêu Diễn: "..."

Tiêu Diễn đã nhìn thấy những đồ trang sức bằng vàng trong mấy chiếc thùng như anh ta muốn.. cùng với những ghi chú trong mỗi chiếc thùng!

Sính lễ?

OMG!

Thế mà thật sự có người đang theo đuổi Tiểu Oản Oản, này sao được!

Tiêu Diễn ngay lập tức chạy đến ban công rồi bấm số gọi cho Tiêu Lăng Dạ, anh ta hét lên một cách cường điệu: "Anh ơi! Không ổn rồi, không ổn rồi, vợ anh sắp bị người ta cướp đi rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.