Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 34: Động Vật Ăn Thịt




Tòa nhà Cẩm Cung số 2 rất đặc sắc.

Xung quanh cổng có hàng rào bằng kim loại, sau khi vào cổng là một con đường lát đá cuội, uốn lượn đến tận cửa phòng khách.

Bên trái là bãi đậu xe ngoài trời, bên phải là bãi đất trống rộng rãi, lúc này bãi đất trống tràn ngập các loại hoa hồng như hồng đỏ, hồng trắng, hồng sâm panh, còn có rất nhiều loại hoa mà cho tới tận bây giờ Lâm Oản Oản cũng chưa từng thấy qua.

Gió thổi vi vu, hương hoa tràn ngập bốn phía, phong cảnh khỏi phải nói là đẹp biết bao nhiêu.

Lâm Oản Oản không khỏi hít một hơi thật sâu.

Tâm Can đã giải thích với Lâm Oản Oản: "Dì ơi, trước đây có một người đàn ông vô cùng keo kiệt sống ở đây. Người đàn ông này không chỉ keo kiệt mà còn đặc biệt hoa tâm. Chú ấy có rất nhiều bạn gái, thường xuyên gửi rất nhiều hoa ra ngoài, nhưng chú ấy lại không muốn tốn tiền cho nên liền trồng đủ loại hoa trong vườn, khi cần tặng chỉ cần cắt một ít rồi gói lại, vừa tiện lại vừa nhanh!"

"..."

Khóe miệng Lâm Oản Oản co giật dữ dội.

Tâm Can cười hắc hắc, người vô cùng keo kiệt lại đặc biệt vô tâm đó chính là chú hai của bé!

Để dì chuyển đến đây, chú hai của cô đã chuyển đến tòa nhà 1 để ở.

Nhìn những bông hoa trong sân, Lâm Oản Oản âm thầm quyết định.

Cô nhất định phải bỏ hết tất cả những bông hoa này, sau đó trồng rau dưa, những loại rau thiết thực, vừa thực dụng lại xanh tươi!

Đi theo con đường nhỏ đến cửa phòng khách.

Cánh cửa khép hờ, Lâm Oản Oản nhẹ nhàng đẩy cửa liền mở.

Đứng ở cửa, cô kinh ngạc nhìn phong cách bài trí trong phòng, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

Không phải là phong cách trang trí sang trọng của Châu Âu mà cô nghĩ đến, mà là phong cách trang trí Địa Trung Hải với hai màu xanh và trắng là chủ đạo.

Đập vào mắt chính là phòng khách sáng sủa, sàn nhà lát gạch màu be trải thảm thiết kế trên nền trắng, sô pha sọc xanh trắng, bàn trà sứ màu trắng. Trên bàn trà được phủ một chiếc khăn trải bàn màu xanh lam, trên đó còn bày một dĩa trái cây đầy ắp.

Vài người bước vào, tầng một có một gian bếp mở, có bàn ghế ăn đẹp đẽ, cạnh bếp có một tủ rượu, lúc này chất đầy các loại rượu ngoại.

Cầu thang xoay tròn uốn lượn.

Trần nhà phía trên làm bằng gỗ với chiếc đèn pha lê trắng tuyệt đẹp được treo trên đó.

Lâm Oản Oản cơ hồ chỉ liếc mắt một cái đã yêu ngôi nhà.

Đã từng!

Khi yêu đương với Tiêu Dục, cô đã từng ảo tưởng rằng sau này nếu có tiền nhất định sẽ mua một căn nhà thật lớn, trong nhà sẽ trang trí theo phong cách Địa Trung Hải mà cô yêu thích, tốt nhất nên có một cái cửa sổ trong phòng ngủ của cô, lúc rảnh rỗi cô có thể cầm một quyển sách ngồi ở chỗ đó, một bên đọc sách một bên phơi nắng.

Càng về sau, cuộc sống của cô càng ngày càng trở nên túng thiếu, dần dần, những sở thích đó cũng đã bị cô đặt ở chỗ sâu nhất trong lòng.

Thật không ngờ, một ngày nào đó, giấc mơ đó sẽ trở thành sự thật như vậy.

Tuy nhiên.

Cảnh tượng lúc này càng đẹp, cô càng cảm thấy bất an, bởi vì cô luôn biết rằng không có bữa ăn nào là miễn phí.

"Lộc cộc!"

Có một tiếng động lớn, Tâm Can xấu hổ che bụng.

"Đói bụng?"

Tâm Can đỏ mặt gật đầu: "Tâm Can còn chưa ăn tối, anh cũng vậy, chúng cháu còn tưởng rằng dì sẽ sớm trở về.."

Cô đến bây giờ cũng chưa có ăn.

Lúc trước cô không có để ý, bây giờ nghe bụng Tâm Can réo ầm ĩ, cô cũng thấy đói.

"Chờ!"

Lâm Oản Oản đặt hành lý xuống, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh, nhưng không có gì trong đó.

"Hay là dì gọi đồ bên ngoài nhé?"

"Không được không được, ăn cơm bên ngoài không tốt cho sức khỏe." Bé nghiêng đầu hỏi: "Dì, dì biết nấu ăn không?"

"Đương nhiên!" Lâm Oản Oản còn chưa kịp mở miệng, Lâm Duệ đã nói: "Mẹ anh nấu ăn còn ngon hơn cả đầu bếp năm sao."

"A, thề thì tốt quá, dì, dì chờ một chút nhé."

Hai người nhìn thấy bé bước đôi chân ngắn chạy vào phòng khách, cầm điện thoại cố định bên cạnh sô pha gọi điện, khoảng cách hơi xa, Lâm Oản Oản và Lâm Duệ chỉ nghe thấy giọng nói giục giã của bé: "Nhanh lên, nhanh lên, các người nhanh lên đi."

Sau đó.

Chưa đầy năm phút, chuông cửa liền vang lên, bé con nhấn nút mở khóa một cách quen thuộc, cánh cửa lập tức mở ra, sau đó Lâm Oản Oản nhìn thấy mười mấy nam nữ mặc đồng phục đi vào. Trên tay họ đều bưng một cái khay. Trên khay có đủ loại rau tươi, thịt, hải sản, trứng, dầu gạo, muối, nước sốt, giấm và các loại gia vị khác. Cùng với các loại dụng cụ nấu ăn và dao kéo cũng được đem tới.

Lâm Oản Oản xem đến trợn mắt há hốc mồm.

"Bé con.."

Bé con vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm: "Đem mọi thứ vào trong phòng bếp."

"Vâng!"

Mọi người trật tự sắp xếp đồ đạc vào phòng bếp, một lúc sau, chiếc tủ lạnh nguyên bản trống rỗng đã được nhét đầy ắp, trong bếp cũng chất đầy dụng cụ làm bếp.

Căn biệt thự ban đầu không có gì nổi bật ngay lập tức tràn đầy sức sống.

Đưa đồ xong, bé con lập tức nói nhóm người hầu trở lại tòa nhà số 1.

Lâm Oản Oản: "..."

Nếu biết sớm hơn, cô có nên để Tâm Can về nhà ăn cơm không?

Bây giờ mọi thứ đều đã được đưa đến, cũng không thể để họ lấy lại phải không? Lâm Oản Oản tìm thấy một chiếc tạp dề rồi bắt đầu nấu ăn trong sự bất đắc dĩ.

May mắn thay, thức ăn được đưa đến đã được xử lý qua, điều này đã giúp cô tránh được rất nhiều phiền phức.

Lâm Oản Oản nấu một nồi cơm trước.

"Tâm Can, nói cho dì biết, cháu thích ăn gì?"

Đôi mắt bé sáng lấp lánh: "Oa! Còn có thể gọi món ăn sao?"

"Đương nhiên!"

Cô gái nhỏ nuốt nước miếng: "Cá ngâm, thịt lợn xào, thịt lợn luộc, gà Kung Pao, đúng rồi, còn có thịt kho tàu, sườn kho tộ.. Ơ, như vậy có phải hơi quá không?"

"Không sao, dì cũng chưa có ăn, nên sẽ ăn cùng với hai đứa, thuận tiện làm nhiều vài món." Lâm Vãn Uyển thuần thục xử lý nguyên liệu: "Tâm Can thích ăn thịt không?"

Mấy món bé muốn đều không có món nào là món chay.

"Đúng vậy, Tâm Can là động vật ăn thịt, hơn nữa Tâm Can còn thích ăn đồ cay!"

Khẩu vị của bé và Duệ Duệ khá giống nhau.

Món ăn yêu thích của Duệ Duệ là sườn lợn om.

"Chờ, sẽ xong ngay thôi."

"Dạ!"

Kỹ năng nấu ăn của Lâm Oản Oản rất tốt, bởi vì Lâm Duệ bị sinh non, trước đây sức khỏe luôn không tốt, khi đó cô tình cờ làm việc trong một nhà hàng Trung Quốc, vì vậy cô đã lén học được rất nhiều, sau đó chờ cậu lớn hơn một chút, liền nấu cho cậu đa dạng món ăn, dần dần luyện được tài nấu ăn ngon.

Các món ăn được bưng ra từng món một.

Mùi đồ ăn tràn ngập ở khắp mọi nơi trong phòng khách.

"Oa! Tiểu Oản Oản, cô đang làm cái gì vậy, thơm quá!"

Ngay cửa, Tiêu Diễn và Tiêu Lăng Dạ sóng vai đi tới, hai người đều chưa ăn cơm, Tiêu Diễn ngửi thấy mùi thơm, hai ba bước liền xông vào phòng bếp, thuận tiện liền bốc một miếng thịt kho tàu mới ra khỏi lò đưa vào miệng, anh ta bị nóng đến mức nhảy dựng lên, đầu lưỡi tê dại, nhưng không nỡ nhổ thịt ra.

"Ôi, ngon quá, siêu ngon, béo mà không ngấy, vào trong miệng liền tan." Tiêu Diễn không ngớt lời khen ngợi: "Ngon quá, ngon quá, muốn ăn nữa!"

"A -- Chú hai, sao chú có thể ăn vụng! Cháu và anh trai chờ đã lâu, còn chưa có cắn một miếng!"

"Đừng có nhỏ mọn như vậy!"

Tiêu Diễn miễn cưỡng bị bé con lôi ra khỏi phòng bếp.

Tiêu Diễn ở đây, vậy.. Tiêu Lăng Dạ..

Lâm Oản Oản đột nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ cũng xuất hiện trong phòng khách, anh không đi tới mà ngồi trên ghế sô pha với Duệ Duệ.

Một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau trên sô pha, mặc dù không ai lên tiếng nhưng bầu không khí giữa hai người không có chút khó xử nào.

Một lúc sau, Lâm Oản Oản liền nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và đưa cho Duệ Duệ

Bùm!

Trái tim của Lâm Oản Oản đột nhiên lỡ nhịp!

An bài chỗ ở của cô ngay tại cách vách nhà anh, bây giờ còn tặng lễ vật cho Duệ Duệ, Tiêu Lăng Dạ này.. Đến tột cùng anh có mục đích gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.