Ông Chồng Tổng Tài Không Dễ Chọc

Chương 19: Con Riêng




Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn Lâm Oản Oản như là đang nhìn quan thế âm bồ tát, vẻ mặt đầy khẩn cầu.

Lâm Oản Oản: "..."

"Để cho anh ta ngủ như vậy sao?"

Tiêu Diễn điên cuồng gật đầu như con gà mổ thóc: "Please Please, Tiểu Oản Oản, cô để cho anh ấy ngủ nhiều thêm một lúc nữa đi."

Hai cái đùi của cô vừa mỏi lại vừa tê!

Lâm Oản Oản thử cử động một chút, lông mày của Tiêu Lăng Dạ đang nằm trên đùi cô ngay lập tức nhăn lại.

"Bà cố nội của tôi ơi, đừng nhúc nhích, đừng có nhúc nhích mà!"

"Tê chân.."

Nghe vậy, Tiêu Diễn ngay lập tức chân chó đi tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh chân của cô, xoa xoa chân cho cô.

Lâm Oản Oản kinh hãi, vội vàng nói: "Đừng xoa nữa, không còn tê nữa rồi!"

"Được rồi!"

Tiêu Diễn nhanh nhẹn đứng lên.

Anh ta nhìn quanh phòng khách, ở trong góc sô pha nhìn thấy một cái gối ôm, lấy lót dưới bả vai của Lâm Oản Oản, cười nói: "Tiểu Oản Oản, cũng đã trễ rồi, cô cũng ngủ một lát đi."

Tiểu Oản Oản?

Lâm Oản Oản không nói gì, bọn họ thân thiết như vậy sao.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Anh của anh có thể ngủ bao lâu?"

"Nhiều nhất cũng hai ba tiếng."

Được rồi!

Còn ba tiếng nữa trời cũng đã sáng rồi, cô liền nhịn một chút đi, Lâm Oản Oản ngáp một cái, dựa vào gối ôm muốn đi ngủ.

"Tiểu Oản Oản, cô ngủ đi, ổ khóa cửa nhà của cô để tôi kêu người đến đây thay, bây giờ khóa cũng đã bị phá rồi, không được an toàn lắm, tôi và Tống Liên Thành ở ngay tại chỗ này trông chừng, chờ anh của tôi tỉnh lại chúng tôi lại rời đi."

"Được."

Lâm Oản Oản thực sự là buồn ngủ đến mở không nổi mắt, đầu cô lệch qua gối ôm, dần dần lâm vào ngủ say.

* * *

Lâm Oản Oản bị ác mộng làm cho tỉnh dậy.

Ở trong mộng, cô bị một con mãng xà vô cùng lớn điên cuồng đuổi theo, cô nhấc chân lên muốn chạy đi, nhưng lại phát hiện ra rằng hai cái đùi của cô giống như là bị rót chì, nặng đến nỗi ngay cả nhấc chân lên cô đều không nhấc nổi, sau đó mãng xà càng ngày càng tới gần.. Cả người Lâm Oản Oản run lên, đã tỉnh lại.

Mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng choang, mặt trời đã lên cao, trong phòng khách đã có chút oi bức.

Cô xoa xoa mắt, vừa đảo mắt liền nhìn thấy Tiêu Diễn và Tống Liên Thành đang ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn ăn, thấy cô tỉnh lại, Tiêu Diễn ngay lập tức chạy chậm tới, mà Tiêu Lăng Dạ.. Gối lên chân của cô, vẫn hô hấp trầm ổn như trước.

Lâm Oản Oản: "..."

"Mấy giờ rồi?"

Tiêu Diễn hạ giọng cười gượng: "Tám giờ sáng!"

Tám giờ?

Từ lúc Tiêu Lăng Dạ ngủ đến bây giờ cũng đã 6 tiếng luôn rồi, không phải Tiêu Diễn nói là anh ngủ nhiều lắm cũng chỉ hai ba giờ thôi sao!

Lâm Oản Oản trợn mắt nhìn.

"Tiểu Oản Oản, tôi không có lừa cô đâu, thật mà! Trước kia, một ngày anh của tôi ngủ nhiều nhất cũng chỉ có ba bốn giờ thôi, giấc ngủ của anh ấy vô cùng hỗn loạn, không tin thì cô hỏi Tống Liên Thành đi!"

Lâm Oản Oản nhìn về phía Tống Liên Thành, Tống Liên Thành nhìn cô trịnh trọng gật đầu.

"Thế bây giờ thì sao, có thể đánh thức anh ấy chưa?"

"Please Please, anh của tôi thật vất vả mới có một giấc ngủ ngon, Tiểu Oản Oản cô đại phát từ bi, để cho anh ấy ngủ nhiều trong chốc lát đi."

Vì để cho Tiêu lăng Dạ có thể ngủ thoải mái một chút, Tiêu Diễn còn mở điều hòa trong phòng khách, sau đó lại vui vẻ tìm đến đây một cái giường có thiết bị điều hòa, thật cẩn thận đắp ở trên người anh ta.

Lâm Oản Oản: "..."

Tám giờ rưỡi, hai đứa bé tỉnh lại.

Hai đứa bé mặc hai bộ đồ ngủ giống nhau như đúc, nhìn thấy trong phòng khách xuất hiện nhiều người, lông mày nho nhỏ của Duệ Duệ gắt gao cau lại, cậu vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tâm Can nhanh chóng che lại miệng của cậu.

"Ngô.." Lâm Duệ dùng ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc nhìn bé.

"Anh Duệ! Pa pa của em đang ngủ, anh đừng có nói chuyện, sẽ đánh thức pa pa." Giọng nói của Tâm Can đè ép đến cực thấp.

Sau đó bé kéo Lâm duệ về lại trong góc một lần nữa, giải thích với cậu chuyện pa pa của bé có chứng mất ngủ. Lâm Duệ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Lộc cộc!"

Bụng của Lâm Oản Oản vang lên, cô ngay lập tức che bụng.

Tiêu Diễn vỗ đầu, "Là tôi sơ suất, chờ một chút!"

Anh ta chạy ra ban công gọi điện thoại, không đến hai mươi phút, liền có người đưa bữa sáng xa hoa đến đây, Tiêu Diễn ra mở cửa, ngoài cửa có năm người đứng chỉnh tề đưa bữa sáng đến.

Bọn họ mỗi người đem một hộp thức ăn lớn vào phòng khách.

"Tiểu Oản Oản, không biết cô và Duệ Duệ thích ăn cái gì, nên tôi liền tùy tiện mua mỗi thứ một ít."

Tùy tiện mua một ít?

Lâm Oản Oản nhìn thức ăn trải đầy trên bàn, khóe miệng giật giật.

Đây mà là tùy tiện hay sao, rõ ràng là phong phú đến rối tinh rối mù!

Kiểu Trung kiểu Âu món nào cũng có, nào là sủi cảo tôm thạch anh, thịt xíu mại thái hạt lựu, bánh bao hấp nhân súp, hoành thánh còn bốc lên hơi nóng, trứng luộc nước trà, bánh quẩy, sữa đậu nành, sandwich, bánh mì nguyên lúa mạch, sữa chua, sữa, thậm chí còn có một chiếc bánh pizza hải sản khổng lồ.

Tục ngữ có câu người ăn thịt miệng ngắn, sau khi Lâm Oản Oản ăn bữa sáng của Tiêu Diễn xong, lại càng không thể không biết ngượng mà đánh thức Tiêu Lăng Dạ.

Mấy người trong phòng khách vô cùng tự giác không quấy rầy đến Tiêu Lăng Dạ, điện thoại của Tiêu Lăng Dạ còn đổ chuông mấy lần, Tiêu Diễn đành đi ra ban công để nghe điện thoại, lúc quay lại liền tắt máy của anh luôn.

Bởi vì giấc ngủ của anh trai anh ta quá ít, cường độ công việc lại quá lớn, Tống Liên Thành cũng đã nhiều lần nhắc nhở anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng bị đột tử.

Cho nên, bây giờ dù chuyện có lớn như thế nào cũng không quan trọng bằng việc để anh trai anh ta ngủ yên một giấc.

Tiêu Diễn hất hất tóc, ngạo kiều nghĩ, trên đời này có lẽ sẽ không tìm ra một người em trai nào có thể tốt như anh ta được nữa, ai! Không có biện pháp, ai bảo anh ta lại là người vừa tốt bụng vừa lương thiện, lại để ý đến tình cảm anh em như vậy chứ!

Tiêu Diễn ngồi bên cạnh Tống Liên Thành tự mình cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, mà Tâm Can và Lâm Duệ thì lại đang ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng khách chơi xếp gỗ.

Tống Liên Thành nhìn chằm chằm vào Lâm Duệ.

"Nè, nhìn cái gì đó?"

"Cậu bé kia." Tống Liên Thành nâng nâng cằm: "Mấy ngày hôm trước lúc cậu bé ở bệnh viện với cô Lâm tôi đã chú ý tới rồi, cậu không thấy cậu bé đó nhìn có chút quen mắt sao?"

Nhìn quen mắt?

Tiêu Diễn đúng là không có chú ý tới.

Anh ta theo tầm mắt của Tống Liên Thành nhìn qua, liền thấy cậu bé đang ngồi ngay ngắn, không giống với Tâm Can nằm sấp ở chỗ đó xếp bậy xếp bạ, những khối gỗ nho nhỏ ở trong tay cậu bé nhanh chóng được xếp thành đủ loại hình dáng, hơn nữa đều là hình dạng yêu cầu độ khó siêu cao, khiến hai mắt của Tâm Can tỏa sáng, vẻ mặt vô cùng bội phục chăm chú nhìn cậu.

Cậu bé không kiêu ngạo không nóng nảy, bộ dáng khốc khốc miễn bàn có bao nhiêu đang yêu.

Hai đứa bé ở cùng một chỗ với nhau, Tiêu Diễn kinh ngạc phát hiện ra, ngũ quan của hai đưa bé vậy mà có chút giống nhau.

Anh ta trừng lớn mắt: "Ai! Thằng bé này có chút giống Tâm Can, cậu xem cái mũi này còn cái miệng nhỏ kia nữa, còn đững nói, cậu mà không nói thì tôi cũng không thèm để ý đến đâu."

Tống Liên Thành không nói gì nhìn anh ta.

"Cậu đây là cái gì ánh mắt!"

"Miệng với mũi của Tâm Can giống ai?"

"Đương nhiên là giống anh của tôi.." Tiêu Diễn khoa trương trừng lớn hai mắt, tròng mắt đều phải dính ở trên người Lâm Duệ: "Ta đi! Thật sự ai, thằng bé này có chút giống anh trai tôi lúc còn nhỏ, nhưng mà so với sự nghịch ngợm và gây sự của anh trai tôi lúc còn nhỏ, thì đứa bé này trông ổn trọng hơn.. Nhưng mà cậu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm của cậu bé đi, rất giống khuôn mặt than bây giờ của anh tôi!"

Sau khi nói xong, Tiêu Diễn mới nhớ đến: "Tống Liên Thanh, không phải là cậu đang hoài nghi thằng bé này là con riêng của anh trai tôi đó chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.