"Chát.." Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt, đầu của Lâm Oản Oản ong lên vì cái tát, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đau như bị thiêu đốt.
Cô lảo đảo lui về phía sau hai bước, theo bản năng che đi cái bụng tròn trịa, còn tay kia thì che gò má đang sưng đỏ của cô.
"Lâm Oản Oản, cô thật là độc ác, cô thế mà lại hạ độc thủ với Vi Vi! Kể từ khi tôi đưa Vi Vi vào căn nhà này, cô liền đối nghịch với mẹ con tôi ở khắp nơi, bây giờ cô thế mà lại còn xuống tay với Vi Vi nữa. Lâm Oản Oản, nếu Vi Vi xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!"
Trong phòng khách.
Sau khi mẹ kế Tôn Hà Anh nói những lời cay nghiệt xong, bà ta quay sang ôm lấy Lâm Vi cả người bê bết máu.
"Không phải em! Thật sự không phải em!" Lâm Oản Oản gắt gao nắm chặt ống tay áo của Tiêu Dục giống như nắm lấy cộng rơm cứu mạng cuối cùng, cô không ngừng lắc đầu: "A Dục, anh tin tưởng em đi, em không có làm mà!"
"Không phải cô?" Đôi mắt Tiêu Dục đỏ hoe, anh một tay hất phăng tay Lâm Oản Oản ra: "Lúc nãy cũng chỉ có hai người ở chỗ này, không phải cô, chẳng lẽ là Vi Vi tự lấy dao gọt hoa quả đâm chính mình hay sao?"
"Là tự cô ta đâm chính mình, thật sự là tự cô ta đâm!"
"Cô cái kẻ tiện nhân này! Đi chết đi!"
Hốc mắt Tiêu Dục đỏ lên, anh ta không thể nào nhịn được nữa!
Anh ta nhấc chân lên, đạp vào cái bụng tròn vo của Lâm Oản Oản, cả người Lâm Oản Oản bị đá bay ra xa, bụng cô đập mạnh vào góc bàn, một tiếng hét chói tai đầy đau đớn ngay lập tức vang lên.
"A.."
Lâm Oản Oản hét lên một tiếng, cô đau đớn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Một dòng máu nóng từ bắp đùi chảy xuống dưới.
Lâm Oản Oản vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.
"A Dục.."
"Lâm Oản Oản, một người phụ nữ tâm địa độc ác như cô, tôi thật sự là mắt bị mù, mới có thể từ chối một người có tấm lòng thiện lương như Vi Vi, mà ở bên cạnh cô."
Nội tâm Lâm Oản Oản một mảnh lạnh băng. Tiên Hiệp Hay
Một tiếng trước, cô hẹn Tiêu Dục cùng đến bệnh viện phụ sản kiểm tra, Lâm Vi ngăn cô lại, hơn nữa còn đưa ra ảnh giường chiếu của cô ta và Tiêu Dục!
"Lâm Oản Oản, tôi và anh Tiêu Dục đã ở bên nhau từ lâu, anh ấy sớm đã không còn yêu cô nữa rồi!"
"Cô có biết tại sao anh ấy lại không chia tay với cô không? Cô cho rằng là bởi vì cô mang thai đứa con của anh ấy sao? Ha hả.. đừng đùa nữa! Sao tôi có thể để cho cô mang thai đứa con của anh Tiêu Dục được chứ! Đứa bé trong bụng của cô căn bản không phải là con của anh Tiêu Dục!"
"Trên thế giới này, người yêu anh ấy nhất là tôi, chỉ có tôi mà thôi!"
"Chỉ cần được ở bên cạnh của anh ấy, thì tôi có thể nguyện ý trả bất cứ giá nào!"
Chẳng mấy chốc cô đã biết ý của Lâm Vi khi nói "bất cứ giá nào" là có ý gì, sau khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô ta thế mà lại chộp lấy con dao gọt hoa quả ở trong bếp rồi hung hăng đâm vào bụng của chính mình.
Ngay sau đó, cô ta hét lên, Tôn Hà Anh từ trong phòng lao ra, còn Tiêu Dục thì từ bên ngoài đạp cửa xông vào.
Vì thế mới có một màn ở đầu!
Lâm Oản Oản nhìn về phía Lâm Vi.
Cả người Lâm Vi đầy máu dựa vào trong ngực của Tôn Hà Anh, cô ta suy yếu nở một nụ cười đắc ý!
Lâm Oản Oản thật sự không thể tin vào mắt mình!
Một người, vì có thể đạt được mục đích của chính mình, lại có thể tàn nhẫn với chinh bản thân mình như vậy sao!
Bụng càng lúc càng trở nên đau đớn!
Máu càng ngày chảy càng nhiều!
Bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt của Lâm Oản Oản trở nên tái nhợt, cô tuyệt vọng vươn tay về phía Tiêu Dục: "A Dục, đứa bé, con của chúng ta.."
"Không phải là chúng ta! Là của cô!"
"Anh nói.. Cái gì?"
"Đã đến nước này rồi, tôi liền nói thật cho cô biết!" Tiêu Dục nhìn cũng không thèm nhìn Lâm Oản Oản một cái, anh ta xoay người đi đến bên cạnh Lâm Vi, rồi cúi người ôm cô ta vào lòng, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Vi đầy sự đau lòng, nhưng giọng nói khi nói chuyện với Lâm Oản Oản lại lạnh đến tận xương: "Tám tháng trước, vào đêm tân hôn của em họ cô. Người ở cùng với cô căn bản không phải tôi!"
Lâm Oản Oản hoảng sợ trừng lớn mắt.
"Cái.. Gì?"
"Buổi tối này hôm đó, tôi ở cùng với Vi Vi, hôm đó cô là phù dâu, Vi Vi tuổi còn nhỏ, nhất thời bốc đồng, cô ấy đã hạ dược ở trong ly của cô, sau khi hôn lễ kết thúc, hai người đều ở lại biệt thư lưng chừng núi để nghỉ ngơi, Vi Vi tìm ngưu lang cho cô.. Đến khi Vi Vi nói cho tôi biết, tôi vội vã chạy đến đó cũng đã là ngày hôm sau. Tôi lo lắng chân tướng bại lộ, cô sẽ đi báo nguy, khiến Vi Vi lưu lại bản án. Cho nên lúc tìm thấy cô, tôi mới lừa cô nói người đó là tôi!"
"Tuổi còn nhỏ! Nhất thời bốc đồng?" Cả người Lâm Oản Oản phát run, cô ngẩng đầu lên khàn giọng hét: "Vậy còn tôi! Tôi xứng đáng mất đi sự trong sạch, xứng đang mang thai đưa bé! Xứng đang bị các người tính kế sao!"
Tiêu Dục ôm Lâm Vi, nhìn Lâm Oản Oản với ánh mắt ghê tởm, tiếp tục nói: "Sau đêm hôm đó tôi đã muốn chia tay với cô! Chúng ta đã yêu đương ba năm, tôi vẫn luôn nghĩ rằng cô là một cô gái đơn thuần thiện lương, nên không đành lòng thương tổn cô, cho nên mới trì hoãn đến tận bây giờ! Không ngờ rằng sự đơn thuần thiện lương của cô tất cả đều là giả tạo, chuyện tới bây giờ, cô vậy mà lại hạ sát thủ với Vi Vi!"
"Lâm Oản Oản, tôi là mắt bị mù, cho đến ngày hôm nay mới nhìn rõ bộ mặt thật của cô! Từ hôm nay trở đi, chúng ta chia tay, sau này không có bất kì quan hệ nào nữa!"
Nói xong, Tiêu Dục không thèm nhìn Lâm Oản Oản một lần nào nữa, anh ta ôm Lâm Vi toàn thân đầy máu sải bước rời đi!
* * *
Bụng đau đớn kịch liệt.
Máu nóng càng ngày chảy càng nhiều.
Lâm Oản Oản mất quá nhiều máu, đau đầu choáng váng.
Cô nằm ở trên sàn nhà lạnh như băng, vuốt ve chiếc bụng tròn trịa của cô, gương mặt giàn giụa nước mắt.
Cô hận!
Cô rất hận!
Từ khi biết cô mang thai, cô vui vẻ đến mức nào!
Bởi vì cô mang thai đứa bé của người đàn ông cô yêu!
Cô chờ mong đứa bé được sinh ra như thế, thậm chí còn ảo tưởng, bộ dáng của đứa bé sau khi sinh ra, sẽ giống anh ta, hay là giống cô..
Nhưng bây giờ anh ta lại nói cho cô biết, tất cả đều là giả dối!
Những người này.. Dựa vào cái gì lại đùa giỡn tình cảm của cô như vậy chứ!
"Phanh.."
Cánh cửa bị đóng lại một cách nặng nề!
Lâm Oản Oản tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng trước mắt cô lại bị một bóng đen bao phủ.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng ác độc của Tôn Hà Anh
"Đau khổ không! Cái này mới chỉ là một cái khởi đầu thôi!"
"Bà muốn làm gì?"
"Làm gì? Đương nhiên là muốn thay con gái của tôi diệt trừ cái gai trong mắt là cô rồi!"
Lâm Oảm Oản cả kinh, theo bản năng lui về phía sau: "Giết người là phạm pháp!"
"Phạm pháp? Ha hả.. chính cô ngã đập vào góc bàn, sảy thai rồi chảy máu nhiều mà chết, liên quan gì tới tôi!"
Nói xong, Tôn Hà Anh dùng một chân đạp vào bụng của Lâm Oản Oản, bà ta cười lạnh một tiếng, rồi dùng gót chân nện thật mạnh vào bụng cô.
"A.." Lâm Oản Oản kêu lên thảm thiết, theo bản năng che lại bụng: "Dừng lại! Bà dừng lại đi!"
"Lâm Oản Oản, cô cũng đừng trách tôi! Ai bảo cô là con gái của người phụ nữ Tô Xanh kia chứ, hai mẹ con cô chính là không tự lượng sức mình, không nên đối nghịch với mẹ con tôi! Tô Xanh chắn đường của tôi tôi có thể giết chết bà ta, cô dám chắn đường của Vi Vi, tôi cũng có thể giết chết cô giống như vậy!'
Cả người Lâm Oản Oản chấn động.
" Mẹ tôi, là do bà hại chết? "
" Đúng thì thế nào! Tôn Hà Anh lại đá xuống một cái, nghe thấy tiếng hét thống khổ của Lâm Oản Oản, bà ta nở nụ cười thỏa mãn: "Người mẹ đoản mệnh kia của cô chính là bị tôi ném xuống biển cho cá mập ăn sống! Không phải mẹ con hai người có tình cảm sâu đậm lắm sao, bây giờ tôi sẽ đưa cô xuống đó bồi bà ta!"
Dứt lời, Tôn Hà Anh lại hung hăng đá mạnh vào bụng của Lâm Oản Oản thêm vài cái nữa.
Cả người từng trận ớn lạnh, ý thức dần trở nên mơ hồ, cô không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn nữa!
Mùi máu tanh nồng nặc tản ra, dòng máu ở dưới hạ thân chảy giống như không có điểm cuối, chiếc váy dài màu trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, ẩm ướt.
Đôi mắt tan rã chứa đầy hận ý khắc cốt ghi tâm, dần dần bị bóng tôi bao phủ, cắn nuốt!