Ông Bố Toàn Năng

Chương 94-96




Chương 94: Ông sẽ phải trả giá

Lúc này đạo trưởng Vô Vi không hề cảm thấy sợ vì ông ta cũng biết Nhậm Kiến Tường vừa bước vào cảnh giới Trúc Cơ, vẫn chưa hoàn toàn có được tinh túy của cảnh giới Trúc Cơ, nhưng bản thân ông ta đã ở trong cảnh giới này rất nhiều năm rồi, ông ta hiểu rất rõ cảnh giới này chứ không giống một người mới như Nhậm Kiến Tường.

Nhưng đạo trưởng Vô Vi đã sai, trước đó không lâu Nhậm Kiến Tường vẫn chưa bước vào cảnh giới Trúc Cơ thì đã khiến anh Võ ở kỳ Ngưng Đan phải hoảng sợ tháo chạy, huống gì là đạo trưởng Vô Vi cảnh giới Trúc Cơ.

Đã nói là khác nghề như khác núi, thật ra tu hành cũng thế, cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Ngưng Đan là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, cứ như một là núi nhỏ, còn một là ngọn núi lớn, hoàn toàn không thể so bì được, nhưng Nhậm Kiến Tường lại có thể khiến anh Võ ở kỳ Ngưng Đan hoảng sợ tháo chạy.

“Viêm Hoàng Chưởng”, đạo trưởng Vô Vi hét lên, không trung xuất hiện một bàn tay cực lớn, Nhậm Kiến Tường hệt như một con kiến nhỏ bé đứng trước bàn tay này vậy.

“Hừ, chỉ với thứ này mà cũng có thể gọi là Viêm Hoàng Chưởng à? Đúng là nực cười”.

Nhậm Kiến Tường không dừng lại động tác trên tay vẫn tiếp tục nhanh chóng xoay người, nhưng vẫn nở nụ cười chế giễu.

“Có nực cười hay không thì cậu cứ thử rồi sẽ biết, đến…”

Đạo trưởng Vô Vi cũng rất không thoải mái, nhớ đến năm đó có không ít tu võ giả chết dưới chưởng pháp này, dù là cậu cũng phải chết.

Tung ra một đòn có lực cực mạnh, bàn tay lớn đó nhanh chóng đẩy về phía trước.

Nhưng Nhậm Kiến Tường chỉ khẽ cười, động tác tay bỗng ngừng lại, sau đó làm như không có việc gì vung tay lên, một cơn gió mạnh thổi qua.

Cơn gió nổi lên, bàn tay vốn dĩ rắn chắc đó lúc này bỗng chốc lắc lư, rồi dần trở nên trong suốt.

“Cái gì? Viêm Hoàng Chưởng, đến…”, đạo trưởng Vô Vi cũng rất ngạc nhiên, sao chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng đã làm Viêm Hoàng Chưởng mà mìnhrèn luyện khá lâu bỗng biến mất, rõ ràng là mình đứng khá xa Nhậm Kiến Tường mà, không thể nào.

Đạo trưởng Vô Vi tiếp tục tung đòn tấn công này ra, từng bàn tay được tung ra từ trong tay đạo trưởng Vô Vi dần lớn hơn, sau đó nhanh chóng lao đến chỗ Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường không hề cảm thấy có áp lực, chỉ giơ tay lên.

Nhưng nếu có cường giả ở đây thì sẽ thấy, mỗi lần Nhậm Kiến Tường vung tay lên, trong tay anh đều có một thứ giống hoa văn của rồng dần chuyển động.

“Được rồi, như thế không có ý nghĩa gì cả”, lúc này Nhậm Kiến Tường cũng không còn hứng thú nữa bèn bĩu môi, sau đó hai tay nhanh chóng kết thành ấn, một con rồng ảo ảnh xuất hiện trong không trung.

Chẳng qua con rồng này có màu trắng trong suốt, trông như công lực của Nhậm Kiến Tường vẫn chưa đạt đến đỉnh cao.

“Hôm nay tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới là chưởng pháp thật sự, Long Văn Chưởng…”

Nhậm Kiến Tường hừ một tiếng, nhìn đạo trưởng Vô Vi, sau đó hai tay đẩy về trước, bàn tay anh dịch chuyển, con rồng lượn vòng trên đỉnh đầu Nhậm Kiến Tường cũng di chuyển theo.

“Cái gì? Đây là chưởng pháp gì thế? Không… Viêm Hoàng Chưởng… trên…”

Lúc này đạo trưởng Vô Vi cũng hoảng sợ bởi con rồng ảo giác đó, người Trái Đất vẫn cứ nghĩ rồng chỉ có trong truyền thuyết, không hề tồn tại, nhưng Nhậm Kiến Tường lại biết ở tiên giới, rồng có quần thể, rồng ở Trái Đất chẳng qua đều bay đến tiên giới hết rồi mà thôi.

Đạo trưởng Vô Vi sống đến mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy rồng, nhìn từ đằng xa đã có cảm giác không dám xâm phạm, đây còn là một con rồng ảo ảnh nữa.

Trong tình hình cấp bách, đạo trưởng Vô Vi cũng liên tục đánh ra vài đòn tấn công, nhưng chưởng pháp đều đánh trúng người con rồng, không có gì xảy ra cả, ngược lại linh lực bị con rồng hút hết.

“Không… kiếm pháp Vô Vi…”, thấy con rồng đó sắp bay đến chỗ mình, đạo trưởng Vô Vi không khỏi cảm thấy hoảng hốt, rút thanh kiếm từ thắt lưng ra chém mạnh về phía con rồng.

“Hả? Linh khí?”, ngay khi thanh kiếm đó vừa rút khỏi, Nhậm Kiến Tường đã ngửi được một luồng khí tức khác thường, thanh kiếm đó hình như không phải là đồ vật bình thường.

Quả nhiên khi thanh kiếm đó chém xuống, con rồng biến mất trong không trung.

Lúc này đạo trưởng Vô Vi mới yên tâm, thở hổn hển, cảnh tượng vừa rồi chắc chắn sẽ khắc sâu vào trí nhớ của ông ta.

“Ha ha ha, thằng nhóc khốn kiếp, đây đã là thực lực mạnh nhất của cậu rồi nhỉ? Tôi nói cho cậu biết tôi vẫn còn giữ tay con át chủ bài, thanh kiếm Vô Vi này là bảo vật lão tổ để lại trước khi quy tiên, bây giờ lấy ra giết cậu cũng là duyên phận của cậu đấy”.

Lúc này đạo trưởng Vô Vi khẽ vuốt ve thanh kiếm Vô Vi rồi nhanh chóng cắm lại vào vỏ kiếm.

Lúc này Nhậm Kiến Tường đã nhìn ra được chút manh mối, trông hình dáng có lẽ thanh kiếm này không phải là linh khí thật mà chỉ là linh khí giả.

Lính khí giả là vài loại vũ khí bình thường, được nuôi dưỡng bằng linh lực qua một trăm năm thậm chí là nhiều hơn, đến khi trong vũ khí đó chứa một ít linh lực.

Còn linh khí lại là vũ khí được hình thành một cách tự nhiên, bên trong có thể tạo ra hệ thống tự tạo linh lực.

Nhậm Kiến Tường cũng đã từng thấy linh khí, trước đó anh cũng có linh khí nhưng đó là linh khí đỉnh cấp, thế nên Nhậm Kiến Tường vừa nhìn đã biết điểm không thích hợp của thanh kiếm Vô Vi này.

Huống gì… hơ hơ…

“Tôi nói này, ông không khống chế được nó nhỉ, một kiếm lúc nãy ông chắc đã bị phản phệ rồi. Tôi nói cho ông biết mặc dù đây không phải là linh khí nhưng cách khống chế cũng không khác linh khí là mấy… haiz, sao lại nói với ông mấy thứ này chứ, đúng là nhớ thời kỳ đó quá”.

Nói rồi Nhậm Kiến Tường lại nhớ đến món linh khí trước kia của mình.

Đạo trưởng Vô Vi nghe Nhậm Kiến Tường nói những thứ bản thân ông ta không hiểu, nhưng ông ta cũng không để tâm, điều ông ta để ý là tên nhóc khốn kiếp này lại nhìn ra mình bị kiếm Vô Vi phản phệ.

Lúc này đạo trưởng Vô Vi cố gắng không tỏ vẻ ngạc nhiên, vẫn cười nói: “Ha ha ha, nực cười, kiếm của lão tổ đã truyền lại cho chưởng môn các đời trước, tại sao tôi lại không thể khống chế, không lãng phí thời gian với cậu nữa, đi chết đi…”

Lúc này ông ta lại rút kiếm Vô Vi ra, nhanh chóng cầm chắc kiếm, miệng lẩm bẩm vài câu, không trung bỗng chốc xuất hiện vô số kiếm khí, khi đạo trưởng vung thanh kiếm trong tay lên, kiếm khí này đều bay về phía Nhậm Kiến Tường.

“Gào!”, Nhậm Kiến Tường bỗng nghe thấy có tiếng của thú Tụ Linh, quay đầu nhìn lại, không biết lại từ lúc nào đã có một thanh kiếm lao về phía thú Tụ Linh.

Nhậm Kiến Tường biết thú Tụ Linh chắc chắn sẽ không đỡ được, nhưng lúc này muốn qua đó đã không còn kịp nữa rồi.

“Đệch, nằm xuống cho ông”, Nhậm Kiến Tường không khỏi lớn tiếng mắng, lúc này lại liên tục ném một pháp quyết ra vứt về phía Tụ Linh Thú, nhưng đã muộn rồi.

Chân sau của thú Tụ Linh vẫn bị kiếm khí làm cho bị thương, bỗng chốc cả chân nó đều biến mất.

“Ông là Vô Vi đúng không? Ông sẽ phải trả giá…”

Chương 95: Đe dọa

Trong lúc Nhậm Kiến Tường cúi đầu trầm giọng nói, anh cảm nhận được sau lưng mình lạnh toát.

Nhậm Kiến Tường khua tay, đằng sau lưng anh lập tức xuất hiện một bức chắn lớn, toàn bộ kiếm khí đâm vào bức chắn đó.

Nhưng mặc dù cũng có tên là linh khí, nhưng linh khí giả vẫn là linh khí giả!

Đúng như dự đoán, một lúc sau, bức chắn do Nhậm Kiến Tường tạo ra cũng bắt đầu tan vỡ thành những mảnh nhỏ.

Nhưng trong thời gian đó Nhậm Kiến Tường đã tranh thủ đến chỗ thú Tụ Linh.

Lúc này thú Tụ Linh đang nằm dưới đất rên rỉ, nó ngẩng đầu lên nhìn Nhậm Kiến Tường một cái, trong ánh mắt chất chứa đầy nỗi oán hận.

Nhậm Kiến Tường dùng khí làm kim châm, nhanh chóng đâm vài kim vào chỗ chân đang dần biến mất của thú Tụ Linh.

Dòng máu màu tím đang chảy ra cũng lập tức dừng lại, hơn nữa một lượng lớn linh khí cũng bắt đầu tập hợp lại ở chỗ vết thương, nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy miệng vết thương nhanh chóng lành lại.

Lúc này Nhậm Kiến Tường mới yên tâm, vật cưỡi anh vừa mới thu phục được còn chưa kịp hưởng thụ nữa, không thể đánh mất như vậy được!

Hơn nữa, huyết mạch của nó cũng đã thức tỉnh rồi, cũng coi như là có tình nghĩa bạn cũ.

"Choang!"

Cuối cùng bức chắn huyền ảo đó cũng đã vỡ nát rồi, kiếm khí còn lại phi tới chỗ Nhậm Kiến Tường với tốc độ kinh người.

"Hừ, thấy tôi dễ bắt nạt lắm đúng không?"

Nhậm Kiến Tường đứng dậy, dùng hai tay kết ấn.

"Nguyên Tiên Quyết…"

Đạo trưởng Vô Vi thật sự chọc giận Nhậm Kiến Tường rồi.

Nếu đạo trưởng Vô Vi khoan dung một chút, thả anh đi thì cũng không lắm chuyện rắc rối như thế này.

Nghĩ lại thì anh là người phá hoại thiên động mà lão tổ người ta để lại trước, Nhậm Kiến Tường cảm thấy hơi áy náy nên cố gắng nhẫn nhịn nhưng không ngờ đạo trưởng Vô Vi lại làm vật cưỡi của anh bị thương.

Mặc dù bây giờ tình cảm giữa anh và vật cưỡi chưa sâu đâm lắm nhưng anh không bao giờ để người khác động tay vào đồ của mình.

Anh không suy nghĩ nhiều mà dùng sức mạnh lớn nhất của bản thân.

Cơ thể Nhậm Kiến Tường lập tức phát sáng rực rỡ, đặc biệt là đôi mắt của anh đã trở thành màu vàng, nhìn kỹ thì còn thấy hai con rồng vàng bay lượn bên trong nữa.

"Thiên Long… Giáng Thế!"

Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì một con rồng màu vàng bay ra từ cơ thể của Nhậm Kiến Tường rồi bay lượn trên đỉnh đầu Nhậm Kiến Tường.

Đôi tay Nhậm Kiến Tường nhanh chóng kết ấn.

Cuối cùng anh chậm rãi chắp tay trước ngực, con rồng thánh hoàng kim cũng dừng bay lượn, nó gầm rú về phía đạo trưởng Vô Vi với âm thanh chấn động điếc cả tai.

Trong nháy mắt cả sơn động rung chuyển.

Đạo trưởng Vô Vi sợ hãi đứng bất động.

Nếu vừa rồi lúc nhìn thấy con rồng ảo ảnh khiến ông ta có cảm giác không dám xâm phạm thì bây giờ nhìn thấy rồng thánh hoàng kim ông ta thực sự kích động muốn quỳ xuống.

"Không ngờ rằng đời này tôi có thể nhìn thấy rồng thật, hahaha…"

Lúc này trong lòng đạo trưởng Vô Vi vô cùng vui mừng.

Đây là rồng mà người trái đất luôn tôn thờ, kính trọng, vậy mà ông ta đã được nhìn thấy rồi!

Nhưng Nhậm Kiến Tường không để đạo trưởng Vô Vi vui mừng quá lâu, anh điều khiển rồng thánh hoàng kim phi tới chỗ đạo trưởng Vô Vi.

Lúc này, đạo trưởng Vô Vi mới nghĩ đến việc ngăn cản nhưng đã quá muộn rồi!

Rồng thánh hoàng kim đã tới sát chỗ ông ta.

"Sư phụ? Không…"

Đúng lúc này lại có một người vừa bước vào trong huyệt động, thấy cảnh tượng đó hắn vội vàng hét lên mà không hề sợ hãi rồng thánh hoàng kim.

Người đó phi nhanh đến trước mặt đạo trưởng Vô Vi, giơ hai tay chặn đòn tấn công cho ông ta.

Thấy vậy Nhậm Kiến Tường giảm chút sức lực.

Nhưng rồng thánh hoàng kim vẫn xuyên qua cơ thể người đó, sau đó đánh vào người đạo trưởng Vô Vi.

Đạo trưởng Vô Vi cảm thấy tĩnh mạch trên cơ thể của mình đều đã bị đứt, hơn nữa ông ta không còn cảm nhận được chút linh lực nào nữa.

Đây, đây rốt cuộc là đòn tấn công gì vậy…

Đạo trưởng Vô Vi không ngờ rằng công pháp này là mức thấp nhất trong cả Nguyên Tiên Quyết, hơn nữa linh lực hiện tại của Nhậm Kiến Tường thực sự quá ít, ở cảnh giới thấp nên không thể phát huy được hết sức mạnh của nó.

Nhưng đây cũng là đồ vật trên tiên giới, còn là công pháp lúc Nhậm Kiến Tường còn là tiên vương, không phải là thứ mà người sống trên trái đất có thể chịu được.

Người đỡ cho đạo trưởng Vô Vi bây giờ đã không còn tồn tại nữa, giống như hắn chưa từng xuất hiện ở đây vậy, hóa thành tro bụi bốc hơi vào không gian.

"Dám làm vật cưỡi của tôi bị thương, ông phải dùng mạng của ông để đền".

Nhậm Kiến Tường bước tới chỗ đạo trưởng Vô Vi đang nằm dưới đất không nhúc nhích, tức giận nói.

"Hahaha… cậu cứ lấy mạng của tôi đi! Tôi nói cho cậu biết, tôi đã báo cho môn phái tướng mạo của cậu rồi, đó không phải là võ quán Trầm Ngọc đâu, môn phái của tôi lớn hơn sức tưởng tượng của cậu nhiều, chẳng bao lâu nữa, không chỉ cậu… mà người thân của cậu… đều sẽ bị truy sát, hahahaha…"

Đạo trưởng Vô Vi dùng hết sức lực còn lại để đe họa Nhậm Kiến Tường.

Anh vốn định tha cho ông ta rồi nhưng đạo trưởng Vô Vi đã nói vậy sát ý của anh lại càng tăng cao hơn.

Nhậm Kiến Tường dùng một tay nhấc đạo trưởng Vô Vi lên rồi, cơ thể anh phát ra một loại khí tức kinh người.

"Nói, môn phái của ông rốt cuộc là gì? Mau nói…"

Nhưng đạo trưởng Vô Vi không trả lời câu hỏi của Nhậm Kiến Tường, lúc Nhậm Kiến Tường nhấc ông ta lên ông ta đã chết rồi.

Nhậm Kiến Tường vứt ông ta xuống đất, bắt đầu chán nản.

Lần này anh lại gây rắc rối cho gia đình rồi!

E là đạo trưởng Vô Vi nói không sai, Nhậm Kiến Tường đã nhìn ra ông ta không phải người của võ quán Trầm Ngọc, ví dụ như việc kiếm Vô Vi phản lại ông ta.

Nhậm Kiến Tường thở dài một hơi, việc cũng đã đến nước này cũng chỉ còn cách được đến đâu hay đến đấy.

Anh quay đầu nhìn thú Tụ Linh, không ngờ nó đã biến hóa ra một cái chân, mặc dù vẫn còn hơi mờ ảo nhưng đã có thể đứng lên rồi.

Nhậm Kiến Tường nhặt thanh kiếm Vô Vi dưới đất lên, vẫy tay với thú Tụ Linh rồi đi thẳng ra ngoài.

"Mọi người xem kìa, có người ra rồi".

"Sư phụ đâu? Sao không phải là sư phụ?"

"Còn cả đại sư huynh nữa".

"Rốt cuộc hắn là ai?"

Mọi người nháo nhào bàn tán.

Tâm trạng Nhậm Kiến Tường vốn đang buồn bã, bây giờ lại càng tệ hơn, anh không nói nhiều rút thanh kiếm Vô Vi ra rồi vung về phía đám người kia.

Tất cả mọi người đều sợ hãi bởi sức mạnh to lớn kia, ngã ngào hết xuống đất.

"Cút, nếu không, tôi không ngại tiêu diệt hết cả môn phái của mấy người đâu!"

Chương 96: Mở công ty

Nhậm Kiến Tường lớn tiếng cảnh cáo đám người kia, bọn họ đều không dám chặn anh lại, Nhậm Kiến Tường thuận lợi đưa thú Tụ Linh rời khỏi võ quán Trầm Ngọc.

Sau khi Nhậm Kiến Tường rời đi khuất bóng, bọn họ mới dám đưa mấy người bị thương đi, hơn nữa còn cử người vào trong huyệt động kiểm tra.

Điều khiến người ta kinh ngạc là bên trong huyệt động không hề có thứ gì, đến cả bóng dáng của đạo trưởng Vô Vi cũng không thấy đâu.

Nhưng Nhậm Kiến Tường không còn quan tâm đến những chuyện này nữa.

Bây giờ Nhậm Kiến Tường đã đưa thú Tụ Linh đến trước cửa nhà.

Vừa mở cửa ra thì một bóng dáng lao đến, lúc này thú Tụ Linh không nhanh nhạy như lúc ở trong huyệt động nữa mà chỉ nằm trên vai Nhậm Kiến Tường hé mắt, ngây ngô nhìn bóng dáng đang lao tới.

"Bố, bố ơi… ấy? Con chó nhỏ ở đâu vậy bố?"

Bóng dáng vừa xông đến chính là Diệp Uyên Thư, cô bé ngẩng đầu lên nhìn con chó nhỏ trên vai Nhậm Kiến Tường.

Hay thật đấy, ông đây rõ ràng là thú Tụ Linh, thú Tụ Linh đấy! Sao lại biến thành chó rồi.

Trong lòng thú Tụ Linh vô cùng khó chịu.

Chẳng lẽ vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao, chó có khôi ngô tuấn tú như tôi không? Nhưng khí tức trên người cô bé này…

"Được rồi Thư Thư, hôm nay bố mang về cho con một con chó, sau này lúc bố không có ở nhà, nó có thể chơi cùng con".

Nhậm Kiến Tường cũng đã thấy được năng lực của thú Tụ Linh rồi, mặc dù không phải là linh thú kiểu tấn công nhưng cũng có thể làm bảo vệ của người bình thường được.

Chỉ có điều…

Linh thú ở trái đất cằn cỗi này vô cùng hiếm hoi, xem ra phải ngụy trang cho kỹ mới được, nhưng chuyện này để sau này rồi tính.

"Grào grào…"

Thấy Nhậm Kiến Tường cũng gọi mình là chó, thú Tụ Linh không khỏi tức giận, nó lập tức nhảy xuống từ vai Nhậm Kiến Tường rồi gào lên bất mãn.

"Ấy? Sao con chó này kêu lạ vậy, không phải nên kêu là gâu gâu sao…"

Lúc này Diệp Uyên Thư cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, gãi đầu khó hiểu, nghiêng đầu hỏi Nhậm Kiến Tường.

"À…cảm cúm, đúng rồi, con chó này bị cảm cúm đó…"

Nhậm Kiến Tường cũng hết cách, chỉ có thể viện cớ qua loa.

"Thư Thư à, con chó con này đã thuộc về con rồi, sau này con mà không ăn cơm cẩn thận là con chó sẽ giành cơm của con đấy".

Nhậm Kiến Tường xoa đầu Diệp Uyên Thư nhìn cô bé với ánh mắt trìu mến.

Thú Tụ Linh: "?"

Diệp Uyên Thư vui vẻ bế thú Tụ Linh vào lòng.

Cơ thể thú Tụ Linh cũng không quá nhỏ nhưng Diệp Uyên Thư vẫn có thể ôm vào lòng.

Thấy Diệp Uyên Thư ôm thú Tụ Linh chạy vào trong phòng, Nhậm Kiến Tường không khỏi bật cười.

Có thú Tụ Linh cũng coi như có thêm một người vệ sĩ, Diệp Uyên Thư ở cùng với thú Tụ Linh cũng có thể tiếp xúc với linh lực từ sớm, chỉ có lợi chứ không hề có hại.

Là con gái của anh thì chắc chắn phải đi con đường tu tiên.

Nhưng khổ cho thú Tụ Linh quá, hahahaha…

Trong lúc Nhậm Kiến Tường đang tưởng tượng đến một cuộc sống tươi đẹp thì đột nhiên có người ôm lấy anh từ đằng sau.

"Diệp Nhi, anh nhớ em".

Nhậm Kiến Tường không cần nghĩ cũng có thể khẳng định rằng đó là vợ mình, Diệp Yến.

"Mấy hôm nay anh…"

Trong lúc Diệp Yến định hỏi điều gì đó thì Nhậm Kiến Tường quay người lại, lấy tay che miệng Diệp Yến lại, cẩn thận nhìn xung quanh thấy không có ai, Diệp Uyên Thư cũng vào phòng của cô bé rồi.

"Sao thế?", Diệp Yến cảm thấy kỳ lạ.

"Nhà chúng ta không có ai khác đấy chứ?", Nhậm Kiến Tường ghé sát bên tai Diệp Yến rồi thì thầm hỏi.

"Không có, không có ai hết, Viên Viên ra ngoài rồi, có em với Thư Thư ở nhà thôi, sao vậy anh?", Diệp Yến tỏ vẻ buồn bực hỏi.

Sao Nhậm Kiến Tường ra ngoài một chuyến mà lại trở lên thần bí thế này!

Nghe thấy vậy, Nhậm Kiến Tường không khỏi mỉm cười, bế Diệp Yến lên rồi quay người lại đóng cửa.

"Làm cái gì vậy hả, đáng ghét…"

Lúc này, Diệp Yến vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường, đúng là cô gái ngốc, cô đánh Nhậm Kiến Tường một cái rồi nũng nịu nói.

Nhưng bàn tay Nhậm Kiến Tường không hề dừng lại, anh bế bổng Diệp Yến lên rồi nhanh chóng chạy về phòng mình.

Sau khi hai người vào phòng đóng cửa lại, cửa phòng Diệp Uyên Thư mở ra, một cái đầu nhỏ nhô ra, bên dưới còn có một cái đầu chó màu tím.

"Ấy, chó con, mày làm gì đấy! Mau mau mau, mau vào đây, đừng làm phiền bố mẹ".

Diệp Uyên Thư nhanh chóng rụt đầu vào, tiện tay tóm nhúm lông của thú Tụ Linh, vừa nói vừa kéo nó vào trong phòng.

Thú Tụ Linh: "?"

Trong phòng bên này, Nhậm Kiến Tường ôm chặt lấy Diệp Yến, Diệp Yến cũng ôm chặt lấy anh.

Đúng lúc Nhậm Kiến Tường định tới bước tiếp theo thì không may chuông điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

"Haizzz, đúng là phá đám!", Nhậm Kiến Tường bĩu môi rồi lấy điện thoại từ trong túi ra xem, hóa ra là Tần Vũ.

Nhậm Kiến Tường đang định ấn từ chối cuộc gọi thì Diệp Yến ngăn lại.

"Anh nghe máy đi, em không đùa với anh nữa, có gì tối nói chuyện, em còn phải đi mua cho Thư Thư ít đồ chơi nữa".

Nói rồi Diệp Yến luống cuống mặc lại quần áo rồi vội vàng mở cửa đi ra.

Diệp Yến đúng là tình trong như đã mặt ngoài còn e, Nhậm Kiến Tường quá mưu mô, ban ngày ban mặt, đúng là mất hết thuần phong mỹ tục mà.

Nhậm Kiến Tường mếu máo, tên Tần Vũ này, gọi lúc nào không gọi lại chứ nhằm lúc này mà gọi!

Việc đã đến nước này, Nhậm Kiến Tường chỉ có thể ấn nhận cuộc gọi, nhưng lúc anh nhận thì cuộc gọi lại kết thúc.

Cuộc gọi chờ kết nối ba mươi giây sẽ tự động ngắt.

Vãi, cái quái gì vậy!

Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ, chỉ đành gọi lại một lần nữa, Tần Vũ bắt máy rất nhanh.

"Cậu mà không cho mình câu trả lời thích đáng thì mình sẽ nhét đầu cậu vào trong bụng đấy".

Vừa mở lời Nhậm Kiến Tường đã hung hăng uy hiếp.

Dám phá hỏng chuyện tốt của anh, đúng là không thể lương thiện được.

"Hửm?"

Đầu dây bên kia Tần Vũ nghe vậy sợ hết hồn, không khỏi bỏ điện thoại ra nhìn số điện thoại đang gọi, gọi đúng rồi mà!

"Kiến Tường, mình nói cho cậu biết này, cậu còn nhớ trước kia cậu từng nói với mình việc thành lập công ty không, mình đã nghĩ rất lâu rồi, mình chuẩn bị mở công ty!"

Tần Vũ không quan tâm Nhậm Kiến Tường nói gì nữa, anh ấy nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

Nhậm Kiến Tường cảm thấy hào hứng, vội ngồi bật dậy ở trên giường, một tay tìm quần áo, một tay giữ điện thoại.

"Cậu có ý tưởng gì rồi?"

"Có rồi, mình chuẩn bị mở một công ty dược phẩm, sản xuất mỹ phẩm, bên mình có công thức dưỡng nhan, cậu thấy thế nào?"

Giọng nói của Tần Vũ đầy hào hứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.