Chương 85: Thật hay giả
Mọi người quay đầu nhìn lại, người đang nói là Nhậm Kiến Tường.
"Nhậm Kiến Tường? Cậu đừng vì bản thân không đưa ra được thứ gì tốt đẹp mà bôi nhọ người khác, hành vi như vậy chỉ khiến người ra càng khinh bỉ cậu hơn thôi!"
Lý Phân đang đắc ý đón nhận lời nịnh nọt của những người xung quanh, nghe thấy lời này, lập tức lớn tiếng giễu cợt.
"Đúng vậy! Không phải anh không chấp nhận được khi thấy người ta hơn mình đấy chứ? Một nhân vật như cậu chủ Lý, lại có thể tặng đồ giả chứ?”
"Diệp Thành Hải! Ông nhìn xem mình tìm được con rể ra sao, chưa nói đến việc bản thân vô dụng, còn bôi nhọ cậu chủ Lý. Tôi khuyên ông nên bảo con gái mình ly hôn với người này sớm một chút đi, tránh làm mất mặt nhà họ Diệp chúng tôi".
…
Tất cả mọi người đều nhao nhao chỉ trích Nhậm Kiến Tường, bọn họ cho rằng đây là cơ hội tốt để lấy lòng Lý Xung.
Mặt Nhậm Kiến Tường không có biểu cảm gì.
Với cảnh giới của anh, những lời này hoàn toàn không tạo ra chút gợn sóng nào, tuy anh không hiểu rõ về các bức tranh vẽ, nhưng đã dùng thần thức xem xét, anh rất chắc chắn mực trên bức họa này không quá trăm năm, mà bây giờ đã cách thời đại của Đường Dần hơn sáu trăm năm rồi.
Bức họa này chắc chắn không phải là thật, chỉ có thể coi như một món hàng nhái chất lượng cao.
"Nhậm Kiến Tường, anh không lấy ra được thứ gì tặng cho ông cụ Diệp, lại dùng loại mánh khóe này, có phải quá ngây thơ không?", Lý Xung khinh thường cười nói.
"Lời tôi nói đều là thật! Nếu như không tin, có thể tìm chuyên gia tới kiểm chứng".
Nhậm Kiến Tường lớn tiếng nói rất tự tin.
Về phần tại sao ông lão không nhận ra thì cũng dễ giải thích, Nhậm Kiến Tường không thể không thừa nhận, kỹ thuật của người ban đầu vẽ bức họa quả thực quá cao, có thể bắt chước đến trình độ làm thật giả lẫn lộn, nhưng giả vẫn là giả, không thể qua được kiểm tra chuyên nghiệp.
"Nhậm Kiến Tường, đủ rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi!"
Ông cụ Diệp cũng chỉ mắng nhẹ nhàng, nhưng cụ ta không dám thể hiện quá mức, bởi vì đến bây giờ cụ ta vẫn không nhìn thấu được đứa cháu rể này như cũ.
"Nếu mọi người đã không tin, vậy thì bỏ đi! Đây là quà tặng cho ông! Con cháu như cháu sao có thể không chuẩn bị gì được chứ, chỉ là, nếu người nhà họ Diệp đã không thích cháu thì cháu không ở lại đây thêm nữa".
Nhậm Kiến Tường vừa nói vừa đặt chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay lên bàn, chuẩn bị rời đi.
"Kiến Tường, em tin anh, em đi cùng anh!"
Diệp Yến mở lời không chút do dự.
So với người nhà họ Diệp, Nhậm Kiến Tường còn tốt với cô hơn, nếu không phải bởi vì anh, có thể bây giờ cô đã bị ép gả cho tên cặn bã Chu Tử Hào kia rồi.
"Bố ơi! Đưa Thư Thư đi theo với".
Đây vốn dĩ là cảnh tượng có phần khiến người ta cảm động, nhưng lại khiến cho Lý Xung la ầm lên như sấm, Diệp Yến chỉ có thể là người phụ nữ của hắn, chỉ được là của hắn.
"Được! Nếu anh nói bức tranh của tôi là giả, vậy được rồi, để tôi mời chuyên gia của ngành này đến! Nhưng nếu như đến lúc đó kết quả là anh nói dối, thì thế nào?"
“Anh muốn thế nào?”
“Nhường Diệp Yến lại cho tôi!”
Nhậm Kiến Tường nheo mắt lại, lạnh lùng nói.
"Yến Nhi không phải là một món đồ giao dịch!"
Lý Xung gật đầu, lại nói ra một câu động trời: "Vậy thì đánh cược mạng của anh!"
Diệp Yến bị dọa sợ, lên tiếng ngăn cản.
"Kiến Tường, đừng đánh cược với hắn, hắn là một tên điên, chúng ta không tranh với hắn, rời đi là được rồi".
"Yên tâm đi! Yến Nhi, tin tưởng anh, anh nắm chắc tuyệt đối!"
Sự tự tin trong ánh mắt của Nhậm Kiến Tường, khiến cho Diệp Yến gật đầu theo bản năng, đến khi kịp phản ứng lại, mới hối hận, thì Nhậm Kiến Tường đã đi ra phía trước rồi.
"Được, vậy thì đánh cược mạng sống, nếu bức tranh này là giả, anh sẽ thế nào?"
"Bức họa này không thể nào là giả được!"
Lý Xung rất tự tin, bởi vì gia tộc mà hắn trợ giúp ở nước Xuyên có địa vị rất cao, không thể nào lừa gạt hắn, nhưng điều hắn không biết là quả thật gia tộc kia không lừa hắn, bởi chính họ cũng bị gạt.
"Nếu như anh thua, cũng đưa cái mạng của anh cho tôi!"
Mặc dù Lý Xung rất tự tin, nhưng hắn vẫn có chút sự hãi.
Dù sao ai mà không tiếc mạng mình chứ! Có điều, trước ánh mắt mọi người đang nhìn chằm chằm, hắn đã không thể ngừng lại nữa, chỉ đành cứng rắn gật đầu.
“Đây, đây là Long Tôn! Trời ạ, chiếc nhẫn này là Long Tôn!”
Lúc này, một giọng nói hùng hồn của ông già cắt ngang sự tranh cãi của hai người bên này.
Thì ra, ông già này vừa khéo ngồi ngay bên cạnh Nhậm Kiến Tường, bởi vì ông ta vốn là người yêu thích ngọc, vừa nãy sau khi Nhậm Kiến Tường đặt chiếc nhẫn xuống, ông ta liền nhặt lên quan sát tỉ mỉ một phen, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa!
Chiếc nhẫn này giống hệt Long Tôn được ghi lại trong sách cổ, đến cả đường vân cũng hoàn toàn giống như in hình vẽ trong sách cổ.
"Diệp Thành, ông gào cái gì thế hả?", ông cụ Diệp bất mãn.
Ông già tên Diệp Thành này thận trọng nâng chiếc nhẫn này đến trước ông cụ Diệp.
"Gia chủ, đây chính là Long Tôn đó! Chiếc nhẫn này lại là vật mà hoàng đế Càn Long năm đó luôn mang theo bên cạnh, giá trị ít nhất cũng năm mươi triệu tệ trở lên, hơn nữa còn là kiểu muốn mua cũng không có hàng, cho dù ra giá một trăm triệu tệ cũng có người mua không chút do dự".
"Cái gì? Chiếc nhẫn này trị giá một trăm triệu tệ! Ông Thành, ông đừng dọa người khác, hoàng đế Càn Long từng đeo? Chuyện này nói ra ai mà tin chứ!"
"Mọi người cũng biết bình thường tôi thích nhất là nghiên cứu ngọc cổ, lời của tôi không có chữ nào là giả!"
"Trái lại tôi biết điều này, mặc dù Diệp Thành không có bản lĩnh gì, nhưng ở phương diện này quả thật ông ta tinh thông hơn so với rất nhiều chuyên gia".
"Tôi dùng tính mạng để bảo đảm, lời tôi nói đều là thật, gia chủ, ông thật có phúc quá! Còn có thể có được vật thần kỳ như vậy!"
Nhất thời, sắc mặt Lý Xung rất khó coi.
Nếu quả thật là thế, thì có nghĩa là dù không có màn đánh cược vừa nãy, cũng là hắn thua, đồ người ta lấy ra còn quý gấp mười lần đồ của hắn, đây là thua triệt để không thể nghi ngờ.
"Không thể nào! Nhất định ông là bệ đỡ mà hắn mời đến, chờ một chút khi nào chuyên gia đến, sẽ biết chuyện là thật hay giả ngay thôi".
Ông cụ Diệp nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ sâu xa, một giọng nói trong đầu thầm nhắc nhở cụ ta, những gì Nhậm Kiến Tường nói đều là sự thật.
Bây giờ, ở đây trừ ông cụ Diệp ra, chỉ sợ cũng chỉ có Diệp Yến và Diệp Thành vẫn tin tưởng Nhậm Kiến Tường.
Còn những người khác, đều nhìn với vẻ lạnh nhạt, đang chờ Nhậm Kiến Tường bị mất mặt.
Mặc dù có sự bảo đảm của Diệp Thành, nhưng trong tiềm thức, bọn họ đều bằng lòng tin tưởng Lý Xung - người du học nước ngoài trở về, mà không phải tin một người mấy năm trước vẫn chỉ là một bảo vệ bình thường.
"Chuyên gia tới rồi!"
Không biết là ai hô lên, mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ thấy, chừng hai mươi mấy người đi tới, ai nấy đều mặc đồng phục màu trắng, những người này đều thuộc cùng một đoàn giám định.
Đoàn chuyên gia đi tới bên cạnh Lý Xung, dẫn đầu là một ông lão, ông ta cúi người nói.
“Cậu chủ Lý, tôi đã biết hết mọi chuyện, cậu yên tâm, bất kể ra sao, chúng tôi cũng sẽ trả lại công bằng cho cậu”.
“Không nhất thiết phải vậy! Mọi người chỉ cần nhớ, mọi việc phải công chính liêm minh, nếu không có người lại nói tôi mời người đến hãm hại hắn, vậy thì không giải thích cho rõ được rồi”.
“Về điều này thì yên tâm, tuy chúng tôi kính trọng năng lực của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không nói dối, đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho báu vật có một không hai”.
"Nhậm Kiến Tường, có thể bắt đầu được chưa?"
Nhậm Kiến Tường gật đầu.
Dáng vẻ của đoàn giám định này cũng xem như đứng đắn, hẳn sẽ không vì tham lam mà giở trò lừa đảo.
Chương 86: Mày dám đánh tao sao?
Mọi người đang có mặt đều nín thở chờ đợi, chuyên gia dựng một cái sàn lên rất nhanh, đủ loại máy móc cũng được lấy ra ngay sau đó.
Chuyên gia chính là chuyên gia, không cần phải tốn quá nhiều thời gian đã có được kết quả.
Chuyên gia đứng đầu là một người đàn ông trung niên, đeo một cặp kính màu đen, ông ta kinh hãi nhìn cái nhẫn trên mặt bàn.
“Cái nhẫn này… giống như đã nói, là Long Tôn! Chỉ là giá trị e rằng không dưới một trăm triệu tệ, giá trị cụ thể thì phải để cho chuyên gia trong lĩnh vực này thẩm định mới biết được”.
Mọi người trở nên xôn xao, tranh Sơn Hà mà Lý Xung tặng rốt cuộc là thật hay giả?
“Tranh Sơn Hà này là đồ mô phỏng theo, mặc dù là đồ mô phỏng nhưng cậu chủ Lý cũng không phải lo lắng, đây là do danh gia Kỳ Vinh của thời đại trước mô phỏng lại, mặc dù giá trị không tới mấy chục triệu nhưng vẫn đáng giá ba bốn trăm tệ, tôi nghe nói bức tranh này cậu chủ Lý có được mà cũng chẳng mất gì, vậy nên căn bản không lỗ”.
“Đủ rồi!”
Lý Xung nhanh chóng lên tiếng ngắt lời.
Có điều mọi người xung quanh đã bắt đầu nhìn về phía hắn bằng ánh mắt dị thường, chỉ là vì thân phận của hắn nên không ai dám chế nhạo.
Lúc này, trong lòng ông cụ Diệp cũng chấn động tới độ chẳng thể dùng ngôn từ để hình dung, trải qua một loạt những chuyện gần đây, cụ ta chỉ biết người cháu rể này của mình rất không tầm thường, thế nhưng trước giờ vẫn chưa từng nghĩ cậu ta lại có bản lĩnh tới thế.
Một cái nhẫn đã có thể mua được cả gia tộc của cụ ta rồi, có thể thấy món quà này đáng quý tới độ nào.
Hơn nữa, tất cả mọi người, ngay cả người chuyên nghiên cứu tác phẩm mỹ thuật trong gia tộc cũng không hề phát hiện ra đây là đồ nhái, thế nhưng Nhậm Kiến Tường chỉ mới liếc nhìn một lần đã nhận ra thật giả, bản lĩnh này không phải là thứ đơn giản chút nào.
“Anh rể!”
Diệp Viên Viên nhỏ giọng nói.
Cô ta biết anh rể mình sẽ không thua, cô ta sẽ từ từ làm chứng cho sự ra đời của một truyền kỳ, ở trong mắt cô ta, chẳng có gì là Nhậm Kiến Tường không làm được, cái gì anh cũng biết và làm được hết.
Diệp Yến chỉ yên lặng quan sát chồng mình, năm năm không gặp, anh đã thay đổi rất nhiều.
Thế nhưng khi tiếp xúc với nhau ngày càng lâu hơn, cô lại phát hiện ra hình như khoảng cách giữa cô và Nhậm Kiến Tường cũng ngày một xa dần, cô càng không nhìn thấu chồng của mình nữa rồi.
Đây là một loại cách biệt của ánh mắt, cách biệt của cuộc sống chung.
Ngay cả việc Nhậm Kiến Tường đã làm gì mà cô cũng không biết, không hiểu sao anh lại quen biết nhà họ Vũ, còn cả chuyện của Chu Tử Hào, nhà họ Chu cũng không hề tới gây rắc rối.
Sau khi cô nghiêm túc suy xét, nếu như nhà họ Chu dồn toàn lực điều tra thì chuyện này sẽ chẳng thể che giấu được.
Bao gồm cả hôm nay, vừa ra tay đã là Long Tôn – một thần vật mà cô thậm chí còn chưa từng nghe nói đến, hơn nữa vừa nhìn đã khẳng định ngay tranh Sơn Hà là đồ nhái, tự tin tới độ đánh cược với tính mạng!
Diệp Yến thật tâm cảm thấy vui về chồng của mình, bởi vì Nhậm Kiến Tường đang nhận được sự công nhận của tất cả mọi người, khiến cho mọi người đều phải vì thế mà chấn động. Thế nhưng đồng thời, có một loại cảm giác xa cách đàng lan ra trong lòng cô.
“Nhớ kỹ! Sau này không được động tới người này!”
Rất nhiều trưởng bối của nhà họ Chu đều đang nhỏ giọng nhắc nhở hậu bối của mình.
Sau ngày hôm nay, tin rằng trong số những người có mặt tại đây sẽ chẳng ai dám coi thường Nhậm Kiến Tường nữa.
“Mang cái mạng của anh ra đây!”
Lúc này, giọng nói bình thản của Nhậm Kiến Tường cũng truyền tới bên tai mọi người.
“Ôi!”
Người nhà họ Diệp lại rơi vào trầm mặc.
Không ai dám nói một câu gì, chuyện tiếp theo đây mà xử lý không tốt thì có thể sẽ có người phải mất mạng, lúc này ai cũng không muốn đứng nơi đầu sóng ngọn gió.
“Mày thử động vào nó tao xem nào, nếu như mày chạm vào con trai tao, tao sẽ khiến cho cả nhà mày đều phải chết!”
Lý Phân gào lên rồi xông tới, chỉ vào mặt Nhậm Kiến Tường mà mắng chửi.
“Cái tên phế vật nhà mày, mày thì có bối cảnh gì! Nếu như tao muốn động vào mày thì ai có thể bảo vệ được cho mày, nhà họ Diệp sao?”
“Bốp!”
Nhậm Kiến Tường tát mạnh lên mặt bà ta một cái, miệng của Lý Phân này quả thực quá thối rồi.
“Mày dám đánh tao! Cái thằng khốn nạn này!”
“Bốp!”
Lại thêm một cái tát nữa.
“Nhậm Kiến Tường, mày dám đánh mẹ tao, tao sẽ giết chết mày”.
Nhậm Kiến Tường liếc mắt nhìn về phía Lý Xung, nói: “Không phải anh nói muốn cược mạng sao? Sao thế! Giờ lại muốn giết tôi diệt khẩu?”
“Mày không nên đánh mẹ tao, tao phải phế bỏ mày!”
“Ha ha! Mặt dày vô liêm sỉ thế mà còn dám ăn nói thản nhiên như vậy, da mặt của anh cũng dày thật đấy! Sao nào…sợ chết rồi à?”
Môi Lý Xung mấp máy, thế nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được một chữ, Lý Phân thì kêu gào giống như phát điên.
“Cái tên phế vật nhà mày, mày dám sao? Nhiều người đang nhìn như thế, mày dám giết người công khai, mày doạ ai thế? Loại tép tiu như mày, bà đây cứ đứng ở nơi này, mày cũng chẳng dám động vào một cọng lông của tao”.
Từ trước tới nay, thân là tiên vương một đời, có người nào anh muốn giết mà không thể giết?
Ngay tức thì, khí thế trên người Nhậm Kiến Tường cũng đột ngột bộc phát, hai mắt anh nhắm nghiền lại rồi chậm rãi mở ra, trong mắt đã ngập tràn vẻ hung bạo.
Hai người bị khí thế này doạ cho sợ tới độ quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ giống như tiến vào trong hơi thở giết chóc vô tận, mỗi một thời khắc đều có thể nhìn thấy đủ loại tử vong, nếu như không phải Nhậm Kiến Tường kịp thời thu lại thì khí thế này cũng có thể doạ bọn họ sợ chết.
“Chết đi cho tôi!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cú đấm của Nhậm Kiến Tường đã vung thẳng lên trán Lý Xung.
Một luồng gió mạnh cũng tạt tới ngay sau đó, hai người chỉ cảm thấy tóc mình bị kéo tới phát đau, da đầu giống như bị tách ra khỏi cơ thể vậy.
“Rầm!”
Lý Xung bị đánh bay ra, không rõ sống chết.
Nhậm Kiến Tường không động tới Lý Phân mà thu nắm đấm lại, cao ngạo nhìn về phía bà ta.
“Tôi động tới hắn ở trước mặt bà rồi đấy, bà tính làm gì đây?”
Lý Phân không còn hống hách được như khi trước nữa, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, bà ta cảm giác bản thân như một người vừa quanh quẩn giữa ranh giới sống chết, giống như đã trải qua địa ngục vô tận, loại cảm giác này chẳng thể nói rõ, thế nhưng quả thực cũng suýt thì bị doạ sợ mất hồn rồi.
Nhậm Kiến Tường điên rồi sao? Cậu ta thật sự dám!
Lý Xung nằm trên đất không rõ sống chết, điều này khiến cho người nhà họ Diệp hiểu ra một đạo lý, đó chính là đừng động tới mấy thanh niên thoạt nhìn trông rất bình thường, họ cho rằng đó là chuyện cậu ta không dám làm, thế nhưng cậu ta vẫn sẽ dám!
Ông cụ Diệp cũng hoàn toàn chấn động, đồng thời vẻ mặt cũng cực kỳ khổ tâm.
Tiếp theo đây nên làm thế nào mới tốt! Cụ ta không thể đắc tội với Nhậm Kiến Tường, cũng không thể đắc tội với nhà họ Lý.
Lý Xung nằm bất động trên mặt đất.
Thế nhưng ý thức trong đầu hắn thì vẫn rất tỉnh táo, chỉ có cơ thể là không chịu nghe theo sự chỉ huy của hắn nữa.
Lúc này, sự hối hận lan tràn khắp đại não hắn, nếu như hắn thắng rồi, hắn dám lấy mạng của Nhậm Kiến Tường không? Đáp án rõ ràng là không dám, nhiều người đang có mặt ở đây như vậy, nếu như trên người hắn có thêm tội giết người thì hắn cũng chạy không thoát nổi.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ muốn làm bẽ mặt Nhậm Kiến Tường và ép anh rời khỏi Diệp Yến mà thôi. Thế nhưng bây giờ, hắn cảm giác dù chữa khỏi thì chắc chắn cũng sẽ để lại di chứng.
Hắn không dám giết Nhậm Kiến Tường, vậy nên cũng chắc mẩm Nhậm Kiến Tường không dám động vào hắn, thế nhưng hắn sai rồi, cũng cảm nhận được cái gì gọi là ma quỷ.
Nhậm Kiến Tường chính là ma quỷ, là ác ma ăn thịt người còn không nhổ xương ra!
Thật ra cũng chính vì hắn không có ý định giết Nhậm Kiến Tường thật, nếu không thì bây giờ sẽ chẳng thể còn nằm ở đây được nữa mà đã hoá thành tro bụi từ lâu rồi.
Diệp Yến giao con gái lại cho bố mẹ rồi đi tới bên cạnh Nhậm Kiến Tường.
Lần này, cô phải cùng tiến cùng lui với chồng của mình, tỏ rõ lập trường của bản thân, đồng thời để cho Nhậm Kiến Tường biết cô cũng sẽ bảo vệ anh.
Vào lúc bầu không khí đang trở nên bí bách, một đám người lạ mặt có khí thế bức người tiến vào bên trong, theo sau là một giọng nói vang lên.
“Nhà họ Ngô tới!”
Chương 87: Giao đấu với anh Võ
“Nhà họ Ngô? Sao họ lại đến đây?”
Nhậm Kiến Tường đã từng nhìn thấy người đi đầu.
Chính là anh Võ đã đến bàn chuyện nửa đêm với Ngô Văn Sinh, người này có tu vi kỳ Ngưng Đan.
Đi theo phía sau nửa bước là một ông lão hơn năm mươi tuổi, mỗi bên có hai hàng ria mép, sắc mặt hơi tái nhợt, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải.
Sau khi nhìn lướt một vòng, cười nhếch môi nói: “Gia chủ Diệp đúng là uy phong, ngay cả người mà nhà họ Ngô tuyển dụng, ông cũng dám động vào”.
“Người đâu mang quà đến”.
Ông lão cười, một người ở phía sau bê một cái quan tài lên, quan tài màu đen tuyền được đặt chính giữa sảnh lớn.
Ông cụ Diệp xanh mặt, để quan tài ở sảnh lớn khi không có người mất là điều không may mắn chút nào, đây là muốn nhà họ Diệp bị diệt vong.
“Nhà họ Ngô các ông… làm thế có phải quá đáng lắm rồi không? Nhà họ Diệp và các ông trước giờ nước sông không phạm nước giếng, các ông làm thế là có ý gì?”
Lúc này ông cụ Diệp lên tiếng, thái độ coi thường thiên hạ.
“Có một chuyện cần ông làm rõ, không phải chúng tôi và nhà họ Diệp hòa bình mà là tôi xem thường nhà họ Diệp các ông”.
“Nhưng mấy ngày trước… tôi lại nghe được một tin khá tốt, các ông giao cô ta ra thì hôm nay xem như không có gì, nếu không… chỉ với việc các ông làm giám đốc của nhà họ Ngô bị thương, nhà họ Diệp sẽ không còn tồn tại, tin tôi đi, tôi có khả năng này”.
Anh Võ chỉ vào Diệp Yến nói.
Cả người Nhậm Kiến Tường trở nên căng cứng, tại sao lại là vợ mình, tại sao?
Chắc chắn trong đó có bí mật gì đấy.
Trước đó anh vẫn đang tìm hiểu rốt cuộc năm đó Yến Nhi bị ai hãm hại? Tại sao lại hãm hại? Bây giờ anh Võ này lại nhảy ra muốn nhà họ Diệp giao Yến Nhi ra?
Nhậm Kiến Tường vô thức đẩy Diệp Yến về phía sau.
Ai muốn động vào vợ mình thì phải chuẩn bị chết trước đi.
Tâm trạng của ông cụ Diệp hơi uể oải khi đối mặt với sự áp chế của anh Võ, nhà họ Diệp lấy cái gì so với nhà họ Ngô chứ?
Trước đây nhà họ Ngô đã có thế lực bậc nhất, bây giờ càng không cần so sánh, nhà họ Ngô đã ngang hàng cấp bậc với nhà họ Vũ, hai gia tộc này đều là trần nhà của thành phố Hoa Tây, các gia tộc khác làm sao có thể so bì được.
“Cút! Đừng để tôi nói lần thứ hai”, Nhậm Kiến Tường lạnh lùng nói.
“Chàng trai, cậu khá lắm, tôi đã nắm được đại khái tư liệu của cậu, nếu cậu muốn đến nhà họ Ngô, tôi có thể tiến cử, nhưng tôi nhất định phải dẫn người này đi”.
Sắc mặt anh Võ hơi dịu đi, hắn không nhìn thấu được Nhậm Kiến Tường. Theo tư liệu hắn có được, người này cũng là một tu giả, nếu có linh căn thì chắc chắn có thể trở thành một tu chân thật sự.
“Đằng sau một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của người phụ nữ, nếu cậu giao cô ta ra thì tôi có thể bắt cô Vũ nhà họ Vũ cho cậu”.
Sắc mặt Nhậm Kiến Tường càng u ám: “Tư tưởng khác nhau thì không đi cùng được, nếu anh còn nói bậy bạ, đừng trách tôi giết anh”.
“Ha ha… chàng trai, cậu đúng là ngông nghênh. Hôm nay tôi phải cho cậu biết thế nào là mình giỏi thì có người giỏi hơn. Có vài thứ hiện giờ cậu không dám nghĩ đến đâu”.
Vì muốn thu phục Nhậm Kiến Tường, anh Võ cũng mặc kệ những người ở đây, hắn kích hoạt linh lực, một đường linh tiễn đánh vào trán Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường có điều kiêng dè bèn chạy ra ngoài nhà họ Diệp.
Linh tiễn bắn trúng dưới chân Nhậm Kiến Tường vừa chạy qua, tảng đá dưới chân lập tức vỡ nát.
“Ôi trời, đây là yêu thuật gì thế?”
“Gia chủ từng nghe nói đến võ giả chưa?”
“Ý ông là?”, ông cụ Diệp lập tức hiểu ra, cụ ta rất lo lắng, nếu anh Võ này là tu võ giả thì chẳng phải hôm nay nhà họ Diệp thảm rồi sao?
“Chạy đi đâu?”
Ngay khi Nhậm Kiến Tường định chạy trốn ra cửa thì anh Võ đã đến cạnh anh.
Không còn cách nào khác, Nhậm Kiến Tường xoay người lại đỡ đòn, sau đó Nhậm Kiến Tường lại tiếp tục nhanh chân chạy ra ngoài cửa.
“Nhậm Kiến Tường, rốt cuộc cậu là ai?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ông cụ Diệp thầm ngạc nhiên, có thể nhìn ra tình huống lúc này, một đòn của anh Võ có sức công phá rất lớn nhưng đã bị Nhậm Kiến Tường đỡ được, hơn nữa còn không hề hấn gì.
“Khá đấy”.
Lúc này anh Võ xem như đã dấy lên lòng yêu mến nhân tài, người có thể đỡ được đòn của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thấy Nhậm Kiến Tường đã đi mất hút, anh Võ quay đầu lại lớn giọng nói: “Bắt cô gái đó lại, tôi đi xem sao”.
Ở phía đằng xa, Nhậm Kiến Tường nghe hắn nói thế, sát khí cuồn cuộn dâng lên, anh phải nhanh chóng giải quyết anh Võ này rồi quay lại mới được.
Nhậm Kiến Tường chạy trốn đến một khu rừng khá kín rồi dừng lại.
Xung quanh nơi này không có người, Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nhìn anh Võ đang chạy đến, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Đừng chạy nữa, cậu không thoát được đâu”.
Anh Võ cảm thấy ngạc nhiên.
Nhậm Kiến Tường chạy xa như thế mà vẫn không đỏ mặt, võ giả có thể làm được vậy đã giỏi lắm rồi.
“Ai nói tôi muốn chạy trốn, mạng của anh sẽ ở lại đây”.
“Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi như thế, nếu đã vậy thì tôi sẽ dạy dỗ cậu thay cho sư phụ của cậu, ông ta cũng sẽ biết ơn tôi lắm”.
Nhậm Kiến Tường không để tâm mà hỏi: “Các ông bắt Yến Nhi làm gì?”
“Không cần phải nói, đây không phải là việc cậu nên biết”.
Không cần phí lời nữa, Nhậm Kiến Tường ra tay, bây giờ tu vi của anh đã lên đến Tụy Thế Ngũ Trùng, cũng không phải không thể đánh với tu sĩ ở kỳ Ngưng Đan.
Linh lực bùng phát, một đòn tung ra kèm theo đó là tiếng gầm gừ đánh thẳng về phía đầu của anh Võ.
Anh Võ cũng đang giải phóng linh lực đỡ lấy đòn tấn công này, đồng thời tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu là người tu luyện sao?”
“Không thì sao? Anh nghĩ thế nào?”
“Không thể nào! Người tu luyện đều là hồ sơ tư liệu cả, cậu bước vào trần gian tại sao tôi không có một tin tức gì thế?”
Nhậm Kiến Tường không biết hắn đang nói gì? Chỉ đang nghĩ cách giết anh Võ.
“Cậu thuộc môn phái nào?”, anh Võ hỏi.
“Tôi là người giết anh, anh đừng hỏi nhiều”.
“Tôi quan sát tình trạng linh lực của cậu, cùng lắm là một tu sĩ sơ cấp, vậy mà cũng dám ra vẻ như thế. Cũng được, tôi sẽ đánh cậu tàn phế trước rồi hỏi rõ ràng sau”.
“Kiếm Ngọc Tuyền”.
Chỉ nghe anh Võ hét lên, một thanh kiếm màu ngọc bích xuất hiện trong tay hắn.
Nhậm Kiến Tường nhìn tay hắn, trong lòng biết rằng anh Võ này thế mà lại có thứ tốt như nhẫn không gian.
Vừa hay hiện giờ mình thiếu cái này, nếu đã có người tự dâng đến thì anh bèn nhận lấy thôi.
“Nguyên Tiên Quyết, lên”.
Có ý tưởng rồi, Nhậm Kiến Tường dồn sức vận chuyển công pháp, Nguyên Tiên Quyết này là trợ sức lớn nhất của tiên vương mà đời trước anh ao ước tu luyện được.
Linh lực trên người trỗi dậy, không khí xung quanh gần như bị chặn kín, hai mắt Nhậm Kiến Tường chậm rãi mở ra, ánh sáng màu nhạt trong con ngươi lóe lên.
Anh Võ hoảng hốt, đây là công pháp gì thế, tại sao một người tu luyện có tu vi kỳ Ngưng Đan như hắn lại có cảm giác mình thật nhỏ bé thế này.
“Chết đi!”, Nhậm Kiến Tường dồn sức vận chuyển linh lực hét lên.
“Thiên Long giáng trần!”
Chương 88: Hạ màn
Nói sao làm vậy, một con rồng vàng từ trên trời hạ xuống, từng tiếng rồng ngâm làm cho màng nhĩ của anh Võ đau đớn.
"Chuyện này không thể nào, không thể nào!", anh Võ vừa lẩm bẩm, vừa vội vã lui về phía sau.
Hắn không dám tin, làm sao một tu sĩ Trúc Cơ có thể phát ra đòn tấn công này, nếu như hắn biết cảnh giới thật sự của Nhậm Kiến Tường chỉ có Tụy Thể Ngũ Trùng, không biết liệu có kinh ngạc đến độ rơi cả cằm hay không.
Rồng vàng đập xuống mặt đất rất nhanh, tạo lên lực chấn động to lớn.
Không thể không nói, anh Võ này cũng có chút năng lực, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với Nhậm Kiến Tường tưởng tượng, khi rồng vàng rơi xuống, hắn đã tới ngoài rìa rồi.
Tránh được sự thương tổn lớn nhất, nhưng lực chấn động vẫn khiến hắn mất đi năng lực chiến đấu.
Anh Võ nằm dưới đất, nhìn Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt sợ hãi, Nhậm Kiến Tường thản nhiên bước đến gần từng bước một.
"Nói đi! Lúc đầu có phải các anh bỏ thuốc mê cho Yến Nhi không, rốt cuộc các anh muốn làm gì?"
Anh Võ chật vật giơ hai tay lên, Nhậm Kiến Tường khinh thường, lúc này anh Võ đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Nhưng một giây sau, anh Võ đã lấy ra một tấm bùa rồi biến mất ngay tại chỗ.
Lúc Nhậm Kiến Tường muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, anh biết là mình đã chủ quan rồi.
Loại bùa này, vừa nhìn đã biết khả năng cao là kỳ Nguyên Anh làm ra, đến nay tu vi của anh vẫn không thể ngăn chặn năng lực của nó.
Nhà họ Diệp.
"Cô Diệp Yến! Xin cô đừng phản kháng, chúng tôi không hề muốn làm khó cô, chẳng qua có người muốn gặp cô mà thôi, cho nên, xin cô hãy phối hợp với chúng tôi!"
"Tôi không đi đâu cả, tôi ở đây cùng con gái tôi".
Đồng thời, hai mươi mấy bảo vệ nhanh chóng chạy tới, bảo vệ xung quanh Diệp Yến.
"Gia chủ Diệp! Ngay cả ông cũng muốn chống đối nhà họ Ngô chúng tôi sao? Ông hãy cân nhắc xem, bản thân có tư cách đó không?"
Đôi mắt đục ngầu của ông cụ Diệp không ngừng đảo qua đảo lại, không ai biết cụ ta đang suy nghĩ gì.
Sau hồi lâu, cụ ta thở dài một hơi, nhưng cũng không ra lệnh cho bảo vệ rút lui.
Bây giờ nhà họ Diệp có thể vực dậy được hay không phải dựa vào một người có thể làm rường cột là Nhậm Kiến Tường, chỉ một quyết định sai lầm ở thời điểm này, sẽ cắt đứt đường sống của nhà họ Diệp.
"Gia chủ Diệp, đã như vậy, cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà họ Diệp sắp phá hủy trong tay ông rồi, đến lúc đó, để xem dưới suối vàng, ông làm sao đối mặt với ông bà tổ tiên của ông!", ông già râu cá trê châm chọc.
"Chuyện này không nhọc ông phí công lo lắng!", ông cụ Diệp cũng không phải người e ngại, nếu đã quyết định, sẽ không đổi ý.
Thẹn quá hóa giận, ông già có bộ râu cá trê nháy mắt ra hiệu với cấp dưới ở sau lưng, định cưỡng ép đưa Diệp Yến đi.
Lúc này, Nhậm Kiến Tường đã chạy như bay đến, anh hô to.
"Chủ của các người đã bỏ chạy rồi, các người vẫn còn ở đây sao?"
“Sao mày trở về đây rồi, anh Võ đâu?”, ông già râu cá trê kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.
“Tôi cũng không biết anh Võ của các ông ra sao rồi, đuổi theo một mạch thì nhận được một cuộc điện thoại, nên quay trở về đây”.
Nhậm Kiến Tường không dám nói sự thật, nơi này có nhiều người như vậy, anh không muốn bại lộ thực lực của mình, hơn nữa kể cả là Yến Nhi cũng không thể giải thích rõ ràng.
Ông già vuốt chỏm râu cá trê của mình, trong lòng thầm nhủ: "Chẳng lẽ cấp trên đã có mệnh lệnh mới?"
"Còn không mau cút đi, các người còn chờ gì nữa?"
"Thằng nhóc! Mày đừng quá ngông cuồng, không có anh Võ, tao cũng có thể đánh mày tàn phế trước!"
"Ông ơi, ông còn nhớ tôi không?"
Lúc này, một giọng nói truyền tới.
Người đang nói là Lý Xung, hắn vừa tỉnh lại không lâu, nhìn thấy ông già và nghe lời mẹ hắn kể lại nên đã biết chuyện vừa xảy ra.
“Cậu là? À, cậu là giám đốc của nhà họ Ngô mà chính tôi đã tự tay chọn ra, sao tôi có thể quên được chứ?”
Lý Xung mừng rỡ, chỉ về phía Nhậm Kiến Tường.
“Là Nhậm Kiến Tường này đánh tôi bị thương, e rằng hai ba tháng nữa tôi cũng không thể làm việc được…”
Mắt ông già râu cá trê hơi nheo lại, Lý Xung này là một nhân tài, nếu đúng như lời hắn nói, vậy thì Nhậm Kiến Tường này không cần thiết phải sống trên thế giới này nữa.
Bây giờ nhà họ Ngô đang phất lên, rất cần các nhân tài gia nhập, Nhậm Kiến Tường đánh Lý Xung chính là đang tát vào mặt nhà họ Ngô.
"Người đâu, bắt cậu ta lại cho tôi!"
Ông già râu cá trê ra lệnh, hai mươi người sau lưng đều xông cả lên, bao vây Nhậm Kiến Tường.
"Kiến Tường, anh chạy nhanh đi!"
Diệp Yến khóc thút thít hô to.
Mặc dù Nhậm Kiến Tường đã biến mất năm năm, nhưng hôm nay trở về, hai người đã có cảm tình, cô tuyệt đối sẽ không cho phép chồng mình xảy ra chuyện gì nữa, huống hồ, Thư Thư cũng không thể không có bố.
Ông cụ Diệp thở dài: "Nhậm Kiến Tường, cháu đi đi! Chuyện hôm nay, ông sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm, nhưng nếu sau này cháu trở về, nhất định phải khiến nhà họ Diệp chúng ta trở nên hưng thịnh".
Nhậm Kiến Tường cảm thấy mũi mình hơi cay cay.
Anh tưởng rằng, trừ vợ con ra, anh đã không còn mối liên hệ nào với thế giới này nữa.
Không ngờ rằng không phải như vậy.
Tần Vũ, Vũ Hàn Thảo, Ngô Hân Di, bây giờ lại thêm ông cụ Diệp nữa.
"Ông nội ơi! Không cần đâu, đám sâu bọ này không có tư cách khiến cháu rời đi đâu".
Nhậm Kiến Tường thật lòng gọi một tiếng ông nội, bất kể trước kia đã xảy ra chuyện gì, dẫu sao cụ ta cũng là ông nội của Diệp Yến.
Sau đó, anh quay sang đám người của ông già râu cá trê, thản nhiên mở miệng: “Tôi khuyên các ông đi nhanh đi, nếu không, tôi ra tay, không chết cũng bị thương!”
"Nực cười! Cả thành phố Hoa Tây, còn chưa có ai dám nói những lời như vậy với nhà họ Ngô, đánh gãy hai chân nó cho tao!"
Ông già cười nhạt, những người đã vây quanh Nhậm Kiến Tường nghe lệnh của ông ta cũng bắt đầu hành động.
Nhậm Kiến Tường quan sát cẩn thận, phát hiện bên trong có lẫn một nửa là võ giả.
Chẳng qua cũng là vài võ giả hạng vàng mà thôi, Nhậm Kiến Tường không thèm coi ra gì.
Nhậm Kiến Tường giải quyết hết tất cả bọn chúng tại chỗ một cách thuần thục, một hai người ngã xuống mặt đất rên la, vài người bị đánh gãy tay, còn có nhiều người bị đánh gãy mấy cái xương sườn.
Ông già râu cá trê biết đã chọc phải kẻ mạnh, hôm nay muốn lật ngược tình thế là không thể nào, đến lúc đó chỉ có thể sai cao thủ trong tộc đến, trước mắt chỉ đành dừng lại.
"Thằng nhóc! Đừng vui mừng quá sớm, lần sau gặp mặt, sẽ là ngày giỗ của mày!", ông cụ để lại một loạt những lời ác độc, sau đó chật vật bỏ chạy cùng đám cấp dưới.
Biểu cảm của hai người Lý Xung và mẹ hắn vô cùng khó coi, chỉ đành phải ảo não bỏ đi.
Trước khi đi, ông cụ Diệp tặng cho hai người một câu nói: Sau này đừng tới nhà họ Diệp nữa, nhà họ Diệp không hoan nghênh!
"Nhà họ Diệp chúng ta cũng có một võ giả rồi, đúng là phúc của nhà họ Diệp!"
Ông cụ Diệp thầm mừng rỡ trong lòng.
Không chỉ có ông lão lúc nãy, mà ông cụ Diệp cũng nhận ra được sự siêu phàm của đứa cháu rể này, nếu đã cưới cháu gái mình, Nhậm Kiến Tường lại mồ côi, vậy coi như anh cũng là người của nhà họ Diệp.
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc, ông cụ Diệp yêu thích chiếc nhẫn không nỡ buông tay, đây là món đồ hơn trăm triệu, người ta đã tặng cho cụ ta món quà đáng quý như vậy thì sao cụ ta còn có thể làm người vong ân phụ nghĩa được chứ.
"Kiến Tường!"
Diệp Yến không thèm để ý mọi người, ôm chầm lấy Nhậm Kiến Tường, nước mắt rơi xuống, khiến cho người ta thấy mà cảm động, Nhậm Kiến Tường cũng vòng tay ôm lấy vợ và an ủi cô.
“Bố ơi! Con cũng muốn ôm ôm!”
Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười, rồi ôm con gái vào lòng.