Chương 81: Lại được thấy Thiên Tinh Thất Châm
Hai người đàn ông này đều là bệnh nhân bị bệnh lao phổi, mặc dù bây giờ bệnh lao phổi đã không còn là chứng bệnh nan y gì nữa, thế nhưng đó là sự đột phá của Tây y, với Đông y thì bệnh lao phổi vẫn là một chứng bệnh tương đối nan giải.
“Chuyện này…”
Thấy hai bệnh nhân này bước ra, hội phó Trần và mấy giáo sư y học đều có phần không vui.
Bọn họ không ngờ Chu Phong lại dẫn hai bệnh nhân lao phổi này tới!
Mặc dù đây không phải bệnh nan y gì, thế nhưng tính truyền nhiễm thì vẫn còn, bây giờ nhân viên tập trung kín mít bên trong hội trường nên sẽ rất dễ lây lan với phạm vi lớn. Không ngờ Chu Phong này lại vì thiên vị Huân Nhi mà làm ra chuyện không suy nghĩ gì tới hậu quả như vậy.
Huân Nhi cũng không vui trước cách làm của Chu Phong.
Cô ta muốn thắng, thế nhưng phải thắng một cách quang minh chính đại chứ không phải làm cái trò dối trá như vậy, gia đình cô ta là thế gia Đông y lưu truyền đã lâu, việc chữa trị bệnh lao phổi cũng có kinh nghiệm lên tới cả trăm năm, có thể nói rằng từ nhỏ cô ta đã quá quen với việc chữa trị bệnh lao phổi rồi.
Sau khi hội phó Trần và hai giáo sư thương lượng với nhau thì cho trợ lý tới kho học viện lấy khẩu trang cho mọi người đeo vào.
Sự việc tới bước này rồi thì cũng chỉ còn nước liều ăn nhiều mà thôi, vẫn may hai bệnh nhân này đều đeo khẩu trang nên sẽ giảm bớt tỉ lệ truyền nhiễm, mọi người lại đeo thêm khẩu trang nữa, phun thêm chút khử trùng thì căn bản không có gì quá đáng lo.
Một loạt những công việc này càng khiến cho mọi người đang có mặt trông ngóng nhiều hơn, cho rằng đây là chứng bệnh nan y gì, nhất thời trở nên hết sức nhiệt tình.
“Trận này tôi có thể nhận thua!”
Huân Nhi đi tới trước mặt Nhậm Kiến Tường, trong lòng cô ta rất muốn thắng Nhậm Kiến Tường, thế nhưng cô ta không muốn chiến thắng bằng phương thức này.
“Không cần, cứ thế này đi, tranh thủ thời gian!”
Nhậm Kiến Tường nói với vẻ chẳng chút bận tâm, người tới càng đông hơn, anh không muốn thể hiện nhiều quá trước mặt người khác.
“Nếu như anh đã cố chấp như vậy thì tôi cũng không nhường nữa”.
Thấy Nhậm Kiến Tường tỏ ra chẳng hề bận tâm, Huân Nhi cũng không đề cập tới việc nhượng bộ nữa.
Hai người lần lượt bước tới trước mặt bệnh nhân của mình, tình trạng bệnh tình của hai người đó cũng ngang ngửa nhau, mắc bệnh khoảng nửa năm, đã điều trị ước chừng ba tháng.
Một trong số những đặc điểm của bệnh lao phổi chính là hụt hơi, dễ mất sức.
Huân Nhi thông qua bắt mạch biết được mức độ bệnh tình của bệnh nhân.
“Ho ra máu có nghiêm trọng không? Tình trạng ho ra máu như thế nào?”
Huân Nhi bắt đầu hỏi, mạch đập cũng chỉ biểu lộ được tình trạng tổng thể mà thôi.
“Ho rất thường xuyên, ho ra máu cũng không quá nghiêm trọng”.
“Được, tôi biết rồi”.
Huân Nhi lại hỏi thêm một số tình trạng khác, sau khi có nắm bắt được đại khái về bệnh tình của bệnh nhân, cô ta đã có tính toán sẵn trong đầu, quyết định dùng đơn thuốc cắt theo thang để tiến hành trị bệnh.
Đơn thuốc này nhà cô ta đã tổng kết hoàn thiện gần một trăm năm, mặc dù không thể mang tới hiệu quả nhanh chóng, thế nhưng lại có thể bổ sung nguyên khí trong khoảng thời gian ngắn, cải thiện rất nhiều tình trạng của bệnh nhân.
Một bên khác.
Nhậm Kiến Tường lại chỉ tiến lên trước bắt mạch cho bệnh nhân.
Hơn nữa, động tác tay bắt mạch của anh thoạt nhìn cũng chẳng chính quy chút nào, có điều xét theo thói quen cá nhân thì cũng chẳng có gì hết.
Có điều, khiến cho người ta thấy lạ là sau khi Nhậm Kiến Tường bắt mạch xong lại không có bất cứ động tác gì, anh chỉ ngồi như thế, không hề cử động, giống như đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
Mãi tới khi nên phía Huân Nhi đun xong thuốc mang lên cho bệnh nhân uống thì Diệp Viên Viên mới vội vàng trở về từ bên ngoài, trong tay đang cầm một cái túi vải.
Mọi người đều đang hiếu kỳ, rốt cuộc trong cái túi màu đen này có thứ gì?
Dưới sự chú ý của mọi người, Nhậm Kiến Tường từ từ mở túi vải ra, chỉ thấy bên trong là một cây kim dài!
Đây là kim bạc dùng để châm cứu, lẽ nào ban nãy Nhậm Kiến Tường bảo Diệp Viên Viên ra ngoài đi lấy cây kim này?
Thế nhưng rõ ràng hội trường cũng có kim bạc, tại sao vẫn phải đặc biệt chạy một chuyến?
Sao mọi người có thể biết được tính đặc thù của cây kim bạc này!
Cây kim bạc này là do Nhậm Kiến Tường đặc biệt tôi luyện ra vào thời gian rảnh, kim bạc bình thường khó có thể tiếp nhận được sự thâm nhập của linh khí, vậy nên Nhậm Kiến Tường đã chế tạo ra một cây châm bạc để dùng bất cứ lúc nào cần tới.
Chỉ thấy Nhậm Kiến Tường bảo người đàn ông đó nằm trên bàn và cởi bỏ áo mặc trên người, có thể nhìn ra được bệnh tình của người đàn ông này cũng coi như tương đối nghiêm trọng, cơ thể gầy yếu, xương sườn nhô ra.
Hội phó Trần thấy vậy thì trong lòng kích động không thôi, Thiên Tinh Thất Châm, lẽ nào lại có thể được chứng kiến Thiên Tinh Thất Châm hay sao?
Hội phó Trần quan sát nhất cử nhất động của Nhậm Kiến Tường với vẻ hết sức mong đợi, lo sợ sẽ bỏ lỡ chi tiết gì.
Nhậm Kiến Tường thong dong lấy một cây kim dài ra rồi cắm nhẹ xuống.
Lần này, anh phải thật sự thể hiện Thiên Tinh Thất Châm một lần, lấy linh lực làm sức hút thu nạp tinh lực bắc đẩu, loại bỏ triệt để chứng bệnh bên trong cơ thể.
Nếu như không nhìn nhầm, người đàn ông này không chỉ mắc bệnh lao phổi mà ở giữa lá phổi còn có một khối u ác tính, điều này khiến cho ông ta không thể hô hấp dễ dàng, hụt hơi còn dẫn đến tình trạng cung cấp máu bị thiếu hụt.
Đây đã không còn là chứng bệnh mà Đông y truyền thống có thể điều trị được, buộc phải thông qua một số biện pháp đặc thù, giống như Thiên Tinh Thất Châm phiên bản củng cố này.
Mũi kim vừa cắm xuống đã nhắm thẳng vào yếu huyệt tâm mạch, nếu như có thể nhìn thấy tình trạng bên trong cơ thể thì mọi người sẽ phát hiện ra cây kim này đâm xuống rất sâu, sâu thêm chút nữa là có thể đâm xuyên tâm mạch.
Lại một cây kim nữa châm xuống, Nhậm Kiến Tường liên tục châm xuống sáu cây kim, mỗi cây kim đều đâm vào yếu huyệt tâm mạch, chạm vào mạch máu.
Bảy cây kim được châm xuống, chỉ thấy Nhậm Kiến Tường khẽ đẩy, bảy cây kim này đột nhiên tự động rung lên dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
“Chiên Châm!”
Hội phó Trần kích động nhìn cây kim đang rung lên.
Trong hội trường cũng có những người thông hiểu bắt đầu phổ cập kiến thức.
“Chiên Châm là cảnh giới mà mỗi một đại sư châm cứu Đông y đều đeo đuổi, kim châm không cần gió mà tự lay động, đây là kỹ nghệ chỉ xuất hiện bên trong sách cổ, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, chuyến đi này đúng là xứng đáng”.
“Anh ta đã đạt tới cảnh giới này rồi sao?”
Huân Nhi lẩm bẩm nói, cô ta không ngờ Nhậm Kiến Tường đã đạt tới cảnh giới bị phán định là đã thất truyền, thậm chí có người còn từng nói Chiên Châm chẳng qua chỉ là một cách nói khoa trương, không một ai có thể làm được…
Thế nhưng không ngờ bọn họ lại có thể nhìn thấy được Chiên Châm tại hội trường ngày hôm nay, lại còn là từ một thanh niên trẻ tuổi chưa trải sự đời.
Chu Phong ngẩn ra, hắn không ngờ Nhậm Kiến Tường lại thật sự lợi hại tới thế, không, hắn không tin, hắn không tin Nhậm Kiến Tường còn trẻ tuổi như vậy mà có thể có y thuật vượt xa cả hội phó Trần.
“Chiên Châm thì làm sao, chữa khỏi được bệnh mới là bản lĩnh thật sự, đừng tới lúc đó lại ngớ ra chỉ là cái mã mà thôi”, Chu Phong nhẹ giọng lên tiếng.
Lời này của Chu Phong vừa được thốt ra thì cũng lập tức nhận được sự tán đồng của một số người.
Dẫu sao mọi người đều chưa từng được thấy Chiên Châm, cũng không có thể hiện số liệu lâm sàng, mặc dù ghi chép trong sách cổ nói rằng không có căn bệnh nào tồn tại được tiếp dưới tác động của Chiên Châm, thế nhưng đó cũng chỉ là sách cổ.
“Vậy thì anh nhìn cho kỹ vào nhé!”
Nhậm Kiến Tường còn chẳng buồn liếc nhìn Chu Phong lấy một lần.
Trong mắt anh, Chu Phong chẳng qua chỉ như một tên hề đang làm trò mà thôi. Hôm nay bản thân cũng chẳng phải vì muốn khoe khoang, nếu như đã quyết định cứu người thì nhất định phải lấy chữa trị tận gốc ra làm mục đích chứ không phải là khoe khoang kỹ năng.
“Đi lấy giúp anh một cái chậu qua đây”, Nhậm Kiến Tường quay người lại bảo Diệp Viên Viên giúp mình lấy một cái chậu tới.
Chương 82: Tôi không tin
“Hừ! Chỉ biết sai bảo người khác là giỏi thôi!”
Diệp Viên Viên bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm.
Tuy vô cùng không muốn, nhưng cô ta vẫn đi tìm, cô ta biết chuyện nào nặng nhẹ, có gấp hay không.
Lấy chậu làm gì? Mọi người lại nghi ngờ.
Ngay cả mấy người hội phó Trần cũng tiến tới, muốn quan sát với khoảng cách gần hơn.
Chỉ chốc lát, nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, Diệp Viên Viên mang đến một cái chậu, Nhậm Kiến Tường nhận lấy chậu, đặt ở dưới bàn, lại lấy ra một kim bạc đầu tù châm mạnh vào ngón trỏ tay phải của người bệnh.
Nhất thời, từng giọt máu biến thành màu đen nhỏ xuống chậu đã đặt trước đó, còn mang chút mùi tanh.
"Lấy máu trừ độc!"
Hội phó Trần vô cùng kinh ngạc nói.
Đã bao nhiêu năm ông ta không nhìn thấy lấy máu trừ độc rồi.
Lấy máu trừ độc là đẩy vật chất có độc trong máu, cùng máu bị tống ra ngoài cơ thể, phương pháp này có thể thấy được hiệu quả rất nhanh, tác dụng phụ là khó mà loại trừ hết máu độc, hơn nữa làm tổn thương nguyên khí người bệnh rất nhiều, thông thường sau khi trải qua phương pháp điều trị này, người bệnh phải ăn uống bồi bổ mấy tháng mới có thể hoàn toàn bình phục, vì vậy phương pháp này rất ít người dùng.
"Tôi còn tưởng giỏi giang lắm cơ, thì ra là lấy máu à!"
Chu Phong bên cạnh cất giọng mỉa mai.
"Chẳng lẽ anh không biết bệnh nhân lao phổi vốn dĩ cơ thể yếu ớt mất sức, nguyên khí không đủ, lấy máu như vậy, đừng để đến lúc đó lấy luôn cả mạng người ta!"
Nghe vậy, người bệnh nằm trên bàn, cũng hơi căng thẳng, thậm chí còn muốn bỏ cuộc.
Có điều, Nhậm Kiến Tường vỗ ông ta một cái, dùng ánh mắt bảo ông ta yên tâm, ông ta không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm, trong lòng cầu mong bình an.
Người có mặt ở đó cũng bàn luận sôi nổi.
Mặc dù có vài người tới xem trò vui, nhưng phần lớn người nghe hội thảo đều là sinh viên y khoa, nhất định hiểu được việc lấy máu trừ độc này.
Đúng như Chu Phong đã nói, bệnh nhân lao phổi vốn đã thiếu nguyên khí, Nhậm Kiến Tường lấy máu trừ độc như vậy rất có thể khiến cho người bệnh đã yếu càng thêm yếu.
Hội phó Trần cũng nghi ngờ nhìn Nhậm Kiến Tường, hy vọng có thể có được một câu giải thích.
Ông ta không tin Nhậm Kiến Tường lại không hiểu đạo lý này, nhưng nếu Nhậm Kiến Tường đã biết, mà vẫn lựa chọn làm như vậy thì nhất định là có lý lẽ của anh.
Không sai, dĩ nhiên Nhậm Kiến Tường biết tác hại của lấy máu trừ độc, vì vậy máu mà anh trích ra là máu độc có nồng độ rất cao, mà không phải máu có mang độc như bọn họ biết.
Thiên Tinh Thất Châm khóa chặt nguyên khí của người bệnh, như vậy nguyên khí sẽ không mất đi, đồng thời linh khí khuấy động lực bắc đẩu, tác động thẳng vào chỗ bị bệnh, dùng linh lực loại trừ, đẩy vi khuẩn lao vào trong máu, mà tim mạch đã được kim bạc bảo vệ, máu độc cũng sẽ không chảy lung tung, sẽ theo con đường Nhậm Kiến Tường đã để lại trước đó, chảy từ ngón trỏ ra ngoài.
Dĩ nhiên đây chỉ là thuận tiện. Mục đích thực sự dĩ nhiên là khối u nằm giữa tim và phổi kia, dùng linh lực như dao mổ, loại trừ tận gốc khối u kia. Một phần hóa thành máu độc tống ra, còn một phần khác...
Ngón trỏ ngón giữa tay phải của Nhậm Kiến Tường hợp lại ấn vào cổ họng người bệnh, người bệnh xoay mình ho khan, một thứ dính máu bị ông ta ho ra, lại bị Nhậm Kiến Tường dùng chậu đón lấy.
Sau khi khối này bị cơn ho tống ra, sắc mặt người bệnh bắt đầu trở nên hồng hào hơn, hô hấp cũng thông thuận hơn không ít.
Thấy vậy, Nhậm Kiến Tường liền rút kim bạc ra, kết thúc việc điều trị.
Bất kể là lao phổi hay khối u đều chữa hết được, chỉ có thể nói người này may mắn, gặp phải Nhậm Kiến Tường, nếu không dù chữa khỏi bệnh lao phổi cũng sẽ bị khối u kéo xuống mồ.
"Đây là khối u sao?"
Hội phó Trần tiến lại gần quan sát khối kia, cuối cùng vẫn là một vị giáo sư nghiên cứu khối u bên cạnh nhận ra được.
"Ông nói đây là khối u à?", hội phó Trần không chắc chắn, hỏi.
"Đúng vậy, chắc chắn là khối u! Cũng đâu thể ho ra cả lá phổi chứ?"
Giáo sư già chắc chắn.
Thứ bị ho ra từ khí quản giống như thịt, trừ khối u, ông ta không nghĩ ra bất cứ thứ gì khác, huống chi thứ này trông không khác khối u là mấy, những chuyện như ho ra phổi gì đó chỉ có trên phim ảnh thôi.
"Như vậy bệnh nhân này không chỉ bị mắc lao phổi, còn có khối u nữa?"
Hội phó Trần nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khiếp sợ.
Chỉ dựa vào bắt mạch đã có thể chắc chắn có khối u, hơn nữa dùng kim bạc tống khối u khỏi cơ thể, phương pháp và trình độ y thuật này, quả thật không thể tưởng tượng nổi, không phải con người bình thường làm được.
"Tôi thua rồi!"
Ngược lại Huân Nhi cũng dứt khoát, thẳng thừng nhận thua, kỹ thuật không bằng người ta thì thôi, đối với cô ta mà nói cũng không có gì mất mặt. Nhậm Kiến Tường mạnh hơn cô ta, cũng khó trách thầy của cô ta hết sức tôn kính anh, y thuật thế này đúng là đáng để người ta tôn kính.
"Trời ạ, nữ thần lại nhận thua!"
"Chuyện gì vậy, y thuật của người đàn ông này đúng là rất mạnh, tôi cảm thấy có thể hội phó Trần cũng không giỏi bằng anh ta, đều là người mà anh ta học thế nào vậy?"
"Đúng vậy, trông dáng vẻ thế này, anh ta không chỉ chữa khỏi bệnh lao phổi, còn chữa được cả khối u".
"Làm sao cô biết anh ta chữa khỏi, lỡ như chẳng qua là trị ngọn không trị được gốc thì sao?"
"Tôi tin tưởng anh ta, phong thấp mà cũng có thể trừ tận gốc, thì còn có gì không làm được..."
…
Nhất thời, tiếng bàn luận nổi lên khắp nơi, tất cả đều bị thuyết phục bởi y thuật của Nhậm Kiến Tường, nhưng mà Chu Phong lại không thể chấp nhận nổi kết quả này.
"Không, chuyện này không thể nào, sao anh có thể có trình độ y thuật này, chẳng qua anh chỉ là một tên lang băm lừa gạt, không biết đã dùng thủ pháp gì lừa gạt thầy, hôm nay tôi sẽ vạch trần anh, nói đi! Rốt cuộc anh đã dùng chiêu trò gì để lừa gạt lão già hồ đồ nhìn anh bằng ánh mắt khác?"
Chu Phong gầm lên, hắn không tin Nhậm Kiến Tường vượt xa y thuật của Huân Nhi, nhất định là Nhậm Kiến Tường dùng thủ thuật gì đó để lừa gạt.
"Đủ rồi! Chu Phong, chuyện của cậu tôi còn chưa tìm cậu, cậu còn nói bậy gì ở đây nữa! Y thuật của cậu Nhâm đâu phải là điều cậu có thể nghi ngờ!"
Hội phó Trần tức giận.
Vốn dĩ Chu Phong giở trò khi chuẩn bị bệnh nhân tình nguyện đã khiến ông ta rất khó chịu, bây giờ còn không biết hối cải, sự thật đã ở trước mắt còn nói năng bừa bãi.
"Ông là lão già hồ đồ, chỉ biết bảo vệ tên lừa gạt này, người nào người nấy đều hồ đồ!"
Chu Phong lớn tiếng kêu lên, song khi hắn vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức hối hận...
"Lão già hồ đồ đúng không, được, từ hôm nay trở đi lão già hồ đồ này không còn là thầy của cậu nữa, đi nơi khác tìm người giỏi hơn đi!", hội phó Trần thở phì phò nói.
"Đừng mà, thầy ơi, em không có ý mắng thầy, là anh ta, nhất định anh ta là một tên lừa gạt, thầy nhất định phải tin tưởng em".
Nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này, Chu Phong không nhịn được mà cầu xin tha thứ, nhưng hội phó Trần không hề quan tâm đến hắn.
"Là mày, đồ lừa gạt, hại tao thành như vậy, tao muốn giết mày!"
Chu Phong không ngờ mình sẽ mất cả chì lẫn chài, rơi vào kết quả như thế này, hắn quy hết thảy cho Nhậm Kiến Tường, hắn cho rằng nếu như không phải vì Nhậm Kiến Tường hắn cũng sẽ không bị hội phó Trần đuổi khỏi sư môn.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ, từ ban đầu là do hắn tự gây chuyện, Nhậm Kiến Tường cũng bị hắn đẩy vào so tài mà thôi.
Đối mặt với hành động lao tới của Chu Phong, Nhậm Kiến Tường chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái đã khiến hắn lùi lại phía sau, ngã xuống đất, kiểu người như vậy không đáng để đồng tình.
Huân Nhi cũng nhìn Chu Phong với vẻ chán ghét.
Cô ta vốn đã không thích Chu Phong, cuối cùng hôm nay thầy đã đuổi hắn ra ngoài, xung quanh mình cũng có thể yên tĩnh một chút rồi.
Chương 83: Tiệc mừng thọ bắt đầu
Trên đường về nhà, Diệp Viên Viên rất vui, đi theo anh rể, mình cũng có cảm giác ưu việt.
“Anh rể, anh giấu kỹ ghê, hội phó Trần cũng gọi anh là tiền bối, còn cả kỹ thuật châm cứu cao siêu của anh nữa, rốt cuộc anh là ai thế”.
“Mấy năm trước anh may mắn học chút y thuật và võ của một tiền bối, nhưng ông lão ấy thích thanh tịnh nên sau khi dạy anh xong thì không ở lại đây nữa mà đi rồi”.
Diệp Viên Viên nửa tin nửa ngờ gật đầu, câu chuyện này nghe thế nào cũng giống tình tiết trong cổ tích thế nhở.
“Anh rể, ngày mai là sinh nhật của ông nội nên anh nhất định phải đến đó”.
“Tất nhiên!”
Hai người tách ra ở ngã rẽ mỗi người về nhà của mình. Trong nhà không có ai, Nhậm Kiến Tường ngồi trên sofa lấy Địa Linh Châu ra.
Căn phòng trở nên sáng rực, bây giờ tu vi của anh quả thật hơi không đủ dùng, anh Võ là người đã đạt tới kỳ Ngưng Đan, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra anh Võ không phải là người đứng đằng sau, để đảm bảo chắc chắn, mọi hy vọng đều gửi gắm vào Địa Linh Châu này.
Nhậm Kiến Tường bắt đầu ngồi thiền tu luyện, linh khí hỗn tạp trong không khí và linh khí trong Địa Linh Châu nhanh chóng bị Nhậm Kiến Tường hấp thụ vào cơ thể để luyện hóa.
…
Qua một đêm tu luyện, tu vi của Nhậm Kiến Tường đã tăng lên đến Tụy Thế Lục Trùng, anh tu luyện có một điểm tốt đó là không có trở ngại, chỉ cần linh lực đủ là được.
“Hôm nay là tiệc mừng thọ của bố, các vị lãnh đạo cấp cao trong nhà đều về, đến nhà chính của nhà họ Diệp, miệng mồm phải lanh lợi một chút, đừng có mà gây phiền phức”, bà Diệp dặn dò.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, không còn là trẻ em nữa rồi, bọn con biết mà”.
Cả nhà lái xe đến nhà chính nhà họ Diệp, người trong nhà đang trang trí căn nhà bằng những ánh đèn sặc sỡ, rực rỡ. Bên trong đã có rất nhiều người, ông Diệp, bà Diệp lập tức hòa nhập vào đó, có rất nhiều bà con họ hàng đã lâu không gặp vừa gặp lại là có thể nói chuyện mấy tiếng đồng hồ.
“Đây là con rể của cô à? Nghe nói trước đây là bảo vệ, chẳng xứng với cháu gái ngoan của tôi chút nào”, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn Nhậm Kiến Tường nói.
Bà Diệp hơi xấu hổ: “Chị cả à, bây giờ nó đã khác xưa rồi, có quan hệ khá tốt với nhà họ Vũ”.
“Quan hệ thì có tác dụng gì, thứ gì bản thân mình nắm chắc mới gọi là chân thật, nếu mình không có bản lĩnh, lẽ nào còn phải dựa vào người ta giúp cả đời sao?”
Sắc mặt Diệp Yến như đông cứng lại, chị cả mà bà Diệp gọi đấy là dì ruột của cô, tên là Lý Phân, bà ta là người lớn nên cô không tiện nói gì, chỉ nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Chị cả nói phải, về nhà em sẽ bảo nó đi tìm một công việc”.
Lý Phân khinh thường nhìn Nhậm Kiến Tường: “Dì nói này cháu gái, Xung Nhi nhà dì có quan hệ khá tốt với cháu từ nhỏ, vốn dĩ muốn giới thiệu cho cháu, nhưng cháu lại một mực từ chối, bây giờ lại tìm một tên vô dụng, đúng là hơi mất mặt nhỉ”.
Cuối cùng Diệp Yến cũng nhận ra dì cả đang muốn gây chuyện vì con trai bà ta, cô lạnh lùng đáp: “Đó là chuyện lúc còn rất nhỏ rồi, hơn nữa con người Lý Xung có vấn đề, đây là điều cháu không thể chịu đựng được”.
Lời nói của Diệp Yên khiến Lý Phân giật khóe môi: “Ai nói con trai dì có vấn đề, lúc nhỏ trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, bây giờ nó là du học sinh có thành tích tốt, bao nhiêu tập đoàn muốn nó về làm. Bây giờ vài người nào đó muốn trèo cao e là đã muộn rồi”.
“Cháu và chồng cháu rất tốt, không ngưỡng mộ người khác”.
Nhậm Kiến Tường trìu mến xoa đầu Diệp Yến, có vợ thế này là đủ rồi, rõ ràng là bản thân bị thiệt khá nhiều nhưng vợ lại dễ dàng tha thứ cho anh, còn bảo vệ tôn nghiêm của anh như thế.
“Hừ, con trai dì chắc cũng sắp đến rồi, nghe nói nó đi bàn bạc hợp tác với nhà họ Ngô”.
“Nhà họ Ngô? Nhà họ Ngô nào?”, bà Diệp như đã đoán được gì đó, nhưng vì không dám khẳng định nên vẫn hỏi.
“Còn nhà họ Ngô nào nữa, gia tộc bậc nhất ở thành phố Hoa Tây đấy, nghe nói bây giờ nhà họ Ngô còn vượt xa cả nhà họ Vũ nữa, họ muốn mời con trai tôi làm Tổng giám đốc tập đoàn Ngô Thị, con trai tôi còn đang cân nhắc”.
Bà Diệp và ông Diệp tỏ ra rất ngạc nhiên: “Vậy thì chúc mừng chị cả nhé”.
“Tôi không nhận nổi, hai nhà chúng ta cũng không thân thiết là mấy”.
Sắc mặt bà Diệp hiện lên vẻ chua xót, bà ta cũng không ngờ đứa cháu trai trước lúc làm đại ca ở trường, cướp giật gì đó đều làm giờ lại có bản lĩnh như thế.
Nếu biết sớm như vậy, lúc trước đã bảo con gái mình gả sang đó, vậy thì mình cũng được hưởng phúc.
Nói Tào Tháo là có Tào Tháo đến, một người đàn ông mặc đồ vest đi đến.
“Mẹ, con đến rồi”.
“Xung Nhi, bàn việc thế nào rồi?”
“Nhà họ Ngô đã đồng ý một tháng trả một triệu tệ cho con rồi, dù sao bây giờ cũng không có chỗ nào tốt hơn nữa, con miễn cưỡng đồng ý vậy”.
Nụ cười đắc ý của Lý Phân đối lập với sự gượng gạo của ông Diệp và bà Diệp, bầu không khí bỗng chốc trở nên hơi vi diệu.
“Yến Nhi, đã lâu không gặp”, Lý Xung giơ tay phải ra, động tác rất ga lăng.
Diệp Yến lịch sự mỉm cười đáp lại, bắt tay một chút rồi định thả ra, nhưng Lý Xung lại nắm chặt không buông.
“Lý Xung, anh làm gì đấy?”, Diệp Yến bực bội hỏi.
Lý Xung chỉ vào Nhậm Kiến Tường lớn giọng nói: “Yến Nhi, quay lại bên cạnh anh đi, người đàn ông này không xứng với em, bây giờ anh đã khác xưa rồi”.
“Buông tay ra”, Nhậm Kiến Tường rít ra ba chữ từ kẽ răng.
“Thứ vô dụng nhà anh dựa vào đâu mà có được cô ấy, anh chẳng có gì so được với tôi cả. Nếu không phải tôi ở nước ngoài không kịp biết tin thì năm năm trước tôi đã không để anh và cô ấy kết hôn, không cho Yến Nhi gả cho một tên vô dụng rồi”.
“Đừng ép tôi ra tay đánh người”.
Lý Xung còn chưa đáp lời, mẹ của hắn đã bắt đầu làm ầm ĩ: “Có thể cậu vẫn chưa biết, con trai tôi ngoài học vị cao hơn cậu, nó còn là một cao thủ võ thuật, đã đạt quán quân về võ thuật thế giới trong ba năm liên tiếp ở nước Xuyên”.
“Nếu cậu muốn đánh nhau, tôi khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó, chỉ với một bảo vệ như cậu vẫn chưa đủ tư cách đó”, Lý Phân không chỉ không ngăn con trai mình công khai giành vợ người ta, mà bà ta còn tỏ ra ủng hộ mọi hành động của con trai mình.
Nhậm Kiến Tường không do dự thẳng tay đánh một cú vào ngực Lý Xung, Lý Xung ngã nhào xuống đất, nôn ra máu.
Lý Phân vội vàng chạy đến đỡ con trai mình dậy nói: “Xung Nhi, con không sao chứ?”
Lý Xung đứng lên lau máu trên khóe môi tức giận nói: “Anh lại dám đánh lén tôi”.
“Cho dù có phải đánh lén hay không, tôi cũng có thể đánh cho anh tàn phế chỉ một đòn, tôi đã nương tay lắm rồi đấy, mong anh có chừng mực, nếu không anh không gánh nổi hậu quả đâu”.
“Nực cười! Một tên vô dụng như anh mà cũng dám đe dọa tôi, có gan thì quang minh chính đại đấu một trận đi”.
“Con trai, đánh mạnh vào cho mẹ đấy”, bà ta nói nhỏ bên tai hắn.
“Mọi người đang làm gì đấy, đây là tiệc mừng thọ của tôi, các người không xem ông già tôi ra gì cả à?”
Ông cụ Diệp đi đến, cụ ta đã nghe người giúp việc báo lại chuyện ở bên này, nhưng hai người đều không phải là người mà cụ ta có thể chọc vào, cụ ta đang suy tính làm sao xử lý mới ổn, nhưng bây giờ cụ ta không còn cách nào khác, nếu không ra mặt nữa thì hai người này đánh nhau thật mất, cụ ta là chủ nhà dĩ nhiên không thể để chuyện này xảy ra ở trong bữa tiệc mừng thọ của mình.
Chương 84: Bức tranh này là giả
Dù sao ông cụ Diệp cũng là bậc cha chú.
Lý Xung dừng tay, hằm hằm nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường lại không thèm nhìn hắn.
"Lý Phân, cô cũng vậy, nếu đã đến nhà họ Diệp, mọi người hẳn là nên hòa thuận, nhã nhặn một chút, cô lại để bọn trẻ càn quấy như vậy!"
Lý Phân bị nói, hậm hực móp mép miệng.
Ông cụ Diệp và gia chủ nhà họ Lý là người cùng một thế hệ, mặc dù nhà họ Lý mạnh hơn nhà họ Diệp, nhưng nếu đã là thông gia, người thế hệ sau như bà ta cũng không thể quá hỗn xược, Lý Xung làm bậy, có thể nói là người trẻ không hiểu chuyện nhưng hiển nhiên cách nói không hiểu chuyện này đặt lên người phụ nữ đã gần năm mươi tuổi như bà ta không hề hợp lý.
Ông cụ Diệp cũng bất đắc dĩ, cụ ta đương nhiên biết năng lực của Lý Xung, còn thực lực mỗi lần Nhậm Kiến Tường bày ra đều khiến cụ ta lau mắt mà nhìn.
Nói thật, tuy Lý Xung mạnh, nhưng thực lực luôn biểu hiện ra bên ngoài, còn với đứa cháu rể này, cụ ta lại chưa từng thấy rõ.
Một trận ầm ĩ cứ thế trôi qua, mọi người đều lựa chọn quên đi việc này.
Thế nhưng, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện, có rất nhiều người nhà họ Diệp tới giao lưu trò chuyện với Lý Xung, nhưng lại chỉ có lác đác vài người thật sự tới chào hỏi Nhậm Kiến Tường.
May mà đây là mấy chuyện Nhậm Kiến Tường không thích nhất.
Sau đó anh đi dạo khắp nơi, có lúc thì chọc cười con gái, còn Diệp Yến đã bị bố mẹ kéo đi gặp mặt các bậc cha chú từ lâu.
Cuối cùng cũng đến buổi tối, tiệc tối chính thức bắt đầu, bởi vì người quá đông nên bữa tiệc phải tổ chức ở ngoài trời.
"Chúc gia chủ phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn”, mọi người nâng ly, đồng thanh chúc mừng.
"Ha ha! Được! Mọi người mau ngồi xuống!", mặt mày ông cụ Diệp rạng rỡ.
Nhậm Kiến Tường phát hiện anh hầu như chẳng quen ai ở bữa tiệc này.
Đương nhiên, ngoại trừ Lý Xung - người đã xảy ra xung đột với anh lúc sáng sớm và Diệp Viên Viên ngồi ở chỗ không xa lắm đang làm mặt quỷ với anh.
Món ăn ở bữa tiệc rất phong phú, nhưng mọi người chỉ ăn qua loa lấy lệ, sau bữa tiệc mới là trò hay.
Mọi người bắt đầu tặng quà.
Việc tặng quà này đương nhiên rất được coi trọng, mọi người ai ai cũng đều có tư tưởng so bì, quà càng lớn, càng chứng tỏ bạn có bản lĩnh, người ngồi trên cao sẽ càng coi trọng bạn, con đường sau này đương nhiên cũng mở rộng hơn.
"Gia chủ, đây là một đôi vòng tay ngọc bích, được nhà điêu khắc nổi tiếng chạm trổ, lấy tên là Hằng Cửu, chúc gia chủ mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi!"
"Ông nội, bộ quần áo này có tên là Long Minh Y, con rồng vàng trên áo là được dùng chỉ vàng thêu thủ công...”
...
Bởi vì vui vẻ, nếp nhăn trên mặt ông cụ Diệp bớt đi không ít, không ngừng gật đầu.
Nhà họ Diệp có thể phát triển như bây giờ, không thể thiếu công của cụ ta, bây giờ con đàn cháu đống, cụ ta tươi cười như hoa.
Lúc mọi người đã tặng quà được kha khá, Nhậm Kiến Tường cũng đứng dậy, anh định lấy chiếc nhẫn có được từ ông cụ Vũ làm quà tặng cho ông cụ Diệp.
Nhưng chính vào lúc này, có tiếng châm biếm truyền đến.
"Nhậm Kiến Tường, anh là người vai dưới, tới tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ mà ngay cả một món quà cũng không chuẩn bị, lẽ nào là đến ăn chực uống chực?"
Vừa nghe thấy giọng nói này anh đã biết là ai nói, Nhậm Kiến Tường khẽ cười: "Lý Xung, không phải anh cũng chưa tặng quà sao?"
"Tôi đang chuẩn bị đi tặng đây! Chỉ là thấy mọi người đã tặng xong hết rồi, anh lại không có động tĩnh gì nên mới hỏi như vậy”.
"Người này hình như là chồng của Diệp Yến! Là người vai dưới mà thật sự không hiểu lễ nghĩa!"
"Đúng vậy! Mặc kệ là quà có quý hay không, nhưng cũng phải có chút thành ý chứ, mà cậu ta lại không tặng thứ gì cả”.
...
Nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
Ông Diệp bà Diệp cũng hơi ngượng ngùng.
Nếu Nhậm Kiến Tường thật sự không chuẩn bị quà, vậy tới lúc đó người khác không chỉ nói Nhậm Kiến Tường không biết lễ nghĩa, mà đến cả họ cũng bị chê cười không ngẩng mặt lên được.
"Tôi cũng đang chuẩn bị đi tặng quà đây! Nếu bây giờ anh có thể tặng, tại sao tôi lại không thể chứ?"
Lý Xung cười nhạt, hắn tưởng Nhậm Kiến Tường đang cứng miệng, nếu đã trả lời như vậy, vừa hay chơi anh một vố.
"Tục ngữ nói rất đúng, thứ đặc sắc nên xuất hiện sau mới phải, anh Nhậm đây nếu đã đa tài như vậy, quà tặng hẳn cũng nên để sau cùng, nếu đã như vậy, tôi xin tặng trước”.
Lời nói này của Lý Xung rõ ràng là đang rào trước, nếu món quà sau của Nhậm Kiến Tường tặng không quý giá bằng của hắn thì chẳng phải sẽ bị chê cười sao?
Ông Diệp lo lắng liếc nhìn con rể.
Từ lời nói ban nãy, ông ta cho rằng Nhậm Kiến Tường nhất định là không chuẩn bị quà gì, nếu lấy bừa ra thứ gì đối phó thì sao có thể so bì được với quà của Lý Xung?
Mà một khi chênh lệch giá trị của hai món quà quá lớn, Nhậm Kiến Tường thật sự sẽ bị người ta làm trò cười.
"Ừ, món quà tôi tặng ông nội nhất định quý giá hơn món quà của anh nhiều lần, anh đi trước đi!"
Nghe vậy, Lý Xung không giận mà cười, thầm nghĩ người này quả nhiên là ngu ngốc, chui luôn vào cái bẫy của mình.
Lý Xung cầm theo một hộp gỗ đi tới trước mặt ông cụ Diệp, mở hộp và lấy ra một bức tranh, lớn giọng nói.
"Ông ngoại! Đây là bức tranh do họa sĩ nổi tiếng Đường Dần vẽ, tên là Sơn Hà Đồ”.
"Đây là bản gốc thật sao?"
Ông cụ Diệp còn chưa trả lời, một ông lão nhà họ Diệp đã kích động đứng dậy.
"Đương nhiên, khi cháu theo học ở nước Xuyên, vì giúp một gia tộc lớn giải quyết vấn đề kinh tế, sau khi giữ lại được toàn bộ gia tộc của bọn họ, để cảm ơn cháu, họ đã tặng cháu bức tranh này. Ban đầu bức tranh này bị lưu lạc ra nước ngoài, nhưng cuối cùng lại rơi vào tay cháu”.
Ông lão run rẩy bước lên phía trước: "Sinh thời còn có thể nhìn thấy bức tranh Sơn Hà Đồ này thì đời này không còn gì hối tiếc”.
Những người khác còn ngờ vực, tranh của Đường Dần mặc dù quý giá nhưng không hiểu tại sao ông lão kia lại kích động tới vậy, ông ta giải thích:
"Tôi là người học vẽ, đặc biệt càng có cảm tình khác thường với những loại tranh đã thất truyền như thế này, nếu nhất định dùng giá thị trường để đánh giá thì bức tranh này ít cũng phải tám triệu tệ, hơn nữa đưa ra mức giá hơn chục triệu tệ cũng có rất nhiều người muốn mua”.
Ông lão vừa nói thế, người trong bữa tiệc lập tức hiểu rõ, món quà này đáng giá cả chục triệu tệ, trong khi quà của bọn họ đắt nhất cũng chỉ có mấy chục nghìn tệ.
Nhất thời, ai ai cũng nhìn bức tranh trong tay ông cụ Diệp với ánh mắt nóng rực, nếu như không phải tặng cho ông cụ Diệp thì bọn họ đều muốn cướp đi rồi.
"Lý Xung, cháu đúng là không tệ, nhà họ Lý có thế hệ trẻ như cháu đúng là có phúc!"
Ông cụ Diệp thành thật cảm thán nói.
Cụ ta đột nhiên hơi hối hận vì lúc sáng không nói giúp cho Lý Xung vài câu, cứ nhìn vậy thì biết, món quà của Lý Xung đắt gấp nhiều lần so với Nhậm Kiến Tường.
Đầu tiên không nói đến giá tiền của bức tranh này, chỉ nói đến tài năng của Lý Xung đã khiến người ta bái phục, có năng lực cứu cánh cả một gia tộc khi còn đi học thì sau này thành tích không cần phải bàn tới!
Nhất thời, nhiều người nhà họ Diệp không ngớt lời khen ngợi, hơn nữa không ít người đều muốn móc nối quan hệ với Lý Xung, tương lai khi hắn thăng quan tiến chức vùn vụt, bản thân cũng được hưởng lợi ké.
Ông Diệp bà Diệp đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vừa bỏ qua một đứa con rể ưu tú đến cỡ nào chứ!
Lúc mọi người đều đang ngưỡng mộ Lý Xung và ông cụ Diệp thì một giọng nói không thức thời vang lên.
"Đừng khoe khoang nữa, bức tranh này là đồ giả”.