Chương 61: Thẳng tay chém giết
Nhậm Kiến Tường giải phóng toàn bộ linh lực, đây là chiến lực mạnh nhất trong trường hợp anh không thể sử dụng Nguyên Tiên Quyết.
Trong giây lát, cơ thể anh được bao phủ bởi một luồng ánh sáng rực rỡ như một chiến thần hạ phàm.
Ba người mặc áo đen đều ngơ ngác.
Chuyện gì vậy, bọn chúng run rẩy, chỉ cảm thấy một luồng áp lực mạnh mẽ đè ép khiến bọn chúng không thể ngẩng đầu lên được.
Lúc này, Tô Chiến ngồi dưới đất, trong lòng vô cùng chấn động, cái gì mà quyền thủ, cái gì mà võ giả, trước mặt Nhậm Kiến Tường chỉ là con sâu con bọ mà thôi.
"Chết!"
Nhậm Kiến Tường hét lên, ba luồng linh lực bất ngờ bắn ra từ trong cơ thể anh, ba tên võ giải phía trước bị linh lực đánh trúng, lập tức biến thành hư vô.
Cao thủ, đây mới là cao thủ thực sự!
Chỉ trong một giây đã tan thành mây khói.
Tô Chiến mãi mãi ghi nhớ giây phút này, bây giờ trong mắt anh ta, Nhậm Kiến Tường giống như một vị thần, ngay cả những võ giả mà anh ta đã từng sợ hãi cũng không chịu nổi một chiêu của Nhậm Kiến Tường.
Sau khi đã thu hồi lại linh lực, Nhậm Kiến Tường lại trở về dáng vẻ bình dị, ngoài ánh mắt linh động sâu xa ra thì không ai nhận ra Nhậm Kiến Tường có điều gì hơn người thường.
Ba tên cầm đầu kia đã chết rồi, chỉ còn đám đàn em sợ hãi chạy tán loạn, Nhậm Kiến Tường bắt được một tên rồi nói.
"Mày về nói với Ngô Hiên đừng động vào nhà họ Tô! Nếu không… tao sẽ cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này".
Tên mặc áo đen gật đầu lia lịa, lúc này trong mắt tên áo đen Nhậm Kiến Tường như thần chết, hắn đâu có dám làm càn.
"Cút!"
Sau khi đám người mặc áo đen chạy hết, Tô Chiến lấy hai tay đặt trước ngực trái, chân anh ta không cử động được nên anh ta ngồi dưới đất cung kính nói với Nhậm Kiến Tường: "Xin anh Nhậm hãy nhận tôi làm học trò!"
Trong đầu Nhậm Kiến Tường xuất hiện toàn vạch đen, anh và Tô Hân Di là bạn, nếu nhận anh ta là học trò thì sau này gặp nhau sẽ có cảm giác rất kỳ.
Dường như hiểu được băn khoăn của Nhậm Kiến Tường, Tô Chiến lên tiếng nói: "Anh Nhậm, tôi thật lòng muốn học võ, tôi can tâm tình nguyện bái anh làm thầy, cho dù anh và em gái tôi có quan hệ gì tôi cũng sẽ gọi anh là sư phụ!"
Nhậm Kiến Tường thở dài, đương nhiên anh hiểu tâm trạng của Tô Chiến, lúc đầu anh lên tiên giới cũng khao khát có được sức mạnh, vì chỉ khi có được sức mạnh anh mới có tất cả, ở Hoa Hạ mặc dù quy tắc này không rõ ràng nhưng nó vẫn tồn tại.
"Nếu anh nhất định muốn bái tôi làm thầy cũng không sao, nhưng đừng gọi tôi là sư phụ, gọi tên tôi là được rồi!"
Tô Chiến suy nghĩ bảo thủ, nghe vậy lập tức phản bác: "Như vậy đâu có được! Gọi thẳng tên thật của sư phụ là hành động khi sư diệt tổ, không thể như vậy được".
Không thể thay đổi được anh ta, Nhậm Kiến Tường đành trả lời cho qua: "Tùy anh vậy!"
"Đúng rồi! Tôi có thể giúp anh chữa khỏi chân, nhưng phải cần vài loại thuốc quý, lát nữa kết bạn Zalo tôi sẽ gửi cho anh tên thuốc, anh thử dùng năng lực của gia tộc xem có tìm được không".
Tô Chiến cảm thấy tai mình ong ong, ngẩn người ra rồi yếu ớt hỏi lại.
"Sư phụ! Tôi không nghe nhầm chứ… chân của tôi… có thể chữa khỏi sao?"
"Đương nhiên rồi, anh đừng tưởng mấy tên võ giả kia cao cường lắm, trên thế giới này kẻ mạnh nhất là người tu luyện, tu luyện thành công có thể sống triệu năm! Hơn nữa, nếu muốn có thể phá hủy cả một hành tinh!"
Nếu người khác nói như vậy Tô Chiến chắc chắn không tin bởi nó còn hoang đường hơn cả truyện cổ tích, nhưng Nhậm Kiến Tường nói nên anh ta vô cùng tin tưởng.
"Sư phụ! Anh là người tu luyện sao?"
"Anh gọi tôi là anh Nhậm là được rồi!"
Được người khác gọi là sư phụ, Nhậm Kiến Tường cảm thấy lạ lạ.
Gọi là "anh Nhậm" cũng coi là kính ngữ, nghĩ vậy Tô Chiến liền đồng ý.
"Anh! Kiến Tường, hai người không sao chứ?”
Tô Hân Di tỉnh lại lập tức hỏi han hai người.
"Không sao! Đám người xấu kia bị anh Nhậm đánh đuổi đi rồi…"
Tô Chiến còn định nói chuyện Nhậm Kiến Tường là người tu luyện ra nữa nhưng Nhậm Kiến Tường nhanh chóng đánh mắt ra hiệu.
Hơn nữa còn dùng thuật truyền âm nhắc nhở anh ta.
"Tôi không muốn nhiều người biết chuyện của tôi, anh phải giữ bí mật đó!"
Chiêu này của anh lại càng khiến Tô Chiến khâm phục hơn, giọng nói của Nhậm Kiến Tường dường như xuất hiện trong đầu anh ta nhưng người khác lại không nghe được.
Tô Chiến gật đầu tỏ ý đã biết.
Lúc này Nhậm Kiến Tường mới yên tâm, anh để Tô Hân Di đi ngủ vì không muốn cô ấy biết, Hoa Hạ có rất nhiều bí mật mà cô ấy không biết, càng ít người biết được sức mạnh của anh thì anh sẽ càng an toàn.
"Kiến Tường! Mấy năm nay cậu đã trải qua những gì vậy! Sao lại giỏi đánh nhau vậy".
"Mấy năm nay, mình đi theo một vị đại sư học được vài chiêu".
Nhậm Kiến Tường khẽ cười nói qua loa rồi chuyển qua chủ đề khác.
Tô Hân Di rất đau lòng.
Tô Chiến chỉ quan tâm Nhậm Kiến Tường lợi hại như thế nào, còn điều Tô Hân Di quan tâm thì lại là mấy năm nay Nhậm Kiến Tường sống có cực khổ hay không.
"Không sao, chúng ta đi thôi! Chắc phải gọi xe kéo đến để xử lý cái xe này thôi!"
"Không sao, mình gọi xe nhà đến đón!", Tô Hân Di gọi điện thoại, không lâu sau đã có xe đến đón rồi.
"Anh Nhậm, đến nhà họ Tô ngồi chơi đi!", Tô Chiến mời nhiệt tình.
Nhậm Kiến Tường gật đầu rồi lên xe, anh cũng muốn đến nhà họ Tô xem xem cuộc sống của Tô Hân Di ở nhà họ Tô như thế nào.
Không lâu sau chiếc xe đã đến nhà họ Tô.
Nhà họ nằm trên một ngọn núi nhỏ, phía trước còn có một con sông, đây là phía đông của thành phố Hoa Tây, ánh nắng xuyên qua tán cây cổ thụ chiếu xuống mặt đất tạo thành những khoảng sáng, Nhậm Kiến Tường cảm thấy vô cùng thoải mái.
Xuống xe, Tô Hân Di đẩy Tô Chiến đi trước, còn Nhậm Kiến Tường thì lặng lẽ đi đằng sau.
Thời đại học, Tô Hân Di luôn đi theo sau Nhậm Kiến Tường, bây giờ Nhậm Kiến Tường đi đằng sau mới nhận ra đây là một góc nhìn hoàn toàn khác.
Cảm giác bình yên thong thả này nhanh chóng bị một âm thanh chói tai phá vỡ.
"Họ Nhậm kia, sao anh lại đến nhà họ Tô? Được lắm! Nếu anh dám đến thì tôi sẽ cho anh không ra khỏi đây được".
Nhậm Kiến Tường quay đầu lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ, chính là người mà anh đã gặp ở phòng tập boxing.
Thấy khuôn mặt hao hao giống Tô Hân Di, Nhậm Kiến Tường cũng đã đoán được vài phần nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Sao cô ta lại ở nhà họ Tô?"
"Chị ấy là người nhà họ Tô, tên là Tô Mai, chị họ tôi!"
Tô Hân Di chau mày nói, rõ ràng là cô ấy không thích người phụ nữ mặc áo đỏ này.
"Bây giờ rất nhiều vụ liên hôn giữa các gia tộc, mọi người trong nhà nghĩ nếu Tô Hân Di và Tô Mai đều gả vào nhà họ Tô thì hai nhà sẽ càng thân thiết hơn, nhiều dự án hợp tác cũng sẽ phát triển hơn".
Tô Chiến thở dài: "Nhưng bọn họ không hiểu đạo lý sâu xa trong đó, nếu thật sự như vậy thì tôi dám đảm bảo, chẳng bao lâu nữa, sản nghiệp của nhà họ Tô sẽ bị nuốt chửng hết, e là lúc đó nhà họ Tô chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thôi!"
Nhậm Kiến Tường gật đầu.
Mọi hành động đều cho thấy dã tâm của nhà họ Ngô rất lớn, sao có thể thật lòng muốn hợp tác với nhà họ Tô được.
"Anh! Em không muốn gả đi đâu!", Tô Hân Di cắn răng nói.
"Em yên tâm! Không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn!"
Chương 62: Linh khí dồi dào
Tô Chiến siết chặt nắm đấm, anh nhất định sẽ không để em gái mình trở thành công cụ liên hôn.
Tìm được thuốc, chữa khỏi chân, anh nhất định sẽ theo Nhậm Kiến Tường cấp tốc tu luyện, trở thành cao thủ thật sự.
"Tô Mai, tôi khuyên chị nên nói chuyện với Kiến Tường lịch sự một chút, nếu không tôi sẽ không khách sáo với chị đâu!"
Bây giờ Tô Mai mới thấy Tô Hân Di và Nhậm Kiến Tường đi cùng nhau, khuôn mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, không dám nói năng linh tinh nữa.
"Được đấy! Hân Di, không ngờ người phụ nữ đó lại sợ cậu!", Nhậm Kiến Tường trêu chọc.
Tô Hân Di đắc ý cười cười, nói với Nhậm Kiến Tường.
"Chị ta là người ham lợi, trong nhà họ Tô mình cũng có địa vị cao hơn chị ta, hơn nữa nếu như thật sự gả vào nhà họ Ngô thì mình sẽ lấy anh trai của người yêu chị ta, Ngô Thành tàn nhẫn có tiếng, hơn nữa còn là anh trai của người yêu chị ta Ngô Hiên, cho nên chị ta không dám làm liều đâu".
Nhìn Tô Hân Di ra vẻ tinh quái giống như hồi đại học cô ấy đi nói xấu người khác vậy, Nhậm Kiến Tường không nhịn được phì cười.
"Đi thôi! Anh Kiến Tường, em đưa anh đi tham quan nhà họ Tô một chút!"
Tô Hân Di nở nụ cười ngọt ngào, thay đổi cách xưng hô thành anh Kiến Tường như ngày trước.
Sau khi đưa Tô Chiến vào phòng, Tô Hân Di đưa Nhậm Kiến Tường đi dạo loanh quanh.
Hai người gặp khá nhiều người, bọn họ đều nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt kỳ lạ.
Trong suy nghĩ của bọn họ Tô Hân Di và Ngô Thành đã đính hôn rồi, bây giờ lại thấy cô ấy gần gũi như vậy với một người đàn ông lạ nên đều cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn có người định đi mách lẻo nữa.
Tô Hân Di không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, Tô Hân Di cứ ríu rít bên cạnh giới thiệu về bố cục của nhà họ Tô, Nhậm Kiến Tường cũng phải cảm thán vị trí đắc địa của nhà họ Tô.
Thỉnh thoảng Nhậm Kiến Tường lại cảm nhận được luồng linh lực chập chờn ở nơi đây, trên trái đất thiếu thốn linh khí như vậy trường hợp này khá hiếm gặp, vì linh khí ở đây khá dồi dào nên hoa cỏ vô cùng tươi tốt.
"Kiến Tường, em đưa anh đến xem một nơi", Tô Hân Di khẽ nói rồi kéo Nhậm Kiến Tường ra phía sau núi.
Thấy Tô Hân Di tỏ ra thần bí, Nhậm Kiến Tường cũng hơi tò mò, anh không biết Tô Hân Di định đưa anh đi đâu.
Hai người ra phía sau núi.
Nơi đây vô cùng vắng vẻ, cây cối um tùm.
"Linh khí?", Nhậm Kiến Tường nghi ngờ nói.
Đúng như Nhậm Kiến Tường cảm nhận được, linh khí ở đây rất dồi dào, phải nhiều hơn thế giới bên ngoài ít nhất là mười lần.
Trong lòng Nhậm Kiến Tường vui mừng, vẻ mặt cũng tỏ vẻ khoái chí, quả này đúng là nhặt được vàng rồi.
"Kiến Tường, chính là nơi này, nơi này chỉ thuộc về một mình em!"
Đập vào mắt anh là một căn nhà nhỏ làm bằng trúc, bước vào căn nhà có cảm giác rất ấm áp, như nơi ở thật sự vậy, có có phòng ngủ, có phòng bếp, ngoài sân thượng có có xích đu nữa.
"Đây là anh trai làm cho em đấy, anh ấy biết em về gia tộc chưa được bao lâu, chưa có cảm giác thân thuộc, anh ấy nói, nếu em bực bội có thể ra đây giải tỏa".
Nhậm Kiến Tường gật đầu, nơi đây đúng là rất yên tĩnh, anh tản thần thức ra khắp nơi để tìm nguồn gốc của linh lực, là cái đầm nhỏ trước căn nhà.
Vừa nói Tô Hân Di vừa trộm nhìn Nhậm Kiến Tường, nếu có thể sống cùng với Nhậm Kiến Tường ở đây thì đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời rồi!
Nhậm Kiến Tường không để ý đến tâm trạng của Tô Hân Di, lúc này trong đầu Nhậm Kiến Tường chỉ nghĩ đến chuyện linh lực.
"Hân Di! Chúng ta ra phía trước xem đi!", nói rồi Nhậm Kiến Tường đi trước ra cái đầm nhỏ.
Tô Hân Di gật đầu rồi nhanh nhẹn theo sau.
Đến nơi Nhậm Kiến Tường nhớ lại cuốn sách Tiểu Thạch Đàm Ký của Liễu Tông Nguyên, phong cảnh nơi đây rất giống với những gì miêu tả trong đó.
Trong đầm có rất nhiều cá, chúng bơi lội tung tăng.
Mặt đầm không ngừng cuộn nước lên, vòi nước cuộn lên rộng bằng chân người lớn.
Đây là nguồn nước từ còn sông ngầm chảy ra từ bên dưới.
Nhậm Kiến Tường lặng lẽ phát ra thần thức để thăm dò cái đầm này.
"Thì ra là như vậy!"
Cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng đã phát hiện ra linh lực tỏa ra từ con sông ngầm dưới đất kia chứ không phải trong cái đầm này có báu vật gì.
"Xem ra phải tìm cơ hội để đến đây thăm dò rồi".
Nhậm Kiến Tường thầm đưa ra quyết định.
Linh lực ở trái đất khá thiếu thốn, anh buộc phải nâng cao sức mạnh của mình, cho nên chỉ cần có một cơ hội nhỏ anh cũng sẽ không bỏ qua.
"Kiến Tường!"
Suy nghĩ của Nhậm Kiến Tường bị gián đoạn, anh định thần lại.
"Sao vậy?"
"Em thấy anh cứ đứng ngây người ở đó, anh đang nghĩ gì vậy?”
Nhậm Kiến Tường cười trừ.
"Mình rất thích phong cảnh ở đây nên nhất thời bị hớp hồn thôi".
"Thật sao?"
Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ gật đầu.
Thật ra anh biết suy nghĩ của Tô Hân Di, nếu như trước khi gặp Diệp Yến thì có khả năng anh sẽ đồng ý ngay, nhưng bây giờ anh không chỉ có vợ mà còn có một cô con gái bốn tuổi nữa, sao có thể làm ra chuyện tổn thương đến người nhà như vậy được.
"Đi thôi! Chúng ta trở về thôi!"
Hai người cùng nhau trở về.
Bây giờ đã là buổi chiều, nhà họ Tô cũng đã có nhiều người đi làm về, bố mẹ Tô Hân Di cũng đã về rồi.
"Cháu chào hai bác! Cháu là bạn của Tô Hân Di".
Thấy Nhậm Kiến Tường chào hỏi, bà Tô mỉm cười đáp lại, nhưng ông Tô hoàn toàn không thèm quan tâm đến anh, chỉ hừ một cái, không đáp lời.
Tô Chiến lăn xe lăn tới rồi tạo không khí.
"Mọi người đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi!"
Sắc mặt Tô Hân Di cũng không được tốt cho lắm, Nhậm Kiến Tường là bạn của cô ấy, cô ấy không ngờ bố mẹ mình lại tỏ thái độ ra mặt như vậy.
"Hân Di! Con theo mẹ vào chuẩn bị cơm tối đi!", ông Tô nói.
"Đi thôi, Hân Nhi!", bà Tô kéo tay Tô Hân Di vào trong bếp.
Hai người vừa mới đi thì ông Tô nhìn về phía Nhậm Kiến Tường nói.
"Hân Di nhà tôi mấy năm nay chơi với vài người bạn chúng tôi đều gặp hết rồi, nhưng chưa bao giờ thấy cậu?"
Ánh mắt ông Tô sắc bén, nhìn chằm chằm Nhậm Kiến Tường, ông muốn nghe thử Nhậm Kiến Tường sẽ nói gì.
Vẻ mặt Nhậm Kiến Tường vẫn thản nhiên, anh đáp.
"Chúng cháu là bạn đại học, mối quan hệ cũng rất tốt".
Tô Chiến bỗng gật đầu.
Bây giờ anh ta cũng mới biết hai người là bạn đại học, dù gì anh ta cũng chỉ mới gặp Nhậm Kiến Tường sáng nay, chưa có thời gian hỏi Tô Hân Di.
"Thời đại học con bé vẫn chưa biết mình là người nhà họ Tô, hơn nữa còn chưa trưởng thành, cho nên con bé không biết nên kết bạn với ai, không nên kết bạn với ai".
Nhậm Kiến Tường cạn lời, chỉ đành đáp: "Đúng vậy! Cậu ấy không thể quyết định được số phận của mình, nếu không… cháu nghĩ cậu ấy cũng không muốn trở thành người nhà họ Tô đâu!"
"Láo toét! Cậu là cái thá gì?"
"Bố!"
Tô Chiến vội ngăn cản, cũng có chút áy náy nhìn Nhậm Kiến Tường.
Trong không khí căng thẳng thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.
Mở cửa, một thanh niên mặc vest bước vào mỉm cười.
"Chú, cháu nghe nói nhà mình có khách nên qua xem xem".
"Tô Cường à! Mau vào ngồi đi", ông Tô niềm nở chào đón.
Chương 63: Tôi nhường cậu ba chiêu
Sắc mặt Tô Chiến hơi khó coi. Tô Cường và nhà bọn họ có quan hệ không tốt, nhưng bây giờ bố anh ta và Tô Cường lại tỏ ra vô cùng thân thiết khi gặp mặt nhau.
“Bố hồ đồ rồi à?”, Tô Chiến tự lẩm bẩm.
Anh ta biết chắc chắn là do bố mình tìm Tô Cường đến đây, chứ không hề giống như Tô Cường nói.
Tô Cường và anh ta luôn là đối thủ không đội trời chung. Nhà họ Tô là thế gia võ thuật, không khí trong gia tộc luôn tương đối thẳng thắn, vấn đề của giới trẻ, nắm đấm của ai to hơn thì người đó có tiếng nói hơn.
Tô Cường luôn bị Tô Chiến chèn ép, hai người luôn không ngừng đối đầu lẫn nhau, nhưng để khiến Nhậm Kiến Tường mất mặt, nên đã gọi Tô Cường đến.
Tô Cường ngồi trên sô pha, cười nói: “Đây là bạn của Tô Hân Di nhỉ! Sao trông gầy yếu vậy!”
Ông Tô chế nhạo, ông ta là người gọi Tô Cường đến đây, còn bỏ ra một cái giá không nhỏ vì chuyện này, nhưng bây giờ là thời khắc then chốt của việc kết thông gia, chỉ cần ông ta có thể đuổi Nhậm Kiến Tường đi thì bất kể cái giá nào cũng xứng đáng.
Ông ta nhìn thấu được ánh mắt Tô Hân Di nhìn Nhậm Kiến Tường. Là một người bố, sao ông ta có thể không nhìn ra được chút mờ ám này chứ, đây mới là điều khiến ông ta trở nên đầy ghét bỏ với Nhậm Kiến Tường.
Đây chính là hiệu quả ông ta muốn. Ông ta muốn Nhậm Kiến Tường biết khoảng cách giữa mình và nhà họ Tô xa thế nào. Ông Tô thậm chí còn chưa từng nghe nói Nhậm Kiến Tường là ai. Theo ông ta thấy, bất luận là ai thì cũng không thể vượt qua thế lực nhà họ Ngô.
Nhậm Kiến Tường không trả lời, anh không muốn quan tâm đến một kẻ ngốc như vậy.
Tô Chiến đột nhiên nở nụ cười khó hiểu. Từ khi anh ta bị thương ở chân, tên Tô Cường này vô cùng kiêu ngạo, hết lần này tới lần khác đến chế giễu anh ta, bây giờ Tô Cường lại dám động đến Nhậm Kiến Cường. Lần này hay rồi, sư phụ của anh ta sẽ dạy cho Tô Cường một bài học.
“Nhà họ Tô chúng tôi từ trước đến nay đều coi trọng võ nghệ. Cậu đừng ngạc nhiên, người nhà họ Tô lúc nào cũng thẳng thắn, có gì nói đấy”, ông Tô ăn nói mập mờ.
“Không sao, chỉ cần bác vui là được”.
Thái độ bình tĩnh của Nhậm Kiến Tường khiến ông Tô và Tô Cường cảm thấy không vui. Ông Tô cứ tưởng Nhậm Kiến Tường sẽ sợ hãi nhưng Nhậm Kiến Tường lại không hề quan tâm. Tô Cường cũng nhíu mày, thầm nghĩ cách trừng trị Nhậm Kiến Tường.
“Thưa chú, cháu sắp trở thành võ giả rồi. Hai ngày nay cháu luôn có dự cảm, cháu nghĩ rằng mình sắp đột phá”.
Lúc này ông Tô vô cùng kinh ngạc. Bây giờ bọn họ đều biết võ giả mạnh tới cỡ nào. Nếu Tô Cường trở thành võ giả thì chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế nhà họ Tô.
“Đây đúng là tin tốt! Đến lúc đó Tô Cường đừng quên người chú này nhé!”
“Đương nhiên rồi ạ!”, Tô Cường cười đắc ý, nhìn Nhậm Kiến Tường. Nhưng Nhậm Kiến Tường không thèm để ý đến hắn, cũng không nghe lời hắn nói.
“Cậu nhóc, không phải là cậu không biết võ giả là gì đâu nhỉ!”
“Biết chứ! Là một đám vô dụng mà thôi”.
Tô Chiến lắc đầu cười khổ, chắc chỉ có sư phụ anh ta mới dám nói võ giả là đám vô dụng.
“Thật không biết trời cao đất dày!”, ông Tô trừng mắt nói. Nhậm Kiến Tường kiêu ngạo như vậy, khiến ông ta càng có cái nhìn xấu về anh.
Tô Cường bật cười, đứng dậy nói: “Nếu cậu đã nói vậy thì có nghĩa là võ công của cậu rất cao siêu! Sau khi ăn cơm xong chúng ta đánh thử một trận xem sao!”
“Được thôi!”, Nhậm Khiến Tường vẫn tỏ vẻ thờ ơ, bởi vì Tô Cường không đủ tư cách để anh xem trọng.
“Được! Nếu cậu đã kiêu ngạo như vậy thì tôi sẽ xử cậu tử tế!”, Tô Cường nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Mấy người không nói gì, nhưng ông Tô lại mừng thầm trong lòng. Ông ta càng hy vọng Tô Cường sẽ đánh Nhậm Kiến Tường nặng đến mức không thể rời khỏi giường trong vài tháng, để Tô Hân Di từ bỏ Nhậm Kiến Tường, ông ta cũng không cần nhìn tên nhãi ngứa mắt này nữa.
Một lát sau, bà Tô và Tô Hân Di mang đồ ăn lên. Khi biết tin Nhậm Kiến Tường và Tô Cường muốn giao đấu, trong lòng bà Tô cảm thấy hơi lo lắng, dù sao Nhậm Kiến Tường cũng là bạn của Tô Hân Di, mà Tô Cường ra tay lại không biết nặng nhẹ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao.
Nhưng Tô Hân Di lại không hề lo lắng chút nào, vì Nhậm Kiến Tường có thể đánh thắng Thiên Hằng và đám người áo đen, cho nên cô ấy tin, Tô Cường không phải là đối thủ của Nhậm Kiến Tường.
Sau bữa ăn, Tô Cường có vẻ hơi sốt ruột, hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Nhậm Kiến Tường thêm nữa.
Ông Tô còn gợi ý nói: “Nhà họ Tô cũng có phòng luyện võ, các cậu đến đó thi đấu đi!”
Nhậm Kiến Tường gật đầu, mấy người bọn họ cùng đi về phía phòng luyện quyền của nhà họ Tô.
Bên trong phòng đang có rất nhiều người luyện võ. Nhà họ Tô không hổ danh là thế gia võ thuật, người luyện quyền đều gân cốt đầy mình.
“Anh Cường! Sao anh lại có thời gian đến luyện quyền vậy?”, một người đàn ông to lớn bước tới chào hỏi.
Những người khác trong phòng luyện võ nhìn thấy Tô Cường đến cũng chạy đến chào hỏi. Tô Cường rất thích hưởng thụ loại cảm giác này. Bây giờ Tô Chiến đã tàn phế cả hai chân, hắn chính là người mạnh nhất trong số thế hệ trẻ.
“Cậu nhóc, nhà họ Tô có rất nhiều người luyện võ, tình huống này không dọa cậu sợ đó chứ”.
Lúc này, người đàn ông to lớn kia mới chú ý đến Nhậm Kiến Tường, nghi ngờ hỏi: “Anh Cường! Đây là?”
“Một cậu nhóc không biết trời cao đất dày, muốn thi đấu với tôi”.
“Cậu ta sao? Với thân hình này, tôi chỉ cầm dùng một đấm cũng có thể hạ gục! Đâu cần anh Cường ra tay chứ!”
Người đàn ông to lớn rất hiểu thế cục. Sau khi biết Nhậm Kiến Tường là kẻ thù của Tô Cường thì lập tức thay đổi thái độ, lên mặt với Nhậm Kiến Tường.
“Này thằng nhãi, đừng tự làm mình mất mặt, anh Cường ra tay không biết nặng nhẹ đâu”.
Những người khác cũng hùa theo, bọn họ đều muốn lấy lòng Tô Cường vì rất nhiều người đã đồn thổi rằng Tô Cường sắp trở thành võ giả, lúc này mà không lấy lòng Tô Cường thì sẽ muộn mất.
“Tô Chí, Tô Vĩ, tôi khuyên các cậu đừng vô lễ với anh Nhậm”.
“Ha ha! Lúc trước tôi còn sợ anh vài phần, nhưng bây giờ anh chỉ là một tên tàn phế mà thôi, chẳng có tư cách gì cả”.
Sắc mặt Tô Chiến tối sầm lại, lạnh lùng núi: “Cậu có tin tên tàn phế như tôi cũng có thể đánh cậu rụng hết răng không?”
Ông Tô trừng mắt nhìn Tô Chiến. Ông ta rất không hài lòng với thái độ này của Tô Chiến, đồng thời trong lòng cũng thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc thằng nhãi này là ai mà có thể khiến thằng con kiêu ngạo của ông ta coi trọng đến vậy.
“Đừng nói nữa! Bắt đầu đi”.
Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước lên sàn đấu, anh cảm thấy đám người này thật ồn ào.
“Nhóc con! Bị thương khi thi đấu là chuyện bình thường, đến lúc đó đừng trách tôi!”
Tô Cường bật người nhảy lên sàn đấu cao hơn hai mét, ngay sau đó là một tràng pháo tay cổ vũ dưới khán đài.
“Anh Cường cố lên!”
“Nhóc con! Ra tay đi, tôi nhường cậu ba chiêu”, Tô Cường ngạo nghễ nói.
Nhậm Kiến Tường nghe vậy liền hỏi lại: “Anh chắc chứ?”
Đàn ông con trai nói được làm được: “Tôi nhường cậu ba chiêu”.
“Anh Cường thật mạnh mẽ!”, đám chó hùa lại bắt đầu khoác lác, nịnh nọt lấy lòng Tô Cường dưới khán đài.
Chương 64: Thám tử bóng đêm
"Hân Di, bố thật sự không hiểu nổi con, Ngô Thành tốt như vậy mà con không thích, lại một mực thích cậu ta".
“Ai nói con thích cậu ấy, bọn con chỉ là bạn thôi", Tô Hân Di ấp úng nói.
Ông Tô "hừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa, Tô Hân Di có thừa nhận quan hệ đó hay không cũng chẳng sao cả, ông ta chỉ cần Tô Hân Di thấy rõ Nhậm Kiến Tường chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn hại mà thôi.
Tô Chiến nhìn Tô Cường đang đứng trên sân khấu với ánh mắt kỳ quặc, cũng chỉ có tên ngốc đầu óc không bình thường như Tô Cường thì mới dám nhường Nhậm Kiến Tường ba chiêu như vậy.
Tô Cường quay lại sàn boxing, vô cùng tự tin, nhìn Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
Đây là lần đầu tiên Nhậm Kiến Tường nghe nói có người nhường anh ba chiêu, bỗng chốc có chút kinh ngạc.
"Nếu đã vậy thì tôi ra tay nhé".
Nhậm Kiến Tường nhướn mày, có vẻ đầu óc Tô Cường cũng không bình thường lắm, đã vậy thì Nhậm Kiến Tường quyết định nhanh chóng giải quyết cuộc chiến này.
“Sao không ra tay đi?", trong lúc Tô Cường vẫn đang mơ màng, Nhậm Kiến Tường vốn đang đứng cách xa một đoạn, bỗng chốc vụt đến đứng ngay trước mặt hắn, giáng cho hắn một cú đấm, đợi đến lúc hắn kịp phản ứng lại thì chỉ cảm giác thấy đầu óc choáng váng, đau đến điếng người.
Tiếp đó là lồng ngực, sau đó là bắp chân, Tô Cường hoa mắt chóng mặt, ngã huỵch xuống đất.
Nhậm Kiến Tường phủi tay, nói: "Xong".
"Anh Cường! Anh Cường!", đám đàn em vội chạy lên sàn boxing, sốt sắng gọi.
Ông Tô mặt mày tái mét, vội vàng lên sân khấu xem tình trạng của Tô Cường rồi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không đáng lo ngại lắm.
Tô Cường ngất đi một lúc rồi cũng dần tỉnh lại, ông Tô cũng nhẹ nhõm phần nào, hiện giờ ở nhà họ Tô, Tô Cường có vị thế rất cao, vậy nên chỉ cần để bị lời ra tiếng vào thì ông ta phải chịu trách nhiệm khá lớn.
“Người đâu, mau xử hắn", Tô Cường vừa tỉnh lại đã đòi tính sổ với Nhậm Kiến Tường.
"Tô Cường, anh đã không đánh lại nổi mà còn làm vậy, anh còn chút phong độ nào không vậy?", Tô Hân Di nói.
“Chỗ này là chỗ con được phép lên tiếng à?", ông Tô thấp giọng nói: "Chắc chắn thằng nhóc này đã dùng thủ đoạn gian lận nào đó, chúng ta còn không nhìn rõ được nó ra tay như thế nào mà Tô Cường đã ngã gục rồi, chuyện này giải thích sao đây?"
Nhậm Kiến Tường vắt hai tay ra sau gáy, điềm tĩnh nói: "Nếu bác nghĩ cháu gian lận thì đánh lại lần nữa đi".
Tô Cường nín lặng, hắn dám chắc Nhậm Kiến Tường đã dùng quỷ kế nào đó, mọi người không thấy cách Nhậm Kiến Tường ra tay là vì tốc độ ra tay của anh quá nhanh, nhanh đến mức người khác không kịp nhìn rõ, ngay cả bản thân hắn cũng vậy, mãi đến cuối cùng mới phản ứng kịp.
"Này nhóc, chuyện này tôi cũng không truy cứu nữa, đợi tôi trở thành võ giả thì chúng ta sẽ đánh lại trận nữa, chắc cậu cũng không sợ đâu nhỉ!"
"Sao cũng được, anh có trở thành cái gì thì kết quả cũng vẫn vậy thôi".
Nhậm Kiến Tường lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Yến: "Yến Nhi! Tối nay anh về muộn chút, anh còn chút chuyện phải giải quyết."
Ở đầu dây bên kia, Diệp Yến cũng "ừm" một tiếng rồi cúp máy, Nhậm Kiến Tường cũng chỉ đành lắc đầu cười gượng, đợi anh làm rõ được chuyện linh lực ở đầm, anh sẽ nghỉ ngơi hai ngày, dành thời gian ở bên Diệp Yến và Thư Thư.
Tô Cường tức đến nghiến răng, thái độ thờ ơ của Nhậm Kiến Tường kích động mạnh đến lòng tự tôn của hắn.
Ông Tô cũng không vui, ông ta đã bỏ tiền mời Tô Cường đến dạy cho Nhậm Kiến Tường một bài học, kết quả là chẳng thu được kết quả gì, Nhậm Kiến Tường vẫn điềm tĩnh đứng đó, càng khiến ông ta càng lúc càng khó chịu.
"Xem ra chỉ còn nước mời người nhà họ Ngô đến để giải quyết vụ này rồi!", ông Tô lẩm bẩm nói, ông ta tin rằng chỉ cần nhà họ Ngô ra tay thì Nhậm Kiến Tường chắc chắn sẽ biết khó mà tự rút lui, người nhà họ Ngô không phải ai cũng có thể tùy tiện động đến được.
“Hân Di, mình còn chút việc, mình về trước đây", Nhậm Kiến Tường quay sang nói với Tô Hân Di, đương nhiên anh sẽ không về ngay mà sẽ đi đến sau núi thăm dò.
Tô Hân Di nghĩ rằng chính bố mẹ cô ấy khiến Nhậm Kiến Tường thấy khó chịu nên mới muốn rời đi, hai mắt cô ấy đỏ ửng, rưng rưng. Trước đây, cô ấy còn nghĩ bố mẹ sẽ không đến mức làm khó cả bạn bè của mình, đến bây giờ cô ấy mới thấy rõ, trong mắt bố, cô ấy chỉ là công cụ để liên hôn mà thôi.
"Anh Nhậm!"
"Anh yên tâm, lúc nào cần xuất hiện tôi sẽ xuất hiện, vết thương ở chân của anh cứ để tôi lo".
Nhận Kiến Tường ngắt lời của Tô Chiến, nói xong, anh liền rời đi, cũng không chào hỏi gì ông Tô bà Tô cả.
"Anh à, Kiến Tường có thể chữa khỏi chân của anh không?", Tô Hân Di ngập ngừng hỏi, cô ấy sợ mình nghe nhầm, vì các bác sĩ có tiếng trong nước cũng đã bó tay với bệnh tình ở chân của Tô Chiến rồi.
"Ừ, anh Nhậm nói có thể thì chắc chắn có thể chữa được", ánh mắt Tô Chiến cũng đầy ắp hy vọng.
Mặc dù trong lòng cũng cảm thấy có chút khó tin, nhưng Tô Hân Di biết Nhậm Kiến Tường sẽ không lừa anh trai cô ấy.
"Anh à... vậy thì tốt quá!"
Tô Chiến gật đầu, trong lòng cũng đan xen nhiều dòng suy nghĩ, anh ta cũng biết sư phụ của mình chính là Nhậm Kiến Tường, nên lúc quay về nhà họ Tô, lúc nào Tô Hân Di cũng nhắc tới bạn thời đại học.
Anh ta biết, Tô Hân Di không chịu gả cho Ngô Thành chủ yếu cũng là vì Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường không rời khỏi nhà họ Tô ngay, sau khi tránh được góc camera, anh lặng lẽ đi ra dãy núi sau nhà họ Tô, rừng cây rậm rạp, với bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường thì chắc chắn sẽ không để bảo vệ đi tuần phát hiện.
Dọc đường đi, Nhậm Kiến Tường lại đến chỗ đầm, miệng đầm khá nhỏ, Nhậm Kiến Tường muốn đi vào cũng có hơi khó khăn.
Sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, Nhậm Kiến Tường liền hóa thân thành một chú cá nhỏ.
Nhậm Kiến Tường cảm thấy hơi khó chịu, vì cảnh giới của anh quá thấp, nên hiệu lực sử dụng những phép thuật cao siêu này có thời gian không quá một nén hương, đã vậy lại còn không linh hoạt.
Nhậm Kiến Tường bắt đầu vùng vẫy, gắng gượng vượt qua miệng đầm, trong đầm tối đen như mực, cũng may là Nhậm Kiến Tường có thể dùng thần thức, như vậy có lợi cho cảnh giới cao của anh.
Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa thì Nhậm Kiến Tường chợt nhìn thấy một tia sáng, anh vội vàng bơi về hướng tia sáng đó, trong lòng bỗng vui, vì ở đây tràn đầy linh khí.
Đột nhiên, Nhậm Kiến Tường cảm giác người như đang lơ lửng, vội vàng thu hồi đạo pháp, hiện nguyên hình.
"Phù" một tiếng, Nhậm Kiến Tường ngã xuống từ độ cao ba mét, cũng may anh không phải người thường, nếu không thì anh đã không chịu nổi rồi.
Nhậm Kiến Tường âm thầm mạo hiểm, nếu như ban nãy đạo pháp không trụ nổi, anh khó mà tưởng tượng ra bản thân hiện nguyên hình trong đầm nước đó sẽ có hậu quả như thế nào.
Sau khi phủi lớp bụi trên người, Nhậm Kiến Tường mới nhìn xung quanh một lượt.
Trước mắt là một con thác nước chảy từ độ cao ba mét xuống.
Trên mặt đất nước thác chảy xuống tạo thành một đầm nhỏ, nước trong vắt, nhưng sâu không thấy đáy. Đầu bên kia của đầm là một động nhỏ, nước qua đó lại chảy về một hướng khác.
Chương 65: Rồng?
Đây giống như một không gian hư cấu cỡ nhỏ, nó cho người ta một loại cảm giác không hề chân thực, thế nhưng nó lại thật sự tồn tại, vách tường xung quanh có rất nhiều đá mặt trăng và loài dương xỉ tự nhiên.
“Ở dưới nước!”
Nhậm Kiến Tường cảm nhận được luồng linh khí chuyển động mãnh liệt đó truyền tới từ dưới đáy đầm.
Thuật Tị Thuỷ, một loại đạo pháp cấp thấp.
Nhậm Kiến Tường sử dụng muốn gì được đấy, nhảy vào trong đầm chuẩn bị lặn xuống đáy đầm.
Nhậm Kiến Tường nhảy xuống nước rồi mới biết miệng đầm này rất nhỏ, giống như miệng một quả bầu vậy, thế giới bên dưới rộng hơn rất nhiều.
Bên dưới giống như một hồ nước cỡ nhỏ gì cũng có, san hô, đá ngầm, rất nhiều loài cá thường ngày hiếm gặp, Nhậm Kiến Tường của bây giờ có cảm giác như mình vừa tiến vào lòng đại dương.
Khi anh không ngừng lặn xuống sâu hơn, linh lực xung quanh tăng lên gấp nhiều lần, Nhậm Kiến Tường không thể kiềm chế thêm được nữa, tốc độ cũng không ngừng tăng lên.
“Tới đáy rồi!”, cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng lặn tới đáy, ngẩng đầu nhìn lên, nước hồ bên trên giống như một quầng sáng màu xanh nhạt, thi thoảng còn có đủ loại cá bơi thành đàn.
Nhậm Kiến Tường chuyển tầm mắt ra phía trước, vừa nhìn ra đã hoàn toàn kinh ngạc.
Một đôi mắt đỏ như màu lửa đang xuyên qua màn nước mà nhìn anh chăm chăm, đôi mắt này còn to hơn cả cơ thể Nhậm Kiến Tường.
“Quái vật phương nào giả thần giả quỷ ở nơi đây!”, Nhậm Kiến Tường lớn tiếng hô lên.
Quái vật ẩn nấp trong bóng tối phát ra những tiếng “xi xi” trầm thấp như thể đang cười nhạo Nhậm Kiến Tường vậy.
Con quái vật này thật sự còn thông hiểu chút nhân tính, Nhậm Kiến Tường hơi kinh ngạc, không ngờ trái đất ngày nay vẫn có thể sản sinh ra loài linh vật như vậy.
“Rầm ầm ầm!”, quái vật cử động cơ thể đang ẩn nấp trong bóng tối, một lát sau, con quái vật đó đã ló cái đầu ra.
“Rồng?”, Nhậm Kiến Tường quả thực hơi kinh ngạc, anh nhìn thấy trên đầu quái vật có chiếc sừng mà chỉ Long tộc mới có. Ở trên tiên giới, Long tộc cũng là sự tồn tại hàng đầu, sao có thể có một con rồng ở nơi tăm tối như vậy cơ chứ?
Một lát sau, Nhậm Kiến Tường phát hiện ra có gì đó không đúng lắm, “rồng” lộ ra nửa thân, nửa thân lộ ra kia rõ ràng là thân rắn, còn bị trói bởi một sợi xiềng xích rất lớn, xương rắn căn bản vùng vẫy nhưng không thoát ra nổi ở trong bóng tối.
“Hoá ra là một con giao long!”, mặc dù giao long cũng có một chữ rồng, thế nhưng chỉ có một chút huyết mạch của Long tộc mà thôi, rất nhiều gia tộc ở Hoa Hạ phong giao long làm vật tổ, thế nhưng đối với Nhậm Kiến Tường mà nói, rồng thật anh còn từng giết luôn rồi, chỉ một con giao long thật sự chẳng có gì đáng nói.
Giao long nghe ra sự khinh thường của Nhậm Kiến Tường, trong miệng phát ra những tiếng rít chói tai.
Nhậm Kiến Tường cười bình thản: “Dù gì thì số giao long mà bản tiên vương giết chết trước đây cũng hơn ba con, mày không cần phải kêu gào ở đây”.
“Mặc dù bây giờ tao gặp phải chút vấn đề, linh lực chỉ ở cảnh giới Tuỵ Thể Tứ Trùng, thế nhưng tao vẫn có cách để trị mày”.
Nhậm Kiến Tường dùng thần thức để cảm nhận thì biết được thực lực của giao long ít nhất cũng đạt tới thời kỳ Hoá Anh, anh và con giao long này cách nhau tới ba bậc cảnh giới.
Vốn dĩ Nhậm Kiến Tường không hề có cách, thế nhưng có thêm một sợi dây xích thì lại khác, Nhậm Kiến Tường cảm nhận được đằng sau sợi dây xích này là một đại trận, xiềng xích cũng là do trận pháp biến hoá thành.
Khốn Long Trận.
Vận dụng đại thế thiên địa, sử dụng trận pháp ma thú, nếu như người dùng trận pháp có linh lực cường đại, hơn nữa còn có trình độ sâu về Khốn Long Trận thì ngay cả chủng tộc cao quý như rồng cũng có thể trói giữ được.
Lúc Nhậm Kiến Tường ở tiên giới, anh từng đọc rất nhiều phương diện, thuật luyện dược, trận pháp, thuật rèn,…
Trận pháp Khốn Long không phải là loại trận pháp quá hiếm lạ, chỉ là muốn tu luyện thành công thì cực kỳ khó.
Với thực lực của Nhậm Kiến Tường thì vẫn chẳng thể khống chế được một con giao long đang trong thời kỳ Hoá Anh, có điều thêm chút “gia vị” cho trận pháp vốn có thì anh vẫn có thể làm được.
Giao long mở to miệng, lộ ra cái lưỡi rắn to như lá chuối bên trong miệng, không ngừng ra oai với Nhậm Kiến Tường, trong nước cũng không ngừng nổi lên bọt khí.
Nhậm Kiến Tường nhủ thầm: “Nếu như mày đã không an phận thì đừng trách tao”.
Một luồng linh lực phun ra từ trong tay Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường thông qua thần thức nhìn thấy rất rõ Khốn Long Trận bên trong bóng tối, linh lực trực tiếp ẩn vào trong trận nhãn, ngay tức thì, linh lực xung quanh đều bị Khốn Long Trận hút lấy.
Khốn Long Trận vốn dĩ chính là mượn sức mạnh của trời đất để bắt giữ ma quỷ, sau khi đại trận hấp thụ đủ linh lực thì hoá thành một loại uy áp vô hình, ép cho đầu rồng của giao long dúi thẳng xuống mặt đất, giao long muốn dùng lực thoát ra nhưng lại chẳng ăn thua gì.
Vốn dĩ giao long chỉ bị trói thôi, đối phó với Nhậm Kiến Tường vẫn không thành vấn đề, thế nhưng sau hành động của Nhậm Kiến Tường thì giao long lại chẳng còn chút sức lực nào nữa, linh lực bên trong cơ thể hoàn toàn bị giam cầm, bây giờ nó chẳng khác gì với mấy con vật nuôi, không có bất cứ lực sát thương nào.
Giao long cảm nhận được khí tức của đại trận, cả thân rắn đều bắt đầu run rẩy, nó lại nghĩ tới tình cảnh bản thân bị tu sĩ nhân đạo kia dùng đại trận để giam cầm.
“Nghiệp chướng! Mày nhiễu loạn nhân thế, hôm nay tao sẽ nhốt mày tại đây, khiến mày vĩnh viễn không được trông thấy ánh mặt trời, mày tự kiểm điểm lại bản thân cho tử tế tại nơi này đi”.
Giao long cho rằng tiếp theo đây Nhậm Kiến Tường sẽ giết nó, giao long đã tự ra quyết định nếu như Nhậm Kiến Tường muốn giết nó thì nó sẽ không để cho đối phương được sống yên ổn.
Thế nhưng chuyện trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, Nhậm Kiến Tường không quan tâm tới giao long thêm nữa mà đi qua người nó và bước vào bên trong đại trận ở bóng tối phía sau lưng.
Giao long lại không hề có niềm vui của việc sống sót sau đại nạn, đôi mắt đỏ như màu lửa loé lên vẻ bạo tàn.
Nhậm Kiến Tường không hề chú ý tới cảm xúc của giao long đi tới chỗ đại trận, trận hành và hình bát quái của đại trận có hơi giống nhau.
Thứ khiến cho Nhậm Kiến Tường thật sự chú ý chính là phía sau đại trận, nếu như thần thức không dự đoán nhầm thì bên trong chính là bí mật của linh khí dồi dào tại nơi đây.
Đi tới phía sau đại trận, Nhậm Kiến Tường phát hiện ra nơi này không có chút nước hồ nào, đều bị ngăn cách ở bên ngoài đại trận.
Linh khí ở nơi này đã nồng đậm tới độ kết thành dịch châu luôn rồi, mặc dù điều này không hề hiếm thấy ở trên tiên giới, thế nhưng nơi này lại là trái đất – nơi mà linh khí hết sức nghèo nàn.
“Địa Linh Châu!”, Nhậm Kiến Tường vui vẻ lẩm bẩm, cuối cùng thì anh cũng biết tại sao linh lực ở nơi này lại dồi dào tới vậy rồi, nơi này có sự tồn tại của Địa Linh Châu, vậy thì tất cả đều chẳng còn gì kỳ lạ nữa.
Địa Linh Châu chính là linh vật mà thiên nhiên sinh ra, có được nó thì giống như có được một trận pháp hội tụ linh khí vậy, linh lực xung quanh sẽ không ngừng kéo tới, còn là dược liệu bắt buộc của một số loại đan dược cao cấp.
Nhậm Kiến Tường đặt Địa Linh Châu vào trong lòng bàn tay, linh lực ở ngay bên trên linh châu, linh khí xung quanh đều bị linh châu hấp thu sạch sẽ.
Cất Địa Linh Châu cho cẩn thận: "Tạm thời không cần phải lo lắng về chuyện tu luyện tới thế nữa rồi!”
Bây giờ thế giới ngầm này đã được hình thành, dù Nhậm Kiến Tường mang Địa Linh Châu đi thì cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì cho bọn họ.
Tới trước trận pháp, giao long đang dùng cặp mắt màu đỏ như lửa nhìn anh đầy phẫn nộ, dáng vẻ muốn liều mạng một phen.
Nhậm Kiến Tường không hề bận tâm, anh biết con giao long này đang nghĩ điều gì.