Chương 56: Danh tiếng của Thiên Hằng
Tiểu Lộc vừa mới nhận ba trăm nghìn tệ, lẽ ra tâm trạng rất tốt.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể nào vui nổi, bởi vì Nhậm Kiến Tường và Mesten đang đấu với nhau, cô ta lại bắt đầu lo lắng cho Nhậm Kiến Tường.
Kể từ trận chiến lần trước giữa Danu và Mesten, sau khi Danu bị đánh bại đã nhận Mesten làm đại ca của mình, chuyện này cũng không phải là điều bí mật gì trong phòng boxing.
Cô ta đã theo dõi rất nhiều trận đấu của Mesten, đối thủ của Mesten đều có kết cục rất thảm, trước đây có một võ sĩ đã đấu với Mesten, khi đấu thua anh ta vẫn còn ổn, nhưng sau khi rời khỏi phòng boxing Diệt Thế, võ sĩ đó đã chết một cách đột ngột, nhiều người nói rằng đây là thủ đoạn của Mesten.
“Nếu Mesten ra tay thì tôi cũng không cần bỏ ra số tiền lớn để mời Thiên Hằng đến nữa”.
Ngô Hiên phấn khởi nói, nhưng để chắc ăn hơn, anh ta vẫn gọi Thiên Hằng đến đây trước.
Phòng boxing Diệt Thế lại sôi động trở lại, từng tiếng hò hét lấn át nhau, hầu hết mọi người đều ủng hộ Mesten, chỉ có một số người ủng hộ Diệp Thần.
“Tới đi! Thằng nhãi ranh, chuẩn bị chết trong tay tao đi!”
Nhậm Kiến Tường lắc đầu nhìn khuôn mặt có phần méo mó của Mesten, anh không muốn nói nhảm, anh đã thấy quá nhiều loại người tự cho mình là nhất như vậy.
Thấy Nhậm Kiến Tường không tấn công mình, sắc mặt Mesten lại càng sa sầm hơn, khi trọng tài còn chưa kịp hô bắt đầu, hắn đã đến gần Nhậm Kiến Tường một cách quái dị.
Sở dĩ nói Mesten quái dị là vì cách đi của hắn rất kỳ quái, cả người hắn đứng chổng ngược lại và đi bằng hai tay thay cho đôi chân.
Khi đi đến chỗ Nhậm Kiến Tường, cơ thể Mesten như một con rắn, hai chân quấn chặt lấy thân dưới của Nhậm Kiến Tường.
Cơ thể của một người đàn ông lại có thể mềm mại như vậy, Mesten đã thành công, trên mặt hắn lộ ra vẻ nham hiểm đặc trưng của mình.
“Bị Mesten quấn lấy, thằng nhóc này chết chắc rồi”.
Lưu Kỳ cười nhạo nói, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng hai chân của Nhậm Kiến Tường bị giữ chặt rồi sau đó bị bẻ gãy.
Mesten quấn lấy hai chân rồi từ từ dùng sức, hai tay hắn mềm mại không xương như phụ nữ, chậm rãi quấn quanh cổ của Nhậm Kiến Tường.
Từ từ, Mesten chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Theo lý mà nói, đôi chân của Nhậm Kiến Tường lẽ ra đã bị tắc nghẽn mạch máu và lộ ra vẻ mặt thống khổ mới đúng.
Nhưng Nhậm Kiến Tường lại thể hiện như không có gì xảy ra!
Nhậm Kiến Tường cười khẩy, loại kỹ năng “mềm” này có tác dụng đối với người bình thường, nhưng chẳng có tác dụng gì với anh, anh có thể sử dụng đạo pháp để làm cho đôi chân mình trở nên cực kỳ nhỏ, chỉ e rằng dù tên Mesten này có gập gãy chân cũng không ảnh hưởng gì đến anh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nhậm Kiến Tường bước lên một bước, Mesten lại chẳng có sức trói buộc nào đối với anh.
Trọng tài cũng ngây người!
Đối với kiểu thi đấu này, thật ra trọng tài có hay không cũng được, đây chỉ là một kiểu hình thức mà thôi, đến lúc thật sự chiến đấu bọn họ cũng không dám đứng trên võ đài, lỡ như không cẩn thận thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.
Trong lòng Mesten hơi hoảng sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống này, nhưng người dày dặn kinh nghiệm như hắn biết rằng bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Khóe miệng Mesten khẽ giật, sau đó, cả người hắn ngã về phía Nhậm Kiến Tường, đôi tay như rắn lại lần nữa hướng đến cổ anh.
Lần này, Nhậm Kiến Tường chỉ khẽ nghiêng người đã né được, vẫn không bị mắc bẫy.
Nhưng Mesten lại mỉm cười, bởi vì lúc này khoảng cách giữa hắn và Nhậm Kiến Tường chưa đến một nắm tay.
Mesten vừa há miệng ra, một chất khí vô hình tràn ngập xung quanh hai người họ.
"Mày đúng là một kẻ độc ác, lại giấu độc trong miệng mình!", Nhậm Kiến Tường không hề hoảng loạn mà ngược lại còn lên tiếng vạch trần hắn.
"Ha ha! Không còn cách nào khác, loại người như bọn tao chắc chắn phải có thêm kỹ năng cứu mạng mới được, đợi lát nữa mày sẽ bị chảy máu đến chế và sẽ không nói được lời nào buộc tội tao”.
"Nếu mày đã muốn giết tao thì cũng chuẩn bị sẵn bản thân mình sẽ chết đi!"
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng hừ một tiếng, rồi ra tay một cách cực nhanh.
Khi cú đấm của Nhậm Kiến Tường chạm đến người Mesten, Mesten mới kịp phản ứng lại, nhưng đã quá muộn.
"Phụt!"
Cú đấm hủy diệt Mesten, Mesten cảm nhận được linh hồn và da thịt của mình đều bị phân tán bởi cú đấm này.
Mesten ngã gục trên mặt đất, hắn đã không còn một chút sức lực nào nữa.
Nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn không hề hấn gì.
Trọng tài định tiến lên ngăn cản thì chạm phải ánh mắt của Nhậm Kiến Tường nên không dám có bất cứ hành động nào nữa.
Nhậm Kiến Tường ngồi xổm xuống nói với Mesten.
"Thật ra, ở kiếp trước tao đã miễn nhiễm với tất cả các loại độc rồi”.
Mesten há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng lại ú ú ớ ớ không nói thành lời.
"Chất độc mà mày đã dùng, tao sẽ trả lại hết cho mày”.
Vừa nói, Nhậm Kiến Tường vừa quấn luồng khí độc mà Mesten vừa thả ra bằng linh lực của mình, rồi đưa vào cơ thể của Mesten.
"Tao biết, mày nhét thuốc giải vào trong răng của mày, như vậy mày mới dám để bột độc trong miệng, nhưng bây giờ… mày đã không còn cơ hội dùng nó nữa”.
Cảm nhận được chất độc đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của mình, Mesten muốn dùng lưỡi chạm vào răng của mình, trong đó có chứa thuốc giải, nhưng hắn nhận ra cơ thể mình như bị trúng thuật định hình, không thể cử động được.
"Diệp Thần thắng rồi! Không ngờ lại là Diệp Thần thắng”.
"Diệp Thần oai phong, Diệp Thần vô địch”.
Nhậm Kiến Tường đưa tay chạm vào mặt nạ của mình, nhìn về phía tầng hai của phòng boxing Diệt Thế, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Ngô Hiên đang ngồi ở ghế VIP ở tầng hai lại lần nữa đấm vào tấm kính trước mặt.
Nhậm Kiến Tường đã tiêu diệt hai đấu sĩ của phòng boxing Diệt Thế, nếu để Nhậm Kiến Tường bình yên rời khỏi cổng chính thì sau này hắn sẽ trở thành trò cười của mọi người.
"Thiên Hằng đến chưa?", Ngô Hiên nổi cơn thịnh nộ.
Mặc dù cô gái mặc váy đỏ còn khá tức giận, nhưng lúc này cũng không dám chọc tức Ngô Hiên, dáng vẻ của Ngô Hiên lúc này khiến cô ta cũng cảm thấy sợ hãi.
"Thiên Hằng sắp đến rồi, nhưng anh ta nói trận đấu lần này phải có hai mươi triệu tệ tiền thù lao”.
Ngô Hiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, hai mươi thì hai mươi, bảo anh ta nhanh lên!"
Nhân viên bước lên sàn đấu khiêng Mesten đi, Nhậm Kiến Tường ngồi trên võ đài chờ đối thủ tiếp theo của mình.
Nhậm Kiến Tường như cảm nhận được điều gì đó, anh đưa mắt nhìn về phía cổng chính, tự lẩm bẩm.
"Sao cậu ấy lại tới đây?"
Ở phía cửa, một bóng người duyên dáng xuất hiện, đó là Tô Hân Di.
Tô Hân Di đi cùng anh trai mình, đôi chân của anh trai cô ấy đã bị tàn phế, nhà họ Tô nhận được tin phòng boxing Diệt Thế vừa xuất hiện một người tên Diệp Thần đã đánh bại liên tiếp hai đấu sĩ, rất có khả năng sẽ thách đấu tiếp với Thiên Hằng.
Anh trai của Tô Hân Di là Tô Chiến khăng khăng muốn đến xem nên cô ấy cũng không còn cách nào khác, đành phải đưa anh trai mình đến.
Thiên Hằng - người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Diệt Thế, nhưng bây giờ có rất nhiều người đều cho rằng hắn là người đứng đầu bảng.
Bởi vì một tháng trước, Thiên Hằng đã đánh bại anh trai của Tô Hân Di là Tô Chiến, trước đây phòng boxing Diệt Thế thuộc về nhà họ Tô, Tô Chiến cũng chưa từng thua trận nào. Nhưng vào một tháng trước, người vẫn luôn đứng thứ hai là Thiên Hằng lại đánh bại Tô Chiến, còn đánh gãy đôi chân của Tô Chiến.
Tô Hân Di nhìn lên võ đài.
Lúc thấy Nhậm Kiến Tường trên võ đài, trong lòng vô cùng chấn động, Nhậm Kiến Tường đã đeo mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là cô ấy đã nhận ra ngay.
Tô Hân Di đứng đó, bỗng nhiên lại không biết nên làm gì.
Chương 57: Thiên Hằng đến
Nhậm Kiến Tường biết Tô Hân Di nhận ra mình, anh khẽ mỉm cười đáp lại.
Khóe mắt Tô Hân Di hơi ửng đỏ, khuôn mặt xinh đẹp càng lộ ra vẻ mơ màng.
Lúc này những người dưới đài đang hô to Diệp Thần nhưng ánh mắt lại hướng đến Nhậm Kiến Tường, trong nháy mắt, Tô Hân Di đoán được Nhậm Kiến Tường chính là vị Diệp Thần kia.
Nhậm Kiến Tường và nhà họ Ngô không có xích mích gì, vậy mục đích làm thế chỉ có một, đó là giúp cô ấy, giúp nhà họ Tô.
“Đó chính là Diệp Thần sao?”
Tô Chiến ngồi trên xe lăn, một tấm thảm che khuất đôi chân đã bị phế bỏ, nhưng không thể ngăn được ánh mắt mờ mịt của anh ta, nửa cuộc đời của anh ta đã từng trải qua trên võ đài, bây giờ lại không làm được gì, anh ta không thể chấp nhận được sự thật này, bây giờ anh ta trở nên vừa nóng nảy lại vừa đáng thương.
Khi Tô Chiến liếc nhìn Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường cũng đang nhìn Tô Chiến.
Ánh mắt uể oải của Tô Chiến lập tức trở nên có ý chí chiến đấu, dù là người tàn phế nhưng tư thế không hề yếu, đó là tôn nghiêm giữa các cao thủ.
Nhậm Kiến Tường khẽ mỉm cười, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, giống như một con một con hổ mạnh mẽ, đánh thẳng vào nội tâm của Tô Chiến.
Tô Chiến lập tức thua trận.
Ánh mắt của Nhậm Kiến Tường giống như thú dữ nơi đồng hoang, Tô Chiến nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh ta thấy bản thân mình không có sức chống cự.
“Diệp Thần rất mạnh, dù anh không bị thương, e rằng cũng không phải là đối thủ của anh ta!”
Tô Hân Di hoài nghi bản thân mình nghe lầm, đời này anh trai cô ấy chưa từng nhận thua bất cứ ai.
Từ khi Tô Chiến thi đấu cho tới giờ, chỉ thua một trận, như vậy, dù Thiên Hằng dùng mánh khóe để thắng, nhưng những lời Tô Chiến nói ra ngày hôm nay, cũng đã khiến Tô Hân Di rất khiếp sợ.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên khuôn mặt của Nhậm Kiến Tường, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Kiến Tường, năm năm này cậu đã trải qua những gì..”.
Trên võ đài, lúc Nhậm Kiến Tường không còn kiên nhẫn để chờ thì lại có một người bước vào phòng boxing.
Người này mặc một bộ quần áo màu đen, nước da trắng, người cao hai mét, mái tóc dài rũ ngang vai, khiến hắn trông giống như một cậu học trò nho nhã điềm đạm.
Nhưng những người quen thuộc với cái tên Thiên Hằng đều biết, đằng sau vẻ ngoài dịu dàng ít nói này lại là một trái tim tàn nhẫn biết bao.
“Diệp Thần lại khiến Thiên Hằng đích thân ra mặt, xem ra lần này cậu ta chết chắc rồi”, có người nói.
Nghe những lời này một người thanh niên phản bác: “Tôi tin Diệp Thần có thể thắng, Mesten và Danu cũng là những nhân vật trên bảng xếp hạng Diệt Thế, kết quả lại không phải là mối đe dọa đối với Diệp Thần!”
“Ha ha! Thằng nhóc, cậu vừa mới đến nên không trách cậu, có lẽ đã có hơn một trăm người chết trong tay Thiên Hằng đấy. Cậu có biết đối thủ của hắn thê thảm thế nào không, hắn luôn mang theo một máy ảnh nhỏ trên người, để sau này mỗi lần đánh thắng, hắn sẽ lấy máy chụp ảnh ra, chụp lại tình trạng bi thảm của đối thủ, tốt nhất cậu nên nói chuyện cẩn thận, nếu không cẩn thận thì sẽ bị hắn để ý đấy!”
Cậu thanh niên bị trêu chọc như vậy, bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Thiên Hằng liếc nhìn xung quanh, sau khi bước vào, ánh mắt hắn tập trung vào Nhậm Kiến Tường đang đứng trên võ đài, sau đó bước dài nhảy thẳng ra xa mười mét, vững vàng đáp xuống võ đài.
"Ồ!"
Đám người nhao nhao hò hét, khoảng cách mười mét đấy, ở trong mắt một số người, Thiên Hằng không khác gì thần tiên.
“Thằng ranh con, trên bức ảnh tiếp theo của tao sẽ có mày, đây cũng là một chuyện rất đặc biệt”.
Nhậm Kiến Tường không biết Thiên Hằng đang nói gì, nhưng anh có thể nhìn thấy sát khí sâu thẳm trong mắt Thiên Hằng.
Vừa đối mặt, Nhậm Kiến Tường đã biết hắn thuộc loại người giết người không chớp mắt, đối với loại người này, anh hoàn toàn không cần nương tay.
“Mày sẽ là người thảm hại nhất tối nay!”
Thiên Hằng cười ha hả, dường như Nhậm Kiến Tường không gây ra bất kỳ mối uy hiếp nào đối với hắn.
“Diệp Thần, anh mau xuống đi, anh không đánh lại hắn đâu!”, Tiểu Lộc chạy đến bên cạnh võ đài, lớn tiếng bảo anh rời đi.
Nhậm Kiến Tường hơi ngạc nhiên, sau đó trêu chọc nói: “Em gái Tiểu Lộc! Cô không cần công việc nữa sao? Giám đốc của các cô đang ở trên tầng hai nhìn đấy”.
Mắt Tiểu Lộc đỏ hoe, cô ta hoàn toàn không có tâm tư đùa giỡn, với tư cách là một nhân viên ở đây, cô ta biết rất rõ kết quả khi làm đối thủ của Thiên Hằng là gì.
“Anh mau đi đi! Anh không đánh lại hắn đâu”.
Thiên Hằng phì cười, nhẹ nhàng nói: “Ái chà! Còn có cô gái nhỏ lo lắng cho mày nữa kìa, nếu chết cũng thật đáng tiếc!”
Trên hàng ghế khách VIP, sau khi thấy Thiên Hằng đến, Ngộ Hiên lộ ra ánh mắt rất đắc ý, hắn nghĩ, cuối cùng Nhậm Kiến Tường cũng phải chết!
Nhưng khi thấy nhân viên phục vụ của mình lại giúp Nhậm Kiến Tường, sắc mặt của Ngô Hiên lập tức tối sầm lại.
“Anh Hiên! Người kia là nhân viên phục vụ ở phòng boxing, tại sao lại đi giúp người khác thế? Loại người như vậy, chẳng lẽ lại có thể làm việc ở phòng boxing sao?”
Người phụ nữ váy đỏ ở một bên thêm mắm dặm muối, thoạt nhìn, nhan sắc của Tiểu Lộc không hề kém cô ta, chuyện này khiến trong lòng cô ta rất không thoải mái.
“Người đâu, dẫn nhân viên phục vụ kia đến đây cho tôi!”, Ngô Hiên tức giận nói.
Hai tên bảo vệ nhanh chóng xuống tầng, chạy thẳng đến chỗ Tiểu Lộc.
Sau khi thấy vậy, Tiểu Lộc hơi sợ hãi, nhưng cô ta vẫn dùng khoảng thời gian còn lại để hét lên với Nhậm Kiến Tường.
“Hãy nghe tôi, anh đi mau đi!”
Nhậm Kiến Tường thở dài, nhún người nhảy xuống khỏi võ đài, khi hai tên bảo vệ sắp chạm vào Tiểu Lộc, giọng nói thản nhiên của Nhậm Kiến Tường truyền vào tai hai người họ.
“Nếu các người dám động vào cô ấy, tôi chắc chắn sẽ không để các người sống qua hôm nay!”
Tay của hai tên bảo vệ lập tức ngừng giữa không trung, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào mới phải.
Ngay cả Mesten mà Nhậm Kiến Tường cũng có thể đánh thắng, thì việc xử lý đám yếu kém như bọn họ chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng bọn họ biết tính tình của Ngô Hiên, cho nên bọn họ không biết phải làm gì.
“Chẳng lẽ phòng boxing Diệt Thế chỉ có bản lĩnh tìm phụ nữ để trút giận thôi sao? Quang minh chính đại đánh thắng Diệp Thần mới là có bản lĩnh, tìm phụ nữ để trút giận thì có bản lĩnh gì...”
Mọi người dưới đài bắt đầu ném những thứ trong tay vào hai tên bảo vệ.
Ngô Hiên rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào, đây đều là khách hàng đến tiêu tiền, nhất định không thể đắc tội, bất đắc dĩ, Ngô Hiên đành gọi hai tên bảo vệ quay lại trước đã.
“Hãy tin tưởng tôi, ở bên cạnh đợi tôi! Nhớ cược tôi thắng đấy”.
Nhậm Kiến Tường vẫn không tập trung và kiêu căng như cũ.
Nhưng thấy ánh mắt tự tin của Nhậm Kiến Tường, cuối cùng Tiểu Lộc vẫn quyết định tin tưởng Nhậm Kiến Tường, tiền chữa bệnh cho mẹ cô ta đã có, cô ta không muốn đặt cược nữa, chỉ đơn giản là muốn Nhậm Kiến Tường thắng thôi.
“Kiến Tường, cậu càng ngày càng được các cô gái yêu thích, cũng đúng thôi! Bây giờ cậu xuất sắc như vậy, có ai lại không thích chứ!”
Tô Hân Di thấy cảnh tượng này từ xa, ánh mắt cô ấy hơi u buồn, trong lòng có một nỗi chua xót khó tả.
Trở lại võ đài lần nữa, Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói.
“Bắt đầu đi! Tao không muốn nghe mày nói lời thừa thãi, khiến tao cảm thấy như đang nói chuyện với một tên thái giám”.
Sát khí trong mắt Thiên Hằng bộc phát, hắn hận nhất là những người gọi hắn là thái giám, giọng nói của hắn chỉ hơi nhẹ nhàng, vì để chứng minh bản thân là một người đàn ông, hay một kẻ ác động, hắn mới luyện võ, để khiến người khác sợ hắn.
Chương 58: Trận đấu kịch liệt với Thiên Hằng
Khi gần hết thời gian, trọng tài đưa tay ra hiệu, chuẩn bị hô bắt đầu.
"Đợi đã!"
Đột nhiên, Nhậm Kiến Tường ngắt lời trọng tài.
"Trận đấu lần này, hãy ký vào giấy sinh tử trước đi!"
Sở dĩ ký giấy sinh tử là vì anh có ý định giết chết tên Thiên Hằng này, chuyện Thiên Hằng làm Tô Chiến tàn phế, anh cũng đã biết được thông qua tình báo của nhà họ Vũ.
Trọng tài nhìn Thiên Hằng, Thiên Hằng nở nụ cười nham hiểm, thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề!"
Hai người ký vào thỏa thuận sinh tử khiến khán giả dưới đài cũng trở nên sôi nổi hơn.
Những người đến đây đều thích xem những trận đấu đẫm máu, giờ hai người đã ký thỏa thuận sinh tử, rất hợp với sở thích của họ.
"Diệp Thần, anh phải cố gắng hết sức!", Tiểu Lộc dưới đài chắp hai tay trước mặt, cầu nguyện cho Nhậm Kiến Tường.
"Kiến Tường, cậu nhất định sẽ thắng!", Tô Hân Di thì thào, đồng thời lo lắng hỏi Tô Chiến: "Anh, anh nghĩ cậu ấy có thể thắng không?"
"Anh ta là người mạnh nhất mà anh từng gặp. Nếu Thiên Hằng không sử dụng sức mạnh không thuộc về anh ta thì Diệp Thần nhất định sẽ thắng”.
Tô Hân Di hơi bất an: "Nếu Thiên Hằng sử dụng thì sao?"
"Anh nghĩ kết cục của Diệp Thần cũng sẽ giống như anh. Anh đã vận dụng sức mạnh của gia tộc để kiểm tra, sức mạnh trên người Thiên Hằng là của võ giả”.
"Võ giả?"
Tô Chiến thở dài: "Đó là một trình độ cao hơn, anh cũng vừa biết được, trước đây tưởng rằng mình bất khả chiến bại, bây giờ mới thấy mình nhỏ bé như thế nào, nếu như chân không bị thương, anh nghĩ, mục tiêu của anh là trở thành võ giả, nhưng bây giờ không còn hy vọng gì nữa...”
"Anh!"
Hai mắt Tô Hân Di đỏ hoe, trong gia tộc Tô Chiến là người đối xử với cô ấy tốt nhất, thế nhưng bây giờ anh trai gặp nạn, cô ấy lại không thể giúp đỡ gì được.
"Kiến Tường, cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì! Mình tin tưởng cậu”.
Một tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu, Thiên Hằng đằng đằng sát khí, không hề nương tay, ra chiêu nào cũng đều là chiêu hiểm.
Tốc độ mỗi cú đấm của hắn cực nhanh, vô cùng cẩn thận, gần như đã chặn kín đường lui của Nhậm Kiến Tường.
Nhậm Kiến Tường không sử dụng linh lực, anh chọn cách đấu tay không với Thiên Hằng.
Ngay khi Nhậm Kiến Tường ngả người về phía sau một cách hoàn hảo và tránh được đòn chí mạng của Thiên Hằng, Thiên Hằng lại đổi cách tấn công, người bay lên không trung, tung một cước đá thẳng vào trán Nhậm Kiến Tường.
Nếu cước này đá trúng vào Nhậm Kiến Tường, e rằng đầu của Nhậm Kiến Tường sẽ nát bét.
Đòn tấn công này với sự trợ giúp của trọng lực trở nên vô cùng sắc bén, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Nhậm Kiến Tường rất phong phú.
Mặc dù đòn tấn công của Thiên Hằng vừa có lực vừa có thế, nhưng khi một người đang ở trên không, cũng là lúc nguy hiểm nhất, bởi vì không có gì để bám víu.
Nhậm Kiến Tường không lùi bước mà tiến lên, ngay lúc chân của Thiên Hằng sắp đụng trúng trán, Nhậm Kiến Tường đã tóm được chân của Thiên Hằng với tốc độ cực nhanh, đồng thời lùi lại hai bước, hóa giải gần hết lực đạo.
Thiên Hằng không ngờ tốc độ của Nhậm Kiến Tường lại nhanh như vậy, trong lòng thầm kinh hãi.
Tốc độ mà hắn luôn tự hào, trong mắt Nhậm Kiến Tường lại chỉ như tốc độ rùa bò, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng tức tối.
Nhậm Kiến Tường lạnh lùng quát một tiếng, tay phải nắm lấy chân phải của Thiên Hằng, dùng lực ném xuống đất.
Tiếng xé gió mạnh khiến màng nhĩ của Thiên Hằng bị chấn động đến mức đau nhức, hắn chỉ có thể dùng hai tay ôm đầu bảo vệ lấy phần trọng yếu trên cơ thể.
"Bịch!"
Thiên Hằng bị đập xuống đất, sàn nhà bị vỡ tan tành.
Giờ phút này, Thiên Hằng rất nhếch nhác, trên tay đầy vết thương, mái tóc dài mà hắn luôn kiêu ngạo giờ lại rối xù lên, chẳng khác gì một kẻ ăn mày.
Nhậm Kiến Tường không ra tay nữa, anh không chỉ muốn thắng mà còn phải khiến Thiên Hằng sợ hãi.
Thiên Hằng bật dậy khỏi mặt đất, vuốt lại mái tóc dài bù xù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay lắm”.
"Tao sẽ xé xác mày làm năm mảnh!"
"Vậy thì mày phải có bản lĩnh này mới được”, Nhậm Kiến Tường vẫn cười nhạt, lời đe dọa của Thiên Hằng không có chút uy hiếp nào với anh.
"Diệp Thần ngầu quá!"
"Đây còn là người sao? Người kia là Thiên Hằng đấy! Là người lần trước thắng chiến thần Tô Chiến”.
"Diệp Thần oai phong!"
...
Sức mạnh và vũ lực của Nhậm Kiến Tường đã khiến anh có thêm rất nhiều người hâm mộ.
"Thật mạnh mẽ! Tôi chưa từng thấy ai mạnh như vậy”.
"Anh! Cậu ấy đã thắng rồi!", Tô Hân Di cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
"Nhưng anh e rằng bây giờ mới chính thức bắt đầu”, Tô Chiến nhìn chằm chằm vào Thiên Hằng trên sàn đấu.
Anh ta lại cảm nhận được luồng khí tức ấy, khí tức không thuộc về Thiên Hằng nhưng lại xuất hiện trên người hắn.
"Anh! Anh đang nói gì vậy?"
Đáp lại Tô Hân Di không phải là Tô Chiến, mà là âm thanh kinh thiên động địa trên sàn đấu.
"Bùm!"
Thiên Hằng nện một quyền xuống mặt đất, mặt đất lõm xuống một cái hố, những mảnh vụn của gạch đá bay tung tóe khắp nơi.
Nhậm Kiến Tường cau mày, khí tức này sao có thể quen thuộc đến vậy?
"Anh Võ?"
Nhậm Kiến Tường đã nhớ ra, khí tức này có trên người của anh Võ mà anh từng gặp trước đó: "Rốt cuộc anh Võ đó có quan hệ thế nào với nhà họ Ngô mà lại giúp đỡ nhà họ Ngô như vậy?"
"Cần phải có bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được như thế!"
Có người kinh ngạc hô lên, khán giả phía dưới sàn đấu sững sờ, Thiên Hằng đã đập nát sàn nhà bằng một cú đấm, vốn được làm bằng đá hoa cương.
"Thằng nhóc! Tao đã nói rồi, hôm nay mày buộc phải chết”, cảm nhận được sức mạnh vô hạn trong cơ thể, Thiên Hằng lấy lại vẻ tự tin vốn có.
"Bây giờ, trong mắt tao, mày không khác gì kẻ vô dụng”.
"Ha ha! Ngoại trừ cứng miệng ra thì mày chẳng được gì cả, nếu mày đã ngang ngạnh như vậy thì tao sẽ đánh mày đến mức không nói nên lời”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu lẩm bẩm: "Nếu mày đã sử dụng sức mạnh không thuộc về mình thì tao sẽ vận dụng linh lực”.
Đan điền của anh nhanh chóng xoay vần, linh lực lan tràn khắp cơ thể, không ngừng lưu chuyển, nhưng linh lực vô hình, người thường không thể nhìn thấy.
"Chịu chết đi!", lúc này, Thiên Hằng giống như một con tinh tinh, mỗi một động tác của hắn đều có khí thế dời sông lấp biển.
Thiên Hằng nhắm thẳng vào Nhậm Kiến Tường, cú đấm của hắn nhanh như chớp lao thẳng vào tim Nhậm Kiến Tường.
Ở dưới sàn đấu, tim Tiểu Lộc và Tô Hân Di thắt chặt lại, họ sợ rằng Nhậm Kiến Tường sẽ xảy ra chuyện.
Một số người thậm chí còn nhắm mắt lại, không thể xem tiếp chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Thiên Hằng có thể làm vỡ cả đá hoa cương, nếu cú đấm này trúng Nhậm Kiến Tường, thì tim của anh sẽ vỡ tung ra mất.
Nhậm Kiến Tường đang bảo vệ cơ thể của mình bằng linh lực, khi cú đấm của Thiên Hằng lao tới, Nhậm Kiến Tường không hề né tránh mà đối mặt trực tiếp với hắn.
"Bịch!"
Nắm đấm của Thiên Hằng đã đánh trúng tim của Nhậm Kiến Tường, khiến nhiều người thở dài: "Kết thúc rồi!"
Cứ tưởng hôm nay có thể có một vị thần ra đời, ai ngờ lại ngã xuống nhanh như vậy.
Tuy nhiên, những gì diễn ra tiếp theo khiến khán giả dưới sân khấu hoàn toàn bất ngờ.
Không phải Diệp Thần xảy ra chuyện, mà là Thiên Hằng!
Sau khi tung ra cú đấm, Thiên Hằng lại là người ôm lấy cánh tay lùi về sau vài bước, sau đó quỳ xuống đất với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Sức mạnh từ cú đấm của Thiên Hằng vừa nãy đều bật ngược lại vào người hắn.
Lúc này, bàn tay của Thiên Hằng đã bị gãy, xương trên cánh tay cũng bị lực phản vệ làm gãy thành từng khúc.Chương 59: Kết quả ngay trước mắt
Không chỉ tay bị đánh gãy mà ngay cả sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể Thiên Hằng cũng bị Nhậm Kiến Tường phân tán.
“Không thể nào!”
Hai mắt Thiên Hằng đỏ ngầu, muốn đứng dậy nhưng cánh tay phải lại truyền đến cơn đau khiến hắn không thể nhấc lên được.
Thiên Hằng trước giờ chưa từng thất bại vẫn chưa hiểu được tình trạng bây giờ, đến khi Nhậm Kiến Tường đi đến trước mặt hắn, hắn mới có phản ứng, Nhậm Kiến Tường muốn giết hắn.
Lúc này trong mắt Nhậm Kiến Tường đằng đằng sát khí, cuối cùng hắn cũng biết hắn chỉ còn cách cái chết một sợi chỉ mà thôi.
“Cậu chủ Hiên, cứu tôi…”
Thiên Hằng liên tục lùi về sau, hắn đã không còn bộ dạng ung dung và bỡn cợt như lúc vừa đến, bây giờ chỉ có nỗi sợ hãi với cái chết.
“Đồ vô dụng!”
Ngô Hiên thầm mắng. Bây giờ nếu hắn ra tay thì không thể giải thích rõ với khán giả, nhưng không đánh thì nhà họ Ngô mất đi một chiến tướng như vậy, hắn lại không nỡ.
Ngô Hiên do dự một lát, người phụ nữ mặc váy đỏ lại nhìn Nhậm Kiến Tường với ánh mắt đầy sát khí, cô ta biết nỗi lo của Ngô Hiên.
“Anh Hiên, nói thế nào Thiên Hằng cũng là người của mình, nếu bị Diệp Thần này giết thì cũng sẽ hủy hoại luôn cả danh tiếng của phòng tập boxing Diệt Thế”.
Ngô Hiên gật đầu, sau đó nhảy thẳng lên bệ cửa sổ của ghế khách VIP, chỉ trong thoáng chốc Ngô Hiên đã vững vàng đứng xuống sàn đấu.
“Cuối cùng vẫn không thể nhịn được sao?”
Nhậm Kiến Tường biết Ngô Hiên là võ giả hạng đen, một gia tộc hạng nhất ở thành phố Hoa Tây lại có vỏ giả hạng đen, điều này đã vượt xa trình độ thực lực của gia tộc hạng nhất rồi.
Nghĩ lại thì chuyện này đa phần lại là anh Võ gì đó đang giở trò, hình như có người ở phía sau đảo loạn thế cục, khống chế cả thành phố Hoa Tây.
“Chuyện hôm nay đến đây thôi. Còn anh Diệp Thần, chúng tôi sẽ thưởng cho anh mười triệu đô”.
“Xì!”
Người ở bên dưới không nhịn nổi nữa, đều tỏ ra khinh thường.
Nhậm Kiến Tường mỉm cười, anh biết Ngô Hiên đang mua chuộc anh, hàm ý là chuyện này cứ thế cho qua, nhưng Nhậm Kiến Tường là ai chứ, người anh đã quyết định giết thì không ai có thể ngăn cản được anh.
Ngô Hiên quan sát thấy nụ cười của Nhậm Kiến Tường còn tưởng Nhậm Kiến Tường rất hài lòng với kết quả này, dù sao cũng là mười triệu đô.
Ngay khi Ngô Hiên thở phào thì Nhậm Kiến Tường ra tay, bất động như núi, rồi lại như thỏ thoát khỏi hang.
“A!”
Thiên Hằng kêu lên một tiếng thảm thiết, bị Nhậm Kiến Tường đánh một cú vào đầu, chết rất bi thảm.
Không ai nhìn thấy Nhậm Kiến Tường ra tay như thế nào.
Thậm chí Ngô Hiên đứng gần Nhậm Kiến Tường nhất cũng chỉ nhìn thấy động tác Nhậm Kiến Tường rút tay về.
Thiên Hằng cứ thế mà chết à? Người mạnh nhất phòng tập boxing Diệt Thế cứ thế mà chết, nhiều người vẫn không tin được chuyện này.
Nhưng kết cục đã diễn ra trước mắt.
Lúc Ngô Hiên phản ứng lại thì đã muộn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường, cuối cùng vẻ tức giận cũng trở nên bình tĩnh.
“Hay, hay, hay lắm!”, nói liên tiếp ba chữ này xong, Ngô Hiên xoay người quay lại ghế khách mời ở tầng hai.
Ngô Hiên không ra tay, người phụ nữ mặc váy đỏ hơi mất hứng, cô ta biết Ngô Hiên lợi hại thế nào, trong mắt cô ta, Ngô Hiên không khác gì thần thánh, những tay đấm ở phòng tập boxing này cũng không đủ cho một mình Ngô Hiên đánh.
Nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ không nói thêm mấy lời khiêu khích đó nữa, cô ta sợ Ngô Hiên sẽ nổi giận gây phiền toái cho mình. Mặc dù Ngô Hiên thích cô ta nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ tự biết mình là ai, không dám làm gì quá đáng.
Nhậm Kiến Tường bước xuống khỏi võ đài trong tiếng hò reo của khán giả, Tiểu Lộc chạy đến, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy vài giọt nước mắt trên mặt cô ta.
“Diệp Thần! Anh giỏi quá!”
“Cảm ơn anh”.
Không ngờ mình chỉ tùy ý nói một câu mà lại khiến Tiểu Lộc biết ơn đến thế, Nhậm Kiến Tường lắc đầu cười nói: “Cảm ơn tôi làm gì, chẳng phải tôi đã bình an vô sự rồi sao? Đừng khóc nữa”.
“Ai khóc vì anh chứ! Đồ xấu xa!”, hai tai Tiểu Lộc đỏ bừng, lí nhí nói.
“Sống cho tốt, sau này đừng làm việc ở đây nữa”, Nhậm Kiến Tường khẽ nói.
“Ừ”.
“Tôi cũng nên đi rồi”.
Bây giờ oai phong của phòng tập Diệt Thế dần giảm sút, anh cũng đã trả được thù cho anh trai của Tô Hân Di, cũng nên rời đi rồi.
Còn vấn đề của nhà họ Ngô thì không phải có thể giải quyết trong một sớm một chiều nên cứ từ từ thôi.
Tiểu Lộc bỗng chốc cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng trên đời này làm gì có cuộc vui nào không tàn, cô ta cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình: “Cho tôi số Zalo đi, tôi thắng được tiền lần sau sẽ mời anh đi ăn”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, bóng dáng anh càng lúc càng mờ nhạt dần.
“Không cần, có duyên sẽ gặp lại”.
Nhậm Kiến Tường đâu dám để lại số Zalo chứ, ánh mắt Tiểu Lộc nhìn anh tràn đầy cảm xúc khác, nếu để lại cách liên lạc, đến lúc Diệp Yến biết được thì không biết sẽ xảy ra rắc rối gì.
Nhìn Nhậm Kiến Tường biến mất trong đám người, cuối cùng Tiểu Lộc cũng không kiềm chế được mà rơi nước mắt, khuôn mặt vốn dĩ đáng yêu động lòng người càng trở nên đáng thương.
“Tiểu Lộc, đừng khóc nữa, chúng ta không thể giữ kiểu người này lại được”, bạn của Tiểu Lộc bước đến an ủi.
Tiểu Lộc lau nước mắt, nói với giọng cực kỳ đau xót: “Mình thích anh ấy!”
“Haizz! Lần sau có thể gặp nhau thì cậu cứ mạnh dạn nói đi”.
Tiểu Lộc gật đầu, ánh mắt dừng lại nơi Nhậm Kiến Tường rời đi rất lâu…
Ra khỏi phòng tập boxing, Nhậm Kiến Tường gửi mấy tin nhắn cho Diệp Yến rồi định về nhà.
Trong chiếc nhẫn Càn Long phỉ thúy mà ông cụ Vũ tặng có một luồng linh lực, đây cũng là một trong các nguyên nhân anh muốn có chiếc nhẫn này, còn một nguyên nhân nữa dĩ nhiên là vì sắp đến lễ mừng thọ bảy mươi của ông cụ Diệp, anh phải chuẩn bị chút quà gì đó mới được.
Đi được vài bước đã có hai người chặn đường anh lại, Nhậm Kiến Tường cười khổ rồi gỡ mặt nạ xuống.
“Hân Di!”
Hai người chặn đường đó là Tô Hân Di và anh của cô ấy – Tô Chiến.
Tô Hân Di nói với Tô Chiến, Diệp Thần là bạn của cô ấy, Tô Chiến vốn dĩ không tin nhưng giờ thì cũng xem như tin rồi, không ngờ em gái mình lại có quan hệ với người ở cấp bậc này.
Tô Chiến đã chắc chắn Nhậm Kiến Tường cũng là một võ giả, nếu không cũng không thể đánh thắng Thiên Hằng, giá trị của một võ giả đã vượt xa một gia tộc hạng nhất, thế nên Tô Chiến cũng cảm thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh ta đứng gần võ giả như vậy.
“Chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi. Không thể đứng ở đây được, đúng chứ?”
Tô Hân Di gật đầu.
Ba người đi đến một quán cafe cách đó không xa, chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, Nhậm Kiến Tường như cảm nhận được điều gì đó mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường, một thanh niên đang ngồi đó, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn vào trong quán cafe.
Nhậm Kiến Tường khẽ cười, anh biết Ngô Hiên sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng.
Anh không hề sợ, nhưng bây giờ anh đang đi cùng người nhà họ Tô, e là Ngô Hiên sẽ đoán được anh đến phá hỏng chỗ đó là vì nhà họ Tô, như vậy rất có thể nhà họ Ngô sẽ ra tay với nhà họ Tô.
Tô Hân Di ngồi xuống đối diện với Nhậm Kiến Tường, anh hơi đau lòng khi nhìn thấy đôi mắt tiều tụy đó.
Dù hai người không có kết quả gì, nhưng Nhậm Kiến Tường vẫn muốn bảo vệ cho Tô Hân Di, ít nhất không để cô ấy bị làm hại. Chương 60: Gặp nguy hiểm
"Anh Diệp Thần, cảm ơn anh đã giết Thiên Hằng, trả thù cho kẻ tàn tật này”, Tô Chiến cũng đã đoán được lý do Nhậm Kiến Tường giết Thiên Hằng, nên nói lời cảm ơn.
"Loại người như Thiên Hằng, dù tôi không giết thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay người khác”.
Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói, rồi nhìn về phía Tô Hân Di.
"Hân Di! Người trong nhà họ Ngô muốn cưới cậu là ai?"
"Anh trai của Ngô Hiên, tên là Ngô Thành”, ánh mắt Tô Hân Di trở nên u ám, thở dài nói: "Con người của Ngô Thành kiêu ngạo và bá đạo hơn Ngô Hiên, hơn nữa võ công của người này rất cao cường, nhà họ Tô vốn không dám đắc tội với thế lực hiện giờ của nhà họ Ngô”.
"Ngô Thành!"
Sau khi lẩm bẩm lặp lại mấy lần, Nhậm Kiến Tường đã ghi nhớ cái tên này vào tâm trí mình.
Sau đó, Nhậm Kiến Tường mới để ý đến đôi chân của Tô Chiến, đôi chân được che giấu dưới tấm chăn đã bị biến dạng, bởi vì bị chấn thương bởi võ lực nên bắp thịt ở chân không ngừng teo lại.
"Hân Di, đừng lo lắng, việc của nhà họ Ngô, mình sẽ giải quyết ổn thỏa”.
"Kiến Tường! Cảm ơn cậu”.
Nhậm Kiến Tường lắc đầu, hôm nay anh đã nghe đến phát chán hai từ cảm ơn này rồi: “Để tôi đưa hai người về nhà!"
"Không cần đâu, anh Nhậm, nhà họ Ngô bây giờ đã khác xưa, năm năm qua họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nghe nói gần đây nhà họ Ngô đang nhắm đến nhà họ Vũ, chỉ là bây giờ không biết nhà họ Vũ có thể trị được nhà họ Tô không thôi!"
Nhậm Kiến Tường xua tay đáp: “Yên tâm! Nhà họ Ngô có lớn mạnh đến đâu thì trong mắt tôi, họ cũng chẳng khác gì con kiến, đi thôi, tôi đưa hai người về”.
Lúc này, Tô Hân Di đã lái một chiếc xe Benz tới, Nhậm Kiến Tường giúp Tô Chiến ngồi vào ghế lái phụ, còn anh ngồi ở hàng ghế sau.
Con đường này chắc chắn sẽ không quá suôn sẻ, Ngô Hiên có lẽ sẽ ra tay, hôm nay anh gặp lại Tô Hân Di, e rằng Ngô Hiên sẽ gây bất lợi cho hai người Tô Hân Di, cho nên, anh mới quyết định đưa hai người về nhà.
Đất Hoa Hạ rất rộng lớn, bây giờ chỗ nào cũng nhìn thấy công viên cây xanh, đồi núi, hồ nước, mặc dù nơi này cách nhà họ Tô không xa, nhưng thuộc hạ của Ngô Hiên có thể có mặt ở rất nhiều nơi.
Khi xe chạy đến một đường quốc lộ thì dừng lại, Tô Hân Di cau mày.
"Lúc đi, con đường này vẫn không sao mà, sao bây giờ lại sửa?"
"Không sao, chúng ta đi đường nhỏ đi!"
Tô Chiến nói, thỉnh thoảng anh ta lại quan sát Nhậm Kiến Tường qua kính chiếu hậu, trong lòng có cảm giác khó tả.
Giấc mơ của Tô Chiến là trở thành nhân vật số một thế giới, nhưng bây giờ, hai chân anh ta đã tàn phế, mọi giấc mơ của anh ta cũng theo đó mà tan biến, bây giờ anh ta không chỉ tàn tật về thể xác mà cả trái tim cũng đã chết.
Nhậm Kiến Tường cười nhạt, anh đã cảm nhận được khí tức của ba võ giả, bây giờ nhà họ Ngô đúng là như ẩn rồng giấu hổ, huy động bừa đã có nhiều võ giả cấp bậc lớn mạnh như vậy.
Xe chạy đến một con hẻm thì bỗng dừng lại, lần này là bị ai đó chặn đường.
"Hân Di, mau quay lại”, Tô Chiến kinh hãi nói.
Tô Hân Di cũng hiểu ra, vội vàng quay đầu xe, nhưng đã quá muộn, đường phía sau cũng đã bị chặn.
"Xuống xe đi! Đừng chạy nữa, chúng mày chạy không thoát đâu!", giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Nhậm Kiến Tường nhìn thấy tất cả bọn chúng đều mặc áo đen bịt mặt, trong mắt đằng đằng sát khí.
Một trong số những người bịt mặt chạy thẳng về phía trước xe rồi đánh nổ lốp xe bằng một cú đấm.
Cú đấm này thật sự quá mạnh khiến Tô Chiến khẽ nhíu mắt.
"Võ giả!"
Tô Chiến phát hiện ra ba kẻ cầm đầu đều có một ký hiệu giống nhau, trước ngực là một chữ Ngô và một ký hiệu hình bán nguyệt, điều này đồng nghĩa với việc cả ba người này đều là những võ giả cùng cấp bậc.
"Anh Nhậm, anh đưa em gái tôi chạy mau đi, tôi sẽ giữ chân bọn chúng”.
Tô Chiến thầm nghĩ ba người võ giả nếu đồng thời ra tay, Nhậm Kiến Tường sẽ không chống đỡ nổi.
Tô Chiến vừa dứt lời, lập tức vang lên tiếng cười nhạo.
"Chỉ dựa vào mày sao? Cho dù mày có đôi chân lành lặn thì tao cũng chẳng coi ra gì”.
Ánh mắt Tô Chiến hết sức u ám, đối mặt với sự giễu cợt của người mặc đồ đen, anh ta không hề tức giận.
Nhậm Kiến Tường chậm rãi bước xuống xe, rồi đi đến trước mặt người mặc đồ đen, giáng thẳng một bạt tai vào mặt hắn.
"Bốp!"
Trên mặt của người mặc đồ đen lập tức in hằn vết đỏ nửa năm ngón tay, nửa còn lại đã bị khăn bịt mặt che lại.
Người mặc áo đen đưa tay chạm vào mặt mình, có thể tát một bạt tai trước mặt hắn, cũng gián tiếp cho thấy sức mạnh của Nhậm Kiến Tường.
"Quả nhiên đúng như những gì cậu chủ Hiên nói, mày chắc hẳn cũng là một võ giả hạng vàng”.
"Ngô Bát, Ngô Cửu cùng nhau xông lên giết hắn! Những người còn lại giết tên tàn tật trong xe cho tôi”.
"Nhớ kỹ, cô gái kia phải để sống, đây là lời dặn dò của cậu chủ Ngô Hiên”.
Cả ba nhanh chóng bao vây Nhậm Kiến Tường, những người khác phá cửa, rồi lôi Tô Hân Di và Tô Chiến ra khỏi xe.
Sắc mặt Tô Chiến xám như tro tàn, dù sao bây giờ anh ta cũng chẳng khác gì một người tàn phế, có chết cũng được, nhưng em gái của anh ta xem ra chắc chắn sẽ rơi vào tay người nhà họ Ngô, ngay cả Nhậm Kiến Tường - người vừa giúp anh ta trả thù cũng bị liên lụy.
Một trong những người mặc áo đen lấy dao ra, Tô Chiến nhắm đôi mắt lại, không còn sức lực quan tâm đến số phận của mình nữa.
"Tô Chiến, anh có còn là đàn ông không hả? Danh hiệu chiến thần trước đây của anh từ đâu mà có? Hóa ra anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi, vậy thì đừng xúc phạm đến hai từ chiến thần này”.
Nhậm Kiến Tường lớn tiếng mắng chửi.
Anh có thể chữa khỏi đôi chân của Tô Chiến, mặc dù hơi rắc rối!
Nhưng nếu như trái tim anh ta trở nên nhút nhát, vậy thì không ai có thể cứu anh ta được nữa, cho dù Nhậm Kiến Tường có chữa khỏi cho đôi chân của anh ta thì sau này cũng chỉ là một người bình thường, sẽ không bao giờ đạt được cấp độ cao hơn.
Tài năng thiên phú của Tô Chiến rất cao, từ cái nhìn đầu tiên Nhậm Kiến Tường đã biết, dù bây giờ anh ta đã sắp ba mươi tuổi nhưng điều đó không ảnh hưởng gì nhiều.
Tô Chiến mở to hai mắt, ánh mắt anh ta nhìn về phía Nhậm Kiến Tường đều là sự nghi ngờ và buồn bã.
"Không có chân, anh còn có tay, chỉ với mấy tên nhãi ranh này mà anh đã sợ rồi sao? Sau này anh làm sao mà mạnh hơn được?"
Đáy mắt Tô Chiến lóe sáng, đúng thế! Giấc mơ của mình sao có thể cứ thế mà từ bỏ được? Trên thế giới này người tàn tật cũng có thể trở thành tông sư mà! Người khác làm được, sao mình lại không thể.
Tô Hân Di đứng bên cạnh Tô Chiến, nhưng cô ấy lại không hề sợ hãi, bởi vì Nhậm Kiến Tường đang ở đây, cô ấy cảm thấy rất an tâm.
Nhìn thấy đáy mắt Tô Chiến hừng hực ngọn lửa chiến đấu, Tô Hân Di nhìn về phía Nhậm Kiến Tường bằng ánh mắt cảm kích, kể từ khi mất đôi chân, Tô Chiến đã lãng phí ngày tháng của mình, bây giờ cuối cùng cũng có lại chút khởi sắc.
Nhậm Kiến Tường biết điều này vẫn không đủ, anh cần châm thêm một ngọn lửa để Tô Chiến hoàn toàn trở lại như trước kia.
Nhậm Kiến Tường đọc thầm một câu khẩu quyết trong miệng, sau đó hai tay kết ấn lại, một vầng hào quang vô hình bay về phía Tô Hân Di.
Tô Hân Di chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, rồi ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi, làm xong hết thảy, Nhậm Kiến Tường lớn tiếng mắng Tô Chiến: "Tô Chiến, tôi sẽ cho anh thấy thế nào là hùng mạnh”.
"Hôm nay, đây sẽ là nơi chôn thân của ba bọn mày”.
Ba người mặc áo đen cảm thấy có một nỗi sợ hãi trong lòng không giải thích được, rõ ràng ba người bọn chúng là võ giả, nhưng khi đối mặt với khí thế của Nhậm Kiến Tường, bọn chúng lại thua.
"Chết đi!"
Người mặc áo đen cũng không do dự nữa, dưới sức ép lớn mạnh kia, nếu không ra tay, e rằng sẽ có nhiều biến cố.