Ông Bố Toàn Năng

Chương 46-50




Chương 46: So tài

Vũ Hàn Thảo vui mừng khôn xiết.

Đại ca Nhậm quả nhiên là thần y, chỉ cần mấy cây kim bạc đã “giải quyết” xong hội phó của hội những người thích tới phòng đọc sách Trần Hội.

“Ông Trần! Ông đang có ý gì?”

Lúc này, một người đàn ông trung niên thân hình lực lưỡng lên tiếng hỏi.

Quần áo của người đàn ông trung niên cũng có đeo huy hiệu, Nhậm Kiến Tường liếc mắt nhìn, ghê đấy! Lại là một hội phó nữa!

Xem ra năng lực của nhà họ Vũ này lớn thật sự, những nhân vật thường ngày cao không với tới kia ngày hôm nay lại tập trung đông đủ trong khoảng sân nhỏ này.

“Hội phó Phùng, cậu thanh niên này là truyền nhân của Thiên Tinh Thất Châm, nếu như Thiên Tinh Thất Châm này có thể công khai rộng rãi thì đúng là may mắn của giới y học!”

“Biết vài phương pháp châm cứu thì có gì ghê gớm, lẽ nào Thiên Tinh Thất Châm mà ông nói có thể điều trị khỏi cho căn bệnh của ông cụ nhà họ Vũ sao?”

Hội phó Phùng là người theo Tây y, trước giờ đều không tin vào mấy thứ mơ hồ này.

“Ông nội vẫn đang nằm bên trong, để đại ca Nhậm xem thử có vấn đề gì không? Ông ấy là ông nội của tôi, tôi tin tưởng đại ca Nhậm!”, Vũ Hàn Thảo đã thật sự nổi giận.

“Tôi với anh so tài y thuật, chỉ cần anh thắng tôi, tôi nghĩ… mọi người cũng sẽ không có ý kiến gì đâu”, Chu Phong lên tiếng.

“Chu Phong, đừng tự chuốc nhục vào thân!”, hội phó Trần lắc đầu ngăn cản.

Vũ Hàn Thảo đã vậy mà hội phó Trần - thầy của hắn cũng thế! Càng là như vậy thì trong lòng Chu Phong lại càng không thoải mái.

“Anh muốn đấu thế nào?”, Nhậm Kiến Tường lại chẳng có vấn đề gì.

“Nếu đã là so tài thì phải công bằng, chi bằng để tôi làm người làm chứng cho nhé”, hội phó Phùng tiến lên trước một bước, nói.

Ông ta rất thích cậu thanh niên Chu Phong này, Chu Phong học Tây y, hội phó Phùng vốn dĩ có lòng muốn nhận Chu Phong làm học trò, không biết sao Chu Phong về nước lại muốn phát triển kiến thức Đông y nên đã bái hội phó Trần làm thầy.

“Sở Canh, cậu lại đây”, hội phó Phùng chỉ vào một thanh niên thấp bé trong đám người.

Người thanh niên cao chừng một mét năm, hội phó Phùng vừa gọi, anh ta đã lập tức chạy lại.

“Sở Canh này có bệnh gì? Nên chữa trị thế nào? Hai người cứ lần lượt nói xem”.

Chu Phong đắc ý bật cười, chuyện này đối với hắn mà nói quá đơn giản, hơn nữa hắn và Sở Canh đi làm cùng một chỗ, sao hắn lại không biết tới căn bệnh của Sở Canh chứ.

Những người khác đang có mặt cũng ít nhiều hiểu được chút chiêu trò bên trong, có điều mọi người đều không nói ra, bọn họ không muốn vì một kẻ lạ mặt mà đắc tội với hội phó Phùng.

Mặc dù hội phó Phùng cũng biết cách so tài này không công bằng, có điều suy đi tính lại thì ông ta cũng không đứng ra nói rõ, bởi vì ông ta muốn nhìn xem bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường ra sao.

“Để tôi trước đi!”

Chu Phong tự tin nói, dứt lời thì bắt đầu bắt mạch, nơi này không có máy móc chuyên ngành, hắn cũng cố làm ra vẻ, dùng kiến thức Đông y học được từ hội những người thích tới phòng đọc sách Trần Hội để quan sát Sở Canh.

“Da vàng, đây là triệu chứng giai đoạn đầu của bệnh xơ gan, có phải anh cảm thấy sau khi ngủ dậy rất mệt mỏi, sau đó còn có trạng thái chán ăn hay không?”

Sở Canh cực kỳ phối hợp gật đầu.

Rất nhiều người đều biết bệnh tình của anh ta, có điều trước mắt, với tài nguyên của thành phố Hoa Tây thì không chữa được căn bệnh này, dù có thể chữa thì anh ta cũng không có đủ khoản tiền này, chỉ đành mỗi ngày dùng thuốc để duy trì, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác nữa.

“Chữa trị thế nào?”, hội phó Phùng hỏi.

Chu Phong biết hội phó Phùng muốn lôi kéo hắn, hiện giờ hội trưởng đã có tuổi, cơ hội của hai hội phó là hội phó Phùng và hội phó Trần là lớn nhất, nếu như Chu Phong lựa chọn hội phó Phùng thì xác suất ông ta được thăng chức sẽ lớn hơn rất nhiều.

“Đương nhiên là uống Doxicillin, axit amin và…”, Chu Phong thao thao bất tuyệt nói về phương pháp điều trị.

“Hoang đường! Hoá ra người của hội y học mấy người cũng phạm phải sai lầm đơn giản như vậy”, Nhậm Kiến Tường bật cười lạnh lùng.

“Hả?”

Hội phó Phùng nhíu mày, câu nói này của Nhậm Kiến Tường đã huỷ hoại danh tiếng của hội y học, điều này khiến cho ông ta cực kỳ không thoải mái.

Có điều ngoài mặt hội phó Phùng vẫn rất lịch sự hỏi: “Không biết chàng trai trẻ tuổi này có cách nhìn thế nào?”

“Căn bệnh mà anh ta mắc phải không phải xơ gan mà là hội chứng lạnh gan”.

Câu nói này của Nhậm Kiến Tường đã kích động cả nghìn tầng sóng, sắc mặt của rất nhiều danh y đều lộ ra vẻ khinh thường.

Vẫn chưa tiến lại gần nhìn Sở Canh một lần mà đã đứng đó ăn nói linh tinh! Trong lòng rất nhiều người đã coi Nhậm Kiến Tường là một kẻ quá đỗi ngông cuồng.

“Ha ha! Đây là đáp án kiểm tra chẩn đoán của bệnh viện Hoa Tây, lẽ nào anh cho rằng kết quả của việc anh đứng từ xa liếc nhìn vài lần thế kia sẽ chuẩn xác hơn các máy móc y học của bệnh viện Hoa Tây hay sao?”

Nhậm Kiến Tường mỉm cười.

“Ồ? Hoá ra anh đã biết kết quả kiểm tra của anh ta từ lâu rồi, xem ra người của hội y học mấy người có y đức tốt thật đấy! Ngay cả một buổi so tài cũng thiếu công bằng như vậy”.

Sắc mặt của hội phó Phùng hết sức khó coi, ông ta trừng mắt nhìn Chu Phong, Chu Phong cũng biết hắn lỡ lời nên không dám lên tiếng thêm nữa.

“Đây là sơ suất của tôi, quên mất có thể hai người này quen biết nhau, chỉ là không biết cậu nói Sở Canh mắc hội chứng lạnh gan là có ý gì, phải biết rằng những chuyện này không thể nói đùa được đâu, nếu như bất cẩn một chút rồi chẩn đoán nhầm cho bệnh nhân thì không ổn đâu”.

Không hổ là một lão già tinh quái, nói dăm ba câu đã phủi bay chuyện so tài không công bằng, đảo ngược mũi nhọn.

Nhậm Kiến Tường cười khẩy, nếu như không thể nói rõ ràng thì e rằng cũng chỉ có thể chấp nhận anh đã thua trận đấu này rồi.

“Hội chứng lạnh gan hay còn gọi là hội chứng Hoàng Hành, cũng có biểu hiện là da vàng, chán ăn, suy nhược”.

Nhậm Kiến Tường vừa nói vừa chỉ vào Sở Canh: “Anh qua đây”.

Sở Canh không chịu, anh ta không muốn vì mấy lời nói bậy của Nhậm Kiến Tường mà đắc tội với hội phó Phùng.

Nhậm Kiến Tường cười nhạt nói tiếp.

“Nếu như anh muốn có người có thể chữa khỏi bệnh của anh thì nghe theo tôi, nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ phương diện đó của anh cũng ngày càng không ổn phải không? Gan và thận kết nối với nhau mà…”

Vũ Hàn Thảo nghe hiểu ý trong câu nói của Nhậm Kiến Tường, sắc mặt ửng đỏ, thầm nhủ: “Đại ca Nhậm cũng thật đúng là!”

Hiện giờ đã trì hoãn mất mười lăm phút, nếu như không phải cô ấy nhận được tin bác sĩ phụ trách của Đế Quốc Thiên Minh đang trị bệnh cho ông nội ở bên trong, không thể làm phiền thì cô ấy đã bất chấp đưa Nhậm Kiến Tường vào trong luôn rồi.

Câu nói của Nhậm Kiến Tường khiến cho cả sân phì cười, sắc mặt của Sở Canh cực kỳ khó coi.

Mặc dù Nhậm Kiến Tường nói chuyện hơi khó nghe nhưng lại trúng ngay tim đen, quả thực chứng bệnh của anh ta đã ảnh hưởng tới thận.

“Lẽ nào anh ta thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi?”, Sở Canh thực tình không tin, Nhậm Kiến Tường còn chưa lại gần mình mà đã nói năng hùng hồn như vậy, cách khám bệnh thần kỳ này cũng khiến cho anh ta phải kinh ngạc.

Sau khi do dự một lúc, Sở Canh liền bước về phía Nhậm Kiến Tường.

Cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng Nhậm Kiến Tường, anh ta không được lựa chọn, nếu như Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta thì có thể không cần phải đối diện với cái chết nữa, anh ta đã ở trong giai đoạn giữa của bệnh xơ gan, dù có dựa vào thuốc để duy trì thì cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa.

“Hội chứng Hoàng Hành!”

Một bên, hội phó Trần đang lẩm bẩm.

Thế rồi, không biết đã nghĩ ra cái gì mà đôi mắt vẩn đục đột nhiên sáng bừng cả lên.

Ông ta từng xem được cách giải thích hội chứng Hoàng Hành trong một cuốn sách cổ, thế nhưng đó cũng chỉ là đề cập qua loa, có điều chuyện này không cấp thiết, quan trọng là nếu như Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi thì nói lên rằng có lẽ trên người Nhậm Kiến Tường có cuốn sách cổ về y học đó.

Chương 47: Không thể thay đổi

Trên thế giới có rất ít người biết tới cách nói hội chứng Hoàng Hành.

Nếu Nhậm Kiến Tường được truyền dạy từ một nhà y kiệt xuất thì y thuật của anh chắc chắn rất lợi hại.

Hội phó Phùng không ngắt lời Nhậm Kiến Tường, ông ta không tin Nhậm Kiến Tường nói cái gì mà bệnh Hoàng Hành, ông ta chỉ chờ đến lúc Nhậm Kiến Tường mất mặt là được.

Chu Phong và Vũ Văn Sinh đứng cùng nhau, Vũ Hàn Thảo đứng sau Nhậm Kiến Tường, các vị bác sĩ trong sân cũng tập trung lại một chỗ để xem tiếp theo Nhậm Kiến Tường sẽ làm gì.

"Hội phó Trần, phiền ông đưa kim bạc cho tôi".

Thấy Nhậm Kiến Tường nói vậy, hội phó Trần mỉm cười rồi rút bảy cây kim bạc trên người ra.

"Cố lên!"

Nhậm Kiến Tường khẽ gật đầu đáp lại rồi cho người đi khử trùng kim bạc, trước mặt mọi người anh không thể thi triển thuật pháp được!

"Nếu anh muốn chữa khỏi bệnh thì đừng động đậy".

Sở Canh gật đầu, nhắm mắt lại ngồi yên.

Sau khi nhận được kim bạc được khử trùng, Nhậm Kiến Tường không hề do dự lập tức châm hai mươi bảy cây kim bạc lên các huyệt đạo trên cơ thể Sở Canh.

"Huyệt bách hội, huyệt thiên trần, huyệt chu môn,…"

Hội phó Trần cố gắng ghi nhớ tất cả những huyệt đạo mà Nhậm Kiến Tường châm vào.

Nhưng ông ta không thể nhớ kịp, vì thủ pháp của Nhậm Kiến Tường quá nhanh, phương pháp châm cứu này ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ, chỉ trong vòng vài giây toàn bộ hai mươi bảy cây kim bạc đã được ghim lên người Sở Canh.

Người để ý một chút sẽ thấy ngay Nhậm Kiến Tường không chỉ có thủ pháp tuyệt vời mà độ chuẩn xác cũng rất cao.

Mọi người đều vây quanh Nhậm Kiến Tường và Sở Canh chăm chú quan sát.

Cho dù chưa rõ Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho Sở Canh hay không, nhưng chiêu châm cứu này của anh cũng đủ khiến mọi người tò mò rồi, ở đây có rất nhiều bác sĩ Tây y, không rành phương pháp Đông y này lắm.

"Đản!"

Nhậm Kiến Tường vừa dứt lời thì hai mươi bảy cây kim bạc trên người Sở Canh cũng không ngừng rung động, khuôn mặt Sở Canh tái mét chứng tỏ anh ta đang phải chịu cơn đau kinh khủng.

"Cố lên, nếu cửa này mà anh cũng không qua được thì anh đừng mong sống nữa".

Sở Canh cắn chặt răng, anh ta đã cảm nhận được cơ thể đang có chuyển biến tốt, anh ta bắt đầu tin Nhậm Kiến Tường có thể chữa khỏi bệnh cho anh ta.

"Cái này, cái này là Đản Châm?"

Hội phó Trần run rẩy suýt nữa thì không đứng vững ngã xuống đất.

Đản Châm và Thiên Tinh Thất Châm đều là những phương pháp đã bị thất truyền, không ngờ hôm nay ông ta có thể cùng lúc nhìn thấy Nhậm Kiến Tường sử dụng.

Vẻ mặt Chu Phong và Vũ Văn Sinh đều rất khó coi.

"Giả thần giả quỷ!", Chu Phong khẽ nói nhưng giọng nói lại hơi lo lắng.

Vũ Hàn Thảo đứng nhìn ngơ ngác, cô ấy không hiểu về y thuật nhưng nhìn tình hình hiện tại và vẻ mặt của những người xung quanh cô ấy biết Nhậm Kiến Tường lợi hại như thế nào.

"Tiếp theo mà anh chịu được thì cửa này anh sẽ qua".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường đặt hai bàn tay của mình lên lưng Sở Canh, lòng bàn tay khởi động linh lực, hai mươi bảy cây kim bạc bay phắt ra như thanh bảo kiếm phát ra tiếng leng keng, đầu Sở Canh bốc khói trắng.

Đôi mắt hội phó Trần chăm chú nhìn vào Nhậm Kiến Tường.

Bây giờ Đông y xuống dốc không chỉ vì các loại sách cổ thất truyền, mà còn vì không có ai hiểu được nội lực.

Rất nhiều phương pháp châm cứu phải kết hợp cả nội lực, nhưng bây giờ ít có ai hiểu được, chỉ biết bên ngoài không hiểu cái cốt lõi!

"Phụt!"

Một lúc sau, Sở Canh phun ra một ngụm máu đen, cơ thể vô cùng yếu ớt.

"Có ai mang giấy bút không?", Nhậm Kiến Tường thu gọn kim bạc lại.

"Tôi có".

Nhậm Kiến Tường nhận lấy giấy bút rồi viết đơn thuốc đưa cho Sở Canh.

"Lấy thuốc theo đơn tôi viết, sau một tháng sẽ khỏi hẳn".

"Anh bảo khỏi hẳn là khỏi hẳn sao? Ai mà biết được anh nói thật hay nói dối!"

Mặc dù trong lòng Chu Phong rất chấn động nhưng miệng lưỡi vẫn không chịu thua, bệnh khó chữa như vậy mà có thể chữa nhanh gọn vậy sao? Cảm giác hơi kỳ lạ.

"Tôi nghĩ… là tôi đã khỏi bệnh thật, bây giờ ngoài việc hơi yếu ra thì tôi không cảm thấy đau bụng nữa".

Câu nói của Sở Canh vả một cú cực đau đớn vào mặt Chu Phong.

"Được rồi được rồi!"

Hội phó Trần lên tiếng giảng hòa, lập tức một tràng vỗ tay như sấm rền vang lên, Vũ Hàn Thảo cũng vỗ tay theo, ánh mắt sáng rực.

"Đây không phải là bệnh xơ gan, chỉ là hội chứng lạnh gan mà thôi, chữa trị khỏi cũng không phải chuyện lạ, thế nào, bây giờ tôi đã có tư cách chữa bệnh cho ông cụ Vũ chưa?"

Chu Phong và Vũ Văn Sinh im lặng không lên tiếng, Chu Phong bây giờ quá mất mặt thiếu nước lấy cái quần đội lên đầu, Vũ Văn Sinh cũng không kiếm cớ nữa.

"Mời cậu Nhậm vào!"

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa lớn, ông ta mặc vest, từng lời nói cử chỉ đều toát lên sự quý tộc và khí phách.

"Bố!", Vũ Văn Sinh hét lên, người này chính là bố của hắn, Vũ Lâm.

Trước vẻ mặt khó coi của hội phó Phùng và Chu Phong, Nhậm Kiến Tường và Vũ Hàn Thảo bước vào tòa lầu cổ, sau khi vào phòng ngủ, Nhậm Kiến Tường thấy ông cụ Vũ đang nằm trên giường.

Bây giờ ông cụ Vũ đã hấp hối, khí đen bao phủ đầy trên trán ông cụ.

Ông lão tóc vàng đứng trước giường không ngừng lắc đầu, ông lão đã dùng những loại thuốc và máy móc tốt nhất, hơn nữa cũng đã làm phẫu thuật cho ông cụ Vũ, nhưng tim của ông cụ Vũ mấy ngày lại chuyển biến xấu một lần, ông lão cũng bó tay.

"Xin cậu Nhậm hãy cứu giúp bố tôi!", Vũ Lâm nắm tay thành quyền, chân thành nói.

Chuyện vừa xảy ra ở bên ngoài ông ta đã biết hết rồi, mặc dù ông ta cũng không muốn mất đi vị trí gia chủ nhà họ Vũ nhưng tính mạng của bố quan trọng hơn, bây giờ bác sĩ của Đế Quốc Thiên Minh cũng không còn cách nào, Nhậm Kiến Tường là hy vọng cuối cùng rồi.

"Để tôi thử xem!"

"Đại ca Nhậm, anh mau cứu ông nội tôi đi!"

Thấy ông nội oai phong của mình bây giờ đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, Vũ Hàn Thảo khóc thút thít.

"Yên tâm đi!", Nhậm Kiến Tường vỗ vai Vũ Hàn Thảo an ủi cô ấy.

"Tôi cần một người giúp".

"Vấn đề này cậu yên tâm, nhà họ Vũ tôi rất nhiều người, hơn nữa tôi cũng có thể làm trợ thủ cho cậu", Vũ Lâm cung kính nói.

"Để tôi làm trợ thủ cho cậu đi! Để tôi xem bệnh tôi không chữa được, cậu sẽ giải quyết như thế nào".

Ông lão tóc vàng lên tiếng với giọng nói Hoa Hạ không thạo.

"Xin lỗi! Hai người đều không được, trợ thủ của tôi phải hiểu về Đông y mới được".

Yêu cầu này đối với người không hiểu y thuật như Vũ Lâm thì ông ta có thể chấp nhận.

Sau khi ông lão tóc vàng hiểu ra thì vô cùng không phục, còn chế giễu anh: "Cậu biết có bao nhiêu người muốn được tôi chữa bệnh cho không? Trong đó còn có rất nhiều người trong hoàng thất của Đế Quốc Thiên Minh, bây giờ tôi làm trợ thủ cho cậu mà cậu còn không đồng ý?"

"Nhà họ Vũ hay thật đấy!"

Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Lâm cũng trở lên rất khó coi, ông lão tóc vàng này tên là Watson, là bác sĩ hàng đầu của Đế Quốc Thiên Minh, nhà họ Vũ không thể đắc tội với ông lão này được.

"Ông thật sự không được đâu, vì ông không hiểu Đông y!"

Chương 48: Chữa trị

"Nếu ông muốn học hỏi y thuật của Hoa Hạ thì đứng sang một bên đừng làm phiền tôi là được".

Nói rồi Nhậm Kiến Tường quay đầu nói với Vũ Hàn Thảo: "Cô đi hỏi hội phó Trần bảo ông ấy giúp tôi làm trợ thủ cùng chữa trị cho ông cụ Vũ xem ông ấy có đồng ý không?"

Vũ Hàn Thảo nhanh nhẹn gật đầu rồi chạy đi.

"Thằng nhóc! Cậu đúng là quá ngông cuồng! Được… tôi sẽ đứng đây xem xem cậu chữa trị kiểu gì!"

Watson tức giận trợn trừng mắt.

"Nếu cậu có thể chữa khỏi được căn bệnh này, tôi sẽ tặng cho cậu sợi dây chuyền đá quý trong tay tôi, nếu không chữa được thì cậu phải xin lỗi tôi, thừa nhận Đông y vô dụng".

"Ông Watson,… cái này có vẻ không ổn!", Vũ Lâm bối rối nói, bây giờ ông lão rất giống với đứa trẻ cố chấp, không phục liền đòi đánh cược.

"Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, ông đừng xen vào".

Vũ Lâm bất đắc dĩ lắc đầu không nói nữa, ông ta chỉ mong Nhậm Kiến Tường thật sự có thể chữa khỏi cho bố mình, cho dù hy vọng nhỏ nhoi nhưng con người luôn phải có niềm tin.

Ông cụ Vũ vốn có thể chữa trị ở bệnh viện tốt nhất, nhưng có vẻ ông cụ đã cảm nhận được đại nạn của mình tới nên nhất quyết đòi trở về tòa lầu cổ, ông cụ nói có chết cũng phải chết ở đây.

Ngoài căn nhà Vũ Hàn Thảo đã tìm thấy hội phó Trần.

"Hội phó Trần, đại ca Nhậm muốn mời ông giúp anh ấy chữa bệnh cho ông nội tôi một tay".

"Cái gì? Tôi không nghe nhầm đó chứ! Muốn thầy tôi làm trợ thủ cho anh ta sao?"

Hội phó Trần còn chưa lên tiếng, Chu Phong đã bắt đầu ồn ào.

"Anh ta không xứng, tên nhóc này ngang ngược thật đấy…"

"Y thuật của hội phó Trần mọi người cũng đều đã biết, tên nhóc kia, hừ, còn không xứng xách giày cho hội phó Trần nữa là!"

Đám người nhao nhao tranh luận.

"Mau đưa tôi đi, tôi có thể làm trợ thủ cho chàng trai trẻ kia, đó là vinh hạnh của Trần Bách Quy tôi".

Không ngờ hội phó Trần lại vui sướng như một đứa trẻ được nhận kẹo như vậy.

"Thầy ơi, loại người như vậy sao xứng với thầy?", Chu Phong nhắc nhở.

"Cậu thì hiểu cái gì? Y thuật của chàng trai trẻ đó đã đạt tới trình độ đỉnh cao rồi, nếu cậu còn dám sỉ nhục cậu ấy thì sau này đừng gọi tôi là thầy nữa!"

Nói xong, Trần Bách Quy đi theo Vũ Hàn Thảo vào trong nhà, để lại Chu Phong với khuôn mặt hoang mang ở ngoài.

Chỉ vì người ngoài mà thầy định cắt đứt quan hệ thầy trò với hắn.

Phải biết rằng Chu Phong có tố chất thông minh, Trần Bách Quy vẫn luôn coi trọng hắn!

Vừa rồi hắn còn thách đấu với Nhậm Kiến Tường, vậy mà bây giờ hắn đã mất hết tư cách, Vũ Hàn Thảo chẳng thèm để ý đến hắn, đến cả thầy của hắn cũng trở thành trợ thủ của Nhậm Kiến Tường.

Bây giờ Chu Phong mới biết, hắn không chỉ thua một trận đấu, mà còn thua tất cả!

Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cũng nheo mắt lại, không có ai biết hắn đang làm gì.

"Chàng trai, cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?"

Sau khi Trần Bách Quy bước vào thấy Nhậm Kiến Tường đứng thẳng ở một bên, lại thấy ông cụ Vũ, ông ta thở dài một hơi rồi hỏi.

Nhậm Kiến Tường quay sang Vũ Lâm nói.

"Ông đi tìm một chút than củi, tim thuộc hỏa, bây giờ tim của ông cụ đã rất suy yếu, cần phải sự trợ giúp của lửa".

Sau đó, Nhậm Kiến Tường lại tiếp tục dặn dò từng người một.

"Hội phó Trần, đợi lát nữa tôi sẽ dạy ông dùng kim, đến lúc đó tôi nói đến huyệt đạo nào thì ông châm vào huyệt đạo đấy nhé".

"Hàn Thảo, tôi viết một đơn thuốc, cô đi lấy thuốc về đây nhé".

Mấy người nhận được nhiệm vụ bắt đầu bận rộn.

Watson đứng bên cạnh tỏ vẻ khinh thường, ông ta cho rằng Nhậm Kiến Tường chỉ đang giả thần giả quỷ, Đông y cũng chỉ là trò cười mà thôi.

Than củi nhanh chóng tìm thấy rồi được đặt dưới giường gỗ của ông cụ Vũ, thuốc cũng đã được mang tới, công tác chuẩn bị đã xong.

Nhậm Kiến Tường lặng lẽ dùng linh lực để thay đổi một chút địa thế xung quanh khiến cho linh lực bao trùm trong tòa lầu cổ.

Tiếng than cháy bùng bùng, Nhậm Kiến Tường đỡ ông cụ nửa ngồi trên mép giường, lúc này trên mặt ông cụ đã lấm tấm mồ hôi.

"Mọi người có thể ra ngoài rồi!"

Quá nhiều người ở xung quanh mặc dù không ảnh hưởng quá nhiều với Nhậm Kiến Tường nhưng cơ thể ông cụ Vũ bây giờ không được ổn định, sẽ làm hỏng việc mất.

Vũ Hàn Thảo và Vũ Lâm đều ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại ba người Nhậm Kiến Tường, Trần Bách Quy và Watson.

Trong căn phòng khói trắng lượn lờ, mùi thuốc vấn vít.

Ngoài phòng một đám người thò đầu vào phòng nhìn trộm, vừa rồi bọn họ còn khinh thường việc làm trợ thủ cho Nhậm Kiến Tường, vậy mà bây giờ lại rất ngưỡng mộ Trần Bách Quy.

Nếu Nhậm Kiến Tường thật sự chữa khỏi bệnh cho ông cụ Vũ thì một mặt nào đó cũng có thể nói Nhậm Kiến Tường là thần y số một Hoa Hạ, được làm trợ thủ cho thần y số một Hoa Hạ thì sao lại mất mặt được chứ!

Bây giờ Nhậm Kiến Tường chẳng nghĩ được nhiều chuyện như vậy, dưới biểu cảm khó tin của mọi người, nắm thuốc trong tay anh bốc khói nghi ngút rồi anh nén lại thành viên thuốc.

Đây là loại y thuật gì vậy? Hai con mắt Watson nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiến Tường.

Hội phó Trần cũng cảm nhận được những loại y thuật của Nhậm Kiến Tường đã vượt quá kiến thức của ông ta, ông ta chỉ có thể giải thích hành động của Nhậm Kiến Tường bằng cách dùng nội lực.

Đan dược còn có tên là Hộ Tâm Đan, ông cụ Vũ đã có tuổi, cơ thể rất dễ bị tổn thương.

"Cởi cáo ông cụ ra!", Nhậm Kiến Tường nói.

Trần Bách Quy cởi áo ông cụ Vũ ra theo lời Nhậm Kiến Tường, cơ thể ông cụ Vũ gầy trơ xương, trên làn da già nua còn lờ mờ nhìn thấy vài vết đạn.

Sau khi cho ông cụ dùng dùng Hộ Tâm Đan, Nhậm Kiến Tường vẫn chưa yên tâm, lại dùng thêm một chút linh lực bảo vệ mạch tim của ông cụ.

"Hội phó Trần! Huyệt nội đình, huyệt khúc trì, huyệt tâm du, mỗi huyệt ba kim".

"Chàng trai trẻ! Cái này…"

Nhậm Kiến Tường chau mày: "Cứ làm theo tôi bảo, một châm nhiều huyệt chỉ là cơ bản thôi".

Hội phó Trần gật đầu, ông ta thở dài một hơi, y thuật của ông ta còn kém Nhậm Kiến Tường quá xa.

"Thượng kỷ, đại thương, hai kim".

Nhậm Kiến Tường vừa phân phó vừa dùng linh lực hoạt động trên hai ngón phải rồi chỉ vào vùng ngực của ông cụ, tay trái Nhậm Kiến Tường cầm một chút dược liệu dung hợp, nước thuốc đi theo tay phải anh chậm rãi đi vào ngực ông cụ Vũ, ngọn lửa dưới giường cũng dần tạo thành một hình bát quái.

Quá trình chữa trị khá chậm, ông cụ thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng, loại đau khổ này chỉ ông cụ mới hiểu được, có lúc cơ thể khô nóng, có lúc lạnh cóng lại có lúc đau đớn vô cùng…

Trán Nhậm Kiến Tường cũng lấm tấm mồ hôi, tình trạng của ông cụ còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, mạch tim tổn hại lớn, Watson không rõ tình hình thế nào lại chữa trị lung tung khiến bệnh tình lại càng chuyển biến xấu hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua tầm một tiếng đồng hồ, trời cũng đã chuyển tối, nhưng người trong sân lại không hề rời đi.

Nhìn từ bên ngoài, phía trên căn nhà cổ biến thành màu đỏ rực, hình ảnh bát quái trắng đen như ẩn như hiện.

"Phù!"

Cuối cùng, Nhậm Kiến Tường cũng thở phào nhẹ nhõm rồi thu lại tất cả linh lực.

Than dưới giường cũng đã cháy hết, cùng với linh lực Nhậm Kiến Tường thu về, những điều khác thường ngoài căn phòng cũng dần biến mất.

Trần Bách Quy thở hổn hển, ông ta không nhớ nổi mình đã châm bao nhiêm kim nữa, đến cuối cùng ông ta làm theo lệnh của Nhậm Kiến Tường như một cái máy.

Chương 49: Nhẫn Càn Long phỉ thúy

Lần này Nhậm Kiến Tường đã tiêu hao không ít năng lượng.

Nhưng cũng coi là thành công, ông cụ Vũ đã vượt qua nguy hiểm, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi hợp lý là sẽ khỏi hẳn.

Vũ Hàn Thảo, Vũ Văn Sinh và bố của hắn lập tức xông vào, ông cụ Vũ đã hôn mê bất tỉnh, nhưng khuôn mặt đã hơi hồng hào, hô hấp ổn định như đang ngủ say vậy.

"Ông cụ đã không có gì đáng ngại rồi", Nhậm Kiến Tường chậm rãi nói.

"Cảm ơn anh, đại ca Nhậm".

"Cảm ơn cậu Nhậm rất nhiều, cậu Nhậm cần thù lao như thế nào, chỉ cần cậu mở lời, nhà họ Vũ chúng tôi sẽ làm hết!"

"Không cần đâu! Tôi và Hàn Thảo là bạn, giúp cô ấy cũng là chuyện nên làm".

Ý tứ của câu nói này chính là nếu không nể mặt Vũ Hàn Thảo thì ai mà thèm đến đây?

Vũ Lâm cười gượng, ông ta biết con trai của ông ta Vũ Văn Sinh có xích mích với Nhậm Kiến Tường.

"Văn Sinh, mau xin lỗi cậu Nhậm đi!"

"Anh Nhậm, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!"

Vũ Văn Sinh không hề do dự lên tiếng xin lỗi Nhậm Kiến Tường.

Nhậm Kiến Tường đã chữa khỏi cho ông cụ, Vũ Văn Sinh có ngu thì cũng phải biết đây không phải là lúc đối đầu với Nhậm Kiến Tường, chỉ là tạm thời nhận lỗi thôi, còn trong lòng hắn nghĩ gì chỉ có hắn mới biết.

Với kinh nghiệm cả nghìn năm, Nhậm Kiến Tường nhận ra ngay Vũ Văn Sinh là loại người khá nguy hiểm, nhìn bên ngoài thì Vũ Văn Sinh là người đầu óc thiển cận, nhưng nội tâm loại người này lại rất mạnh mẽ.

Chỉ có điều loại người này rất giỏi đóng kịch, khiến cho người khác cảm thấy sức uy hiếp không lớn lắm, điều này cũng chỉ vì bảo vệ bản thân, là kiểu giả tạo thường thấy trong những gia tộc lớn, nhà họ Vũ có thế lực rất lớn, lục đục nội bộ rất nhiều, chắc chắn không bình lặng như vẻ bề ngoài.

"Anh ta thật sự chữa khỏi rồi sao?"

Chu Phong lẩm bẩm, biết bao nhiêu y bác sĩ trong căn phòng này bó tay, cả bác sĩ hàng đầu của Đế Quốc Thiên Minh cũng không chữa được, vậy mà Nhậm Kiến Tường chữa được.

Hắn tự cười mình, Nhậm Kiến Tường còn chẳng thèm quan tâm tới hắn, hắn chỉ là thằng hề nhảy nhót làm trò trước mặt Nhậm Kiến Tường mà thôi.

Bước ra khỏi cửa, đứng ở trong sân Nhậm Kiến Tường mới phát hiện ra bây giờ đã là khuya rồi.

Anh lấy điện thoại ra thì thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn bộ là của Diệp Yến.

Nhậm Kiến Tường vội vàng gọi lại.

Cuộc điện thoại vừa được kết nối, giọng nói lo lắng hơi nức nở của Diệp Yến vang lên.

"Anh đi đâu vậy hả? Em không gọi được cho anh mãi đấy".

Nhậm Kiến Tường hơi áy náy rồi giải thích tất cả mọi chuyện.

"Đêm nay anh không về được! Em và Thư Thư ngủ sớm đi, đêm nay anh ở nhà họ Vũ canh chừng, đề phòng…"

"Vâng! Kiến Tường, anh phải cẩn thận đấy!"

Diệp Yến cúp máy, trước đây hôm nào cô về cũng thấy Nhậm Kiến Tường đợi cô, hôm nay là lần đầu tiên cô về mà không thấy Nhậm Kiến Tường ở nhà, bây giờ cô mới nhận ra bản thân đã lệ thuộc vào Nhậm Kiến Tường quá nhiều rồi.

Chuyện buổi sáng Nhậm Kiến Tường cứu Diệp Viên Viên cô đã biết rồi, Diệp Viên Viên đã nói cho cô nghe toàn bộ, bây giờ Nhậm Kiến Tường lại ở nhà họ Vũ để cứu gia chủ nhà họ Vũ nữa.

Đối với cô, Nhậm Kiến Tường ngày càng trở lên thần bí, sự thần bí này khiến cô cảm thấy bất an.

Người đàn ông của cô không còn là một người bảo vệ bình thường như trước kia nữa, mà bây giờ anh đã có y thuật và võ thuật đỉnh cao, đến nhà họ Vũ có thế lực mạnh mẽ còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Nhậm Kiến Tường.

Cô lại nghĩ đến Vũ Hàn Thảo, Vũ Hàn Thảo thích Nhậm Kiến Tường, nhìn ánh mắt ngưỡng mộ yêu thích của cô ấy là biết.

Diệp Yến đột nhiên hơi sợ hãi, sợ mất đi Nhậm Kiến Tường, cô thậm chí còn nổi lên một suy nghĩ ích kỷ, giá như Nhậm Kiến Tường chỉ là một người bảo vệ bình thường thì tốt biết mấy.

Diệp Yến nằm trên giường lăn lộn không ngủ được, cô lại cầm điện thoại thoại cho Nhậm Kiến Tường một cuộc.

"Kiến Tường, em muốn đến tìm anh, em nhớ anh quá".

Nhậm Kiến Tường hơi ngây người rồi nở một nụ cười hạnh phúc, bây giờ mối quan hệ giữa Diệp Yến và anh ngày càng tốt hơn rồi.

"Được! Em qua đây đi, anh cho người qua đón em".

Anh vừa cúp máy thì Vũ Hàn Thảo đi tới, Nhậm Kiến Tường nói nhỏ với Vũ Hàn Thảo vài câu rồi cô ấy lại quay đi gọi một cuộc điện thoại.

Vũ Lâm đứng ở giữa sân.

"Các vị đã vất vả rồi, bây giờ trời đã tối, mọi người cũng chưa ăn cơm, mọi người chờ một chút, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa mỗi người đều sẽ có thù lao xứng đáng, mọi người vất vả rồi".

Buổi tối, rất nhiều bác sĩ đã đến thăm hỏi Nhậm Kiến Tường, rất nhiều người đưa danh thiếp cho Nhậm Kiến Tường mong Nhậm Kiến Tường có thể đến bệnh viện của họ làm bác sĩ trưởng khoa.

Nhậm Kiến Tường từ chối hết, anh cười khổ, ứng phó với tình cảnh này còn mệt hơn cả lúc chữa bệnh cho ông cụ Vũ nữa, đây là lý do mà anh luôn khiêm tốn.

Vũ Hàn Thảo đột nhiên kích động chạy tới.

"Đại ca Nhậm, ông nội tỉnh lại rồi, ông muốn gặp anh".

"Ừm được, lát nữa Yến Nhi đến cô đón cô ấy giúp tôi nhé".

Vũ Hàn Thảo thu lại ánh mắt mờ ám, vội vàng gật đầu.

Ông cụ Vũ đang nằm trên giường, thấy Nhậm Kiến Tường vào phòng ông cụ mỉm cười.

"Cậu Nhậm, cậu vất vả rồi, cảm ơn cậu Nhậm nhiều lắm, tôi cảm thấy… bây giờ tôi có thể xuống giường đi lại được rồi".

"Ông cũng đã lớn tuổi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưõng nhiều một chút!", Nhậm Kiến Tường bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Bệnh của ông cụ Vũ cần phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng ông cụ không ngồi yên một chỗ được, rất thích lén đi ra ngoài nên bệnh tình mới trầm trọng nhanh hơn.

"Những vết nội thương lúc ông còn trẻ để lại tôi đã giải quyết hết rồi, nếu ông không tự tìm đường chết thì sống mười mấy năm nữa không thành vấn đề".

Ông cụ Vũ cười lớn, lời nói của Nhậm Kiến Tường thiếu kính trọng ông cụ cũng chẳng để ý.

"Cậu Nhậm cần thù lao như thế nào cứ việc nói".

Thấy ông cụ Vũ, Nhậm Kiến Tường đột nhiên nhớ ra còn năm ngày nữa là tới đại thọ bảy mười của ông cụ Diệp, anh phải chuẩn bị một món quà mới được.

Ánh mắt anh nhìn khắp nơi cuối cùng dừng lại trên tay ông cụ Vũ, ngón tay cái ông cụ có đeo một chiếc nhẫn Càn Long phỉ thúy màu xanh biếc.

"Nếu có thể thì ông tặng tôi chiếc nhẫn Càn Long trên tay ông đi!"

Ông cụ Vũ ngẩn người, xòe bàn tay ra: "Chỉ cái này sao?"

"Đúng vậy, chỉ cái này thôi".

Ông cụ còn tưởng Nhậm Kiến Tường sẽ đưa ra một cái giá trên một trăm triệu tệ, không ngờ Nhậm Kiến Tường chỉ cần chiếc nhẫn Càn Long trên tay ông cụ!

Chiếc nhẫn Càn Long là người ta tặng cho, nghe nói giá thị trường lên tới mức mười triệu tệ, cũng có thể coi là một thứ đồ quý hiếm.

Nhưng theo cái nhìn của ông cụ Vũ thì chẳng thể nào sánh bằng việc Nhậm Kiến Tường ra tay cứu giúp ông cụ, ông cụ đã tiêu tốn hơn tỷ tệ lại thêm cả một cuốn võ kỹ Hoa Hạ mới mời được Watson đến, vậy mà Watson còn chẳng chữa khỏi được.

Ông cụ Vũ rút luôn chiếc nhẫn Càn Long ra rồi để vào tay Nhậm Kiến Tường.

"Cậu Nhậm mà còn yêu cầu gì nữa, hoặc là sau này cần nhà họ Vũ giúp thì chỉ cần nói một tiếng, nhà họ Vũ sẽ cố gắng hết sức giúp cậu".

Nhậm Kiến Tường nhận lấy chiếc nhẫn Càn Long rồi gật đầu hỏi: "Vũ Lâm cũng tới rồi, sao lại không thấy bố của Vũ Hàn Thảo vậy?"

"Bố của Hàn Thảo là người của cục Thần Long, hôm nào cũng bận rộn, chuyện lần này không nói cho nó nên nó cũng không biết".

Chương 50: Người tu luyện

"Cục Thần Long là gì vậy?", Nhậm Kiến Tường tò mò hỏi.

Ông cụ Vũ suy nghĩ một lúc, Nhậm Kiến Tường có lẽ là võ giả, nói với anh chắc cũng sẽ không sao.

"Cục Thần Long là thế lực ngầm của Hoa Hạ, cậu có thể coi đó là bộ phận an ninh của giới võ giả, chuyên phụ trách bắt những võ giả có tội ác tày trời".

Nhậm Kiến Tường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sắc mặt không hề bất ngờ.

Nếu ông cụ Vũ nói không có sự tồn tại của võ giả anh mới không tin!

Xã hội có thể yên bình như thế này không phải vì võ giả đều là những người chính nghĩa mà là thế lực ngầm ở Hoa Hạ quá lớn mạnh khiến những kẻ hơn người đều không dám quá ngông cuồng.

"Ông cụ Vũ, ông có biết nhà họ Ngô không?", Nhậm Kiến Tường lại nhớ ra một chuyện.

"Đương nhiên là tôi biết rồi, là gia tộc đứng đầu thành phố Hoa Tây, nhưng gần đây bọn họ hơi điên cuồng, dường như muốn thâu tóm những gia tộc khác, thậm chí còn dám thò tay tới nhà họ Vũ, có lẽ là vì gần đây tin tức tôi phát bệnh truyền ra ngoài nên có vài kẻ tiểu nhân không kiềm lòng được muốn lật đổ vị trí của nhà họ Vũ chúng tôi".

Nhậm Kiến Tường chau mày, anh hỏi về nhà họ Ngô là vì Tô Hân Di, xem ra nhà họ Ngô muốn cưới Tô Hân Di cho bằng được là vì muốn thâu tóm nhà họ Tô.

"Được rồi! Ông nghỉ ngơi sớm đi! Tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc, ông chỉ cần uống thuốc theo đúng đơn chắc chắn sẽ khỏe lại".

Anh ra khỏi phòng thì thấy Vũ Hàn Thảo đang đứng ở ngoài rồi, cô ấy thấy anh ra liền nói.

"Đại ca Nhậm, chị dâu đang đứng ở bên ngoài chờ anh".

"Ừm!", Nhậm Kiến Tường vội vã bước ra bên ngoài.

Vũ Hàn Thảo thở dài một hơi, hụt hẫng bước vào phòng.

"Ông nội, bây giờ ông thấy thế nào rồi?"

"Nhóc con, cháu thích tên nhóc đó phải không?”

"Ông nội, ông nói cái gì vậy?”, Vũ Hàn Thảo thẹn thùng lên tiếng, cô ấy không ngờ ông nội lại đột nhiên nói vậy.

"Cậu Nhậm không phải người thường đâu! Nếu thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi đi! Đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường".

Vũ Hàn Thảo không chịu nổi sự công kích của ông cụ Vũ, khuôn mặt ngại ngùng.

"Ông nội! Đại ca Nhậm không phải ai cũng có thể thích được đâu, cháu rất ngưỡng mộ chị Diệp Yến, chị ấy thật là hạnh phúc!", Vũ Hàn Thảo tự lẩm bẩm.

"Bà nội cháu không còn nữa chứ nếu không bà ấy nhất định có thể giúp cháu".

"Chắc chắn rồi, cháu còn nhớ lúc nhỏ bà vẫn còn, bà nói một ông không dám nói hai", nhắc đến bà nội, ký ức của Vũ Hàn Thảo lại ùa về.

"Vớ vẩn!", ông cụ Vũ giả vờ tức giận bĩu môi nói.

"Cậu Nhậm, đây là sợi dây chuyền đá quý, bây giờ nó đã thuộc về cậu rồi".

Nhậm Kiến Tường vừa đi được vài bước thì Watson không biết từ đâu bước tới đưa sợi dây chuyền đá quý cho anh.

"Sau khi trở về tôi sẽ nghiên cứu kỹ y thuật Hoa Hạ, thật sự quá thần kỳ!", Watson khen ngợi hết lời bằng vốn tiếng Hoa Hạ hạn hẹp của mình.

"Thế giới này rất lớn, thuật thánh quang của thiên sứ Đế Quốc Thiên Minh cũng đã cứu chữa được cho rất nhiều người".

"Cậu Nhậm chê cười rồi, đó chỉ là chuyện thần thoại ngày xưa thôi".

Watson cười trừ.

"Y thuật của cậu quá thần kỳ, cậu mới thật sự giống thần tiên, tôi cũng phải kính phục!"

Nhậm Kiến Tường cười không nói gì, anh không hề có ý đùa cợt, chỉ là Watson chưa từng tiếp xúc với những thứ đó thôi.

Nhận lấy sợi dây chuyền đá quý, anh quan sát một lúc, sợi dây chuyền được làm rất khéo léo, hơn nữa chất liệu cũng rất đặc biệt, Nhậm Kiến Tường định sẽ tặng sợi dây chuyền này cho Diệp Yến.

Nhậm Kiến Tường không biết rằng, sợi dây chuyền là là quà tặng của nữ hoàng Đế Quốc Thiên Minh dành cho Watson, người có được sợi dây chuyền này mãi mãi là khách quý của hoàng gia.

Ông lão này cũng khá dễ thương đấy, giống như ông lão cố chấp vậy, chỉ là hơi hiếu thắng chứ không có ý đồ xấu, Nhậm Kiến Tường nhận lấy sợi dây chuyền rồi chào tạm biệt Watson.

"Yến Nhi!"

Nhậm Kiến Tường đã thấy Diệp Yến từ đằng xa, Diệp Yến mặc một chiếc váy tím, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió khiến ai nhìn thấy cũng rung động.

Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành kinh động lòng người!

Không chỉ có Nhậm Kiến Tường nhìn đến ngẩn người mà Vũ Văn Sinh ở bên cạnh cũng vậy, hắn chuẩn bị bước tới bắt chuyện thì Diệp Yến lại chạy đến chỗ Nhậm Kiến Tường.

Phụ nữ trang điểm vì người mình thích, Diệp Yến ăn mặc đẹp như thế này chắc chắn là có điều gì đó trong lòng.

"Lại là anh! Nhậm Kiến Tường, đợi tôi nắm được nhà họ Vũ trong tay, tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết, đến lúc đó tôi sẽ cướp vợ của anh", Vũ Văn Sinh nghiến răng nghiến lợi nở một nụ cười gian ác.

Nhậm Kiến Tường không hề biết bản thân mình lại vừa có thêm một kẻ thù nữa.

"Sao lại muốn đến nhà họ Vũ tìm anh?"

"Sao nào, em không thể đến sao? Em đến để xem anh có đi với cô nào không".

"Có em rồi anh nào dám chứ!", Nhậm Kiến Tường cười khổ.

"Vậy còn tạm được!"

"Đại ca Nhậm! Tôi đã sắp xếp xong chỗ nghỉ cho anh và chị Diệp Yến rồi".

Lúc này Vũ Hàn Thảo cũng bước đến, cô ấy kìm nén cảm xúc cô đơn rồi lại gần hai người.

"Ừm, phiền cô rồi!"

"Đi thôi! Vậy chúng tôi đi nghỉ đây", Nhậm Kiến Tường nắm bàn tay nhỏ của Diệp Yến, hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Thư Thư đâu?"

"Thư Thư ngủ rồi, mai mẹ đưa con bé đến trường".

Hai người cùng dắt nhau đi vào phòng nghỉ ngơi.

Nhà họ Vũ đúng là rất cẩn thận, căn phòng được thiết kế rất ấm áp.

Hai người ôm nhau ngủ Diệp Yến mới biết, ôm Nhậm Kiến Tường vô cùng ấm áp và an toàn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người nhà họ Vũ cũng đã chìm vào giấc ngủ, vầng trăng tròn cũng dần xuất hiện giữa bầu trời.

"Hả?"

Tai Nhậm Kiến Tường hơi động đậy, anh dậy đắp chăn cho Diệp Yến rồi nhảy ra ngoài, chạy đến vườn hoa nhà họ Vũ.

"Anh Võ đến rồi!"

"Cậu Vũ, cậu nói bệnh của ông nội cậu không thể chữa được nữa, vậy mà bây giờ ông ta đã cải tử hoàn sinh, chẳng lẽ cậu không muốn khống chế nhà họ Vũ rồi sao? Hay là cậu cho rằng không có nhà họ Vũ các cậu, tôi không tìm được người thay thế".

"Anh Võ, anh bớt giận, đều tại tên Nhậm Kiến Tường, không biết hẳn nhảy từ đâu ra là lại có thể chữa khỏi căn bệnh khó chữa kia".

"Từ bây giờ đến lúc thiên môn mở ra vẫn còn một năm nữa, linh lực trên trái đất cũng sẽ đậm đặc hơn, rất nhiều người tu luyện sẽ xuất hiện, lúc đấy cậu sẽ biết tu người luyện mạnh mẽ như thế nào".

"Cậu phải nhớ tôi sẽ giúp cậu lấy được nhà họ Vũ nhưng cậu cũng phải nhớ lấy những gì cậu đã đồng ý với tôi, nếu không làm được thì…hừ… Tôi có năng lực khiến cậu tan thành mây khói bất cứ lúc nào đấy!"

"Đương nhiên là tôi biết rồi anh Võ, anh cứ yên tâm đi!"

Vũ Văn Sinh đã từng thấy anh Võ ra tay, thật sự rất giống với thần tiên, những chiêu thức giết người và các loại pháp thuật của hắn khiến Vũ Văn Sinh kinh hồn bạt vía ấn tượng sâu sắc không bao giờ quên.

"Tôi sẽ giúp cậu xử lý ông lão kia, mặc dù để tránh được đám người kia cũng hơi rắc rối nhưng bây giờ chỉ còn cách đó".

Anh Võ nói câu đó xong là rời đi, Vũ Văn Sinh cũng lặng lẽ lẩn vào bóng tối.

Nhậm Kiến Tường ở sau tảng đá gần đó, hít sâu một hơi rồi cũng mất hút trong bóng tối, người được gọi là anh Võ kia là người tu luyện duy nhất mà anh thấy dạo gần đây, anh nhất định phải bám theo mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.